CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Trở lại Lào (15): Qua cầu Hữu nghị (Lao-Thái Friendship Bridge 1)

 Kỳ trước: Tôi đi Lào (14): Cấu trúc cơ bản của một Wat (chùa) ở Lào 

Khi tôi đạp xe đến hải quan Lào thì mấy anh chàng gác cổng chỉ tôi vào kê khai thủ tục chung với những người có xe qua biên giới. Nhưng họ toàn đi xe có động cơ. Tôi là người duy nhất lái “xế điếc” qua biên giới. Thấy có nhiều cửa quá, tôi không biết vào cửa nào nên đến đại một cửa. Lúc tôi móc hộ chiếu ra thì một người dân nói: “passport” rồi chỉ tôi qua phía bên kia. Ở phía kia, tôi lại được chỉ vào đứng đúng ô cửa. Tất cả mọi người đều trình hộ chiếu và giấy tờ xe. Tôi chỉ đưa hộ chiếu. Anh hải quan nói gì đó mà tôi đoán là hỏi tôi giấy tờ xe đâu (bởi ai có xe mới phải xếp hàng ở đây chứ), tôi chỉ vào chiếc xế điếc của mình. Anh ta không nói gì hết, lấy hộ chiếu của tôi để làm thủ tục.

Nhưng có một việc khiến tôi xấu hổ ghê!!! Do lúc trước nhiều người muốn xem tiền đồng Việt như thế nào mà tôi lại cất kỹ trong ba lô đựng máy tính, cột trong bao ny lông và ràng kỹ lưỡng nên toàn từ chối; nếu không từ chối được thì phải tốn thời gian để lấy ra. Do đó tôi lấy ra vài tờ kẹp vào hộ chiếu để có gì đem ra “khoe” cho tiện. Anh chàng hải quan mở hộ chiếu ra thấy tiền nên lấy đưa trả lại cho tôi. Tôi thấy mình giống như người đưa hối lộ mà bị từ chối ấy (dù tôi có muốn vậy đâu). Khi cầm tiền mà anh hải quan đưa lại, tôi xấu hổ ghê và mong rằng không có người nào đứng sau lưng nhìn thấy.

Thủ tục hải quan phía Lào khá nhanh và tôi không tốn một cắc bạc nào cả dù tất cả những người khác đều phải nộp tiền cho chiếc xe của họ; riêng chiếc xế điếc của tôi là miễn phí.

Đạp xe về hướng cầu Hữu Nghị (phải qua hải quan Lào xong thì mới được qua cầu), tôi thấy bảng chỉ dẫn là phải đi bên tay trái (Thái Lan lái xe bên trái). Cây cầu thật lớn và từ trên cầu nhìn xuống thấy sông Mê kong thật vĩ đại. Phân nửa cây cầu treo cờ Lào và nửa kia là cờ Thái. Nếu vậy tại sao lại phải lái xe bên trái cả cây cầu nhỉ? Nếu bên Lào lái bên phải được nửa cây cầu và qua Thái phải lái bên trái nửa cây cầu còn lại thì chắc buồn cười lắm nhỉ và làm sao mà lái? Chả lẽ đến giữa cầu lại có đường vượt cho xe lái cho đúng làn đường sao?


Cảnh bên Thái trông tươm tất hơn bên Lào nhưng kém thân thiện hơn (do cảm giác của tôi thôi). Tôi lại chạy theo các xe ô tô vào ô cửa để lấy tờ khai hải quan. Tại đây họ nhìn xế điếc của tôi và ra dấu bảo tôi qua khu vực dành cho khách bộ hành mà làm thủ tục. Do tôi làm biếng quay xe chạy trở lại khu vực ấy nên sau khi điền xong thông tin, tôi vào ô cửa của những người cần kê khai giấy tờ xe. Tôi lại xếp hàng và lại bị hỏi giấy tờ xe. Tuy nhiên ở đây, tôi chưa kịp giải thích thì người đàn ông đứng sau lưng tôi đã giải thích và chỉ vào chiếc xế điếc của tôi rồi. Anh chàng hải quan không tin nên mở hẳn cửa sổ ra để nhìn, nhìn xong, anh ta cười và nói với người bên cạnh.

Anh ta làm thủ tục cho tôi xong thì nói: “100 bạt” bằng tiếng Việt. Tôi hơi bất ngờ khi bị đòi phí cho xe đạp (cũng đáng đời cái tội làm biếng đi qua khu vực cho khách bộ hành) nên đứng phân vân (tiếc tiền đấy mà). Anh ta tưởng tôi không hiểu nên nói tiếng Thái: “nueng roi.” Anh chàng đứng sau lưng chìa ra tờ 100B ý nói trả số tiền này nè.

Đi xe đạp thì làm sao mà tốn phí được cơ chứ. Lúc ấy tôi có 6 ngàn Bạt (200 đô Mỹ), tiền còn dư từ những lần đi trước. Tuy nhiên tôi không muốn tốn tiền mà đáng lẽ không tốn nên nói đại: “bo mi” (không có) và hồi hộp bởi vì có thể anh ta quy ra tiền kip và bắt tôi đóng không chừng. Anh ta ngồi lật lật quyển hộ chiếu của tôi xem các trang có đóng mộc và visa các nước khác. Trong lúc ấy, tôi phân vân không biết nếu anh ta đòi tiền kip thì có nên đưa hay không hay lại tiếp tục “bo mi” rồi mọi chuyện tới đâu thì tới (dù tôi còn hơn 300 ngàn kip cơ.)

Cuối cùng anh ta hỏi tôi đi đâu; tôi nói Bangkok; anh ta hỏi đạp xe đi à. Tôi nói vâng. Anh ta cười và lắc đầu vẻ không tin. Thật may là sau đó anh ta trả lại hộ chiếu và khoác tay ý bảo tôi đi. Tôi lấy lại hộ chiếc và không nhớ ra câu cảm ơn tiếng Thái nên lên xe đi luôn.

Ra ngoài, tôi kiếm chỗ ngồi kiểm tra hộ chiếu xem các con mộc đã đủ chưa và cất tiền kip vào, lấy tiền Thai Baht ra. Tôi theo bảng chỉ dẫn mà đạp xe vào thị trấn Nong Khai của Thái Lan.

Kỳ sau: Thái Lan: Nongkhai (1)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét