CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

Có vụ này nữa hả?

Sao bây giờ tôi tải hình lên blog không được nữa. Nó ra thông báo rằng bộ nhớ 1GB đã đầy nên không cho tải. Muốn tải tiếp thì phải đóng tiền gì đó.

Ủa bộ google blog cũng có vụ này nữa các bạn????

Có bạn nào biết thì thông tin giùm cái.

Bây giờ không tải được cái hình nào nữa rồi.

Cảm ơn nhiều nghen!!!!!

Thương con như thế nào cho đúng????

Bài dưới đây không phải do tôi viết mà do tôi mới "chôm" từ Facebook xuống:

"Một thanh niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công ty lớn. Anh ta vừa xong đợt phỏng vấn đầu tiên, ông giám đốc công ty muốn gặp tr
ực tiếp để có quyết định nhận hay không nhận anh ta. Và ông thấy từ học bạ của chàng thanh niên, tất cả đều tốt và năm nào, từ bậc trung học đến các chương trình nghiên cứu sau đại học cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh chàng thanh niên này không hoàn thành vượt bực.

Viên giám đốc: “Anh đã được học bổng của những trường nào?” Chàng thanh niên đáp “Thưa không” “Thế cha anh trả học phí cho anh đi học sao?” “Cha tôi chết khi tôi vừa mới một tuổi đầu. Mẹ tôi mới là người lo trả học phí.” Viên giám đốc lại hỏi: “Mẹ của anh làm việc ở đâu?” Chàng thanh niên đáp: “Mẹ tôi làm công việc giặt áo quần.”

Viên giám đốc bảo chàng thanh niên đưa đôi bàn tay của anh cho ông ta xem. Chàng thanh niên có hai bàn tay mịn màng và hoàn hảo.

Viên giám đốc: “Vậy trước nay anh có bao giờ giúp mẹ giặt giũ áo quần không?” “Chưa bao giờ. Mẹ luôn bảo tôi lo học và đọc thêm nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi giặt áo quần nhanh hơn tôi.” Chàng thanh niên đáp.

Viên giám đốc: “Tôi yêu cầu anh một việc. Hôm nay khi trở lại nhà, lau sạch đôi bàn tay của mẹ anh, và rồi ngày mai đến gặp tôi.”

Ðến lúc ấy thì chàng thanh niên có cảm tưởng là công việc tốt này đang sẵn sàng là của mình. Về đến nhà, chàng ta sung sướng khoe với me, và chỉ xin được cầm lấy đôi bàn tay của bà. Mẹ chàng trai cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Với một cảm giác vừa vui mà cũng vừa buồn, bà đưa đôi bàn tay cho con trai xem.

Chàng thanh niên từ từ lau sạch đôi bàn tay của mẹ. Vừa lau, nước mắt chàng tuôn tràn. Ðây là lần đầu tiên chàng thanh niên mới có dịp khám phá đôi tay mẹ mình: đôi bàn tay nhăn nheo và đầy những vết bầm đen. Những vết bầm làm đau nhức đến nỗi bà đã rùng mình khi được lau bằng nước. Lần đầu tiên trong đời, chàng thanh niên nhận thức ra rằng, chính từ đôi bàn tay giặt quần áo mỗi ngày này đã giúp trả học phí cho chàng từ bao nhiêu lâu nay.

Những vết bầm trong đôi tay của mẹ là giá mẹ chàng phải trả dài đăng đẳng cho đến ngày chàng tốt nghiệp, cho những xuất sắc trong học vấn và cho tương lai sẽ tới của chàng.

Sau khi lau sạch đôi tay của mẹ,chàng thanh niên lặng lẽ giặt hết phần áo quần còn lại cho mẹ.

Tối đó, hai mẹ con tâm sự với nhau thật là lâu.

Sáng hôm sau, chàng thanh niên tới trụ sở công ty. Viên giám đốc còn thấy những giọt nước mắt chưa ráo hết trong đôi mắt của chàng thanh niên, ông hỏi: “Anh có thể cho tôi biết những gì anh đã làm và đã học được hôm qua ở nhà không?”

Chàng thanh niên đáp: “Tôi lau sạch đôi tay của mẹ, và cũng giặt hết phần áo quần còn lại.”

Viên giám đốc: “Cảm tưởng của anh ra sao?”

Chàng thanh niên: “Thứ nhất, bây giờ tôi mới thấu hiểu thế nào là ý nghĩa của lòng biết ơn: Không có mẹ, tôi không thể thành tựu được như hôm nay. Thứ hai, qua việc hợp tác với nhau, và qua việc giúp mẹ giặt quần áo, giờ tôi mới ý thức được rằng thật khó khăn và gian khổ để hoàn tất công việc. Thứ ba, tôi hiểu sâu xa được tầm mức quan trọng và giá trị của liên hệ gia đình.”

Viên giám đốc nói: “Ðây là những gì tôi cần tìm thấy ở nơi con người sẽ là quản trị viên trong công ty chúng tôi. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn sự giúp đỡ của những người khác, một người cảm thông sự chịu đựng của những người khác để hoàn thành nhiệm vụ, và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc là mục đích duy nhất của cuộc đời. Em được nhận.”

Sau đó, chàng thanh niên làm việc hăng say, và nhận được sự kính trọng của các nhân viên dưới quyền. Tất cả nhân viên làm việc kiên trì và hợp tác như một đội. Thành tựu của công ty mỗi ngày mỗi được cải thiện.

Các bạn ạ. Một đứa bé luôn luôn được che chở và có thói quen muốn gì được nấy, có thể sẽ phát triển “tâm lý đặc quyền” và nó sẽ chỉ luôn luôn nghĩ đến mình nó trước hết. Nó sẽ thờ ơ về các nỗ lực của cha mẹ trong suốt thời gian nuôi dưỡng nó thành người.

Khi làm việc, nó giả thiết rằng mọi người phải vâng lời nó; và khi trở thành một quản trị viên, nó có thể sẽ không bao giờ biết đến sự chịu đựng của các nhân viên dưới quyền và luôn sẵn sàng đổ thừa cho người khác những khiếm khuyết và sai sót trong sinh hoạt của công ty.

Ðối với loại người này, họ có thể học giỏi, có thể thành công một thời gian ngắn nhưng thật sự trong đời họ sẽ không bao giờ họ có cơ hội thực sự cảm nhận được ý nghĩa của thành tựu. Họ sẽ cằn nhằn, lòng họ luôn chất đầy oán ghét và đấu tranh để có được nhiều thứ cho mình.

Nếu chúng ta thuộc loại cha mẹ chuyên bao che con cái như thế này, phải chăng chúng ta đang cho chúng thấy tình thương của cha mẹ hay là đang tàn phá chúng, tạo điều kiện cho chúng phát triển tối đa tính ích kỷ vô nhân?

Bạn có thể cho con cái bạn sống trong những căn nhà lớn, ăn thức ăn ngon, học dương cầm, xem TV màn ảnh rộng... Nhưng khi chúng ta cắt cỏ, xin bạn vui lòng cho chúng cùng làm việc đó. Sau bữa cơm, hãy để chúng rửa chén bát cùng với anh chị em chúng. Không phải vì bạn không có tiền để mướn người làm trong nhà, nhưng bởi vì bạn nên thương con đúng cách.

Bạn muốn chúng hiểu rằng bất kể cha mẹ giàu có cỡ nào, một ngày kia tóc chúng ta rồi cũng sẽ bạc như mẹ của người bạn trẻ kia. Ðiều quan trọng nhất là con cái của bạn có học để hiểu biết hơn về thái độ chân thành của một con người sống ở đời, và tự khả năng của chúng phải biết cùng làm việc với những người khác để hoàn thành mọi công tác mà chúng gặp phải trong cuộc sống."

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

We can't change the others; We can only change ourselves (Chúng ta không thể thay đổi người khác mà chỉ có thể thay đổi chính mình)

If a child lives with tolerance
he learns to be patient;
If a child lives with encouragement
he learns confidence;
If a child lives with praise
he learns to appreciate;
If a child lives with fairness
he learns justice;
If a child lives with security
he learns to have faith;
If a child lives with approval
he learns to like himself;
If a child lives with acceptance and friendship
he learns to find love in this world

I don't know who wrote this poem. I feel, however, that it applies to all living beings. The best way to influence a person is through loving kindness, compassion and understanding.

Nguồn: Trích từ sách "Practising the Dhamma with a view to Nibbana."  Radhika Abeysekera. 2002. The Corporate Body of the Buddha Educational Foundation, Taiwan.

Thông điệp cuộc sống - lời sám hối của 1 bác sĩ

Một người bạn vừa gửi tôi email này:

"ĐÂY LÀ 1 BÀI VIẾT RẤT CẢM ĐỘNG CỦA 1 BÁC SĨ Ở SINGAPORE VỪA QUA ĐỜI. MỌI NGƯỜI CHỊU KHÓ ĐỌC, DÙ HƠI DÀI, NHƯNG LÀ 1 BÀI VIẾT RẤT XÚC ĐỘNG.

Mình chỉ muốn nói: HÃY SỐNG, CHỨ ĐỪNG TỒN TẠI, và SỐNG VÌ MÌNH, CHỨ KO PHẢI SỐNG VÌ NGƯỜI KHÁC.

Hãy gửi bài này đến cho nhiều người, đặc biệt là cho những người trẻ, và những người sắp trở thành bác sĩ tương lai... Cảm ơn!

From: Richard Teo

I have re-read this a few times and each time, there is something different I have learned. Spend the next 15 mins of your time to read it. It may be one of best thing you have read about concerning your life journey.

Below is the transcript of the talk of Dr. Richard Teo, who is a 40-year-old millionaire and cosmetic surgeon with a stage-4 lung cancer but 

selflessly came to share with the D1 class his life experience on 19-Jan-2012. He has just passed away few days ago on 18 October 2012.

Hi good morning to all of you. My voice is a bit hoarse, so please bear with me. I thought I'll just introduce myself. My name is Richard, I'm a medical doctor. And I thought I'll just share some thoughts of my life. It's my pleasure to be invited by prof. Hopefully, it can get you thinking about how... as you pursue this.. embarking on your training to become dental surgeons, to think about other things as well.

Since young, I am a typical product of today's society. Relatively successful product that society requires.. From young, I came from a below average family. I was told by the media... and people around me that happiness is about success. And that success is about being wealthy. With this mind-set, I've always be extremely competitive, since I was young.

Not only do I need to go to the top school, I need to have success in all fields. Uniform groups, track, everything. I needed to get trophies, needed to be successful, I needed to have colours award, national colours award, everything. So I was highly competitive since young. I went on to medical school, graduated as a doctor. Some of you may know that within the medical faculty, ophthalmology is one of the most highly sought after specialities. So I went after that as well. I was given a traineeship in ophthalmology, I was also given a research scholarship by NUS to develop lasers to treat the eye.

So in the process, I was given 2 patents, one for the medical devices, and another for the lasers. And you know what, all this academic achievements did not bring me any wealth. So once I completed my bond with MOH, I decided that this is taking too long, the training in eye surgery is just taking too long. And there's lots of money to be made in the private sector. If you're aware, in the last few years, there is this rise in aesthetic medicine. Tons of money to be made there. So I decided, well, enough of staying in institution, it's time to leave. So I quit my training halfway and I went on to set up my aesthetic clinic... in town, together with a day surgery centre.

You know the irony is that people do not make heroes out average GP (general practitioner), family physicians. They don't. They make heroes out of people who are rich and famous. People who are not happy to pay $20 to see a GP, the same person have no qualms paying ten thousand dollars for a liposuction, 15 thousand dollars for a breast augmentation, and so on and so forth. So it's a no brainer isn't? Why do you want to be a gp? Become an aesthetic physician. So instead of healing the sick and ill, I decided that I'll become a glorified beautician. So, business was good, very good. It started off with waiting of one week, then became 3weeks, then one month, then 2 months, then 3 months. I was overwhelmed; there were just too many patients. Vanities are fantastic business. I employed one doctor, the second doctor, the 3rd doctor, the 4th doctor. And within the 1st year, we're already raking in millions. Just the 1st year. But never is enough because I was so obsessed with it. I started to expand into Indonesia to get all the rich Indonesian tai-tais who wouldn't blink an eye to have a procedure done. So life was really good.

So what do I do with the spare cash. How do I spend my weekends? Typically, I'll have car club gatherings. I take out my track car, with spare cash I got myself a track car. We have car club gatherings. We'll go up to Sepang in Malaysia. We'll go for car racing. And it was my life. With other spare cash, what do i do? I get myself a Ferrari. At that time, the 458 wasn't out, it's just a spider convertible, 430. This is a friend of mine, a schoolmate who is a forex trader, a banker. So he got a red one, he was wanting all along a red one, I was getting the silver one.

So what do I do after getting a car? It's time to buy a house, to build our own bungalows. So we go around looking for a land to build our own bungalows, we went around hunting. So how do i live my life? Well, we all think we have to mix around with the rich and famous. This is one of the Miss Universe. So we hang around with the beautiful, rich and famous. This by the way is an internet founder. So this is how we spend our lives, with dining and all the restaurants and Michelin Chefs you know.

So I reach a point in life that I got everything for my life. I was at the pinnacle of my career and all. That's me one year ago in the gym and I thought I was like, having everything under control and reaching the pinnacle.

Well, I was wrong. I didn't have everything under control. About last year March, I started to develop backache in the middle of nowhere. I thought maybe it was all the heavy squats I was doing. So I went to SGH, saw my classmate to do an MRI, to make sure it's not a slipped disc or anything. And that evening, he called me up and said that we found bone marrow replacement in your spine. I said, sorry what does that mean? I mean I know what it means, but I couldn't accept that. I was like “Are you serious?” I was still running around going to the gym you know. But we had more scans the next day, PET scans - positrons emission scans, they found that actually I have stage 4 terminal lung cancer. I was like "Whoa where did that come from?” It has already spread to the brain, the spine, the liver and the adrenals. And you know one moment I was there, totally thinking that I have everything under control, thinking that I've reached the pinnacle of my life. But the next moment, I have just lost it.

This is a CT scan of the lungs itself. If you look at it, every single dot there is a tumour. We call this miliaries tumour. And in fact, I have tens of thousands of them in the lungs. So, I was told that even with chemotherapy, that I'll have about 3-4months at most. Did my life come crushing on, of course it did, who wouldn't? I went into depression, of course, severe depression and I thought I had everything.

See the irony is that all these things that I have, the success, the trophies, my cars, my house and all. I thought that brought me happiness. But i was feeling really down, having severe depression. Having all these thoughts of my possessions, they brought me no joy. The thought of... You know, I can hug my Ferrari to sleep, no... No, it is not going to happen. It brought not a single comfort during my last ten months. And I thought they were, but they were not true happiness. But it wasn't. What really brought me joy in the last ten months was interaction with people, my loved ones, friends, people who genuinely care about me, they laugh and cry with me, and they are able to identify the pain and suffering I was going through. That brought joy to me, happiness. None of the things I have, all the possessions, and I thought those were supposed to bring me happiness. But it didn't, because if it did, I would have felt happy think about it, when I was feeling most down..

You know the classical Chinese New Year that is coming up. In the past, what do I do? Well, I will usually drive my flashy car to do my rounds, visit my relatives, to show it off to my friends. And I thought that was joy, you know. I thought that was really joy. But do you really think that my relatives and friends, whom some of them have difficulty trying to make ends meet, that will truly share the joy with me? Seeing me driving my flashy car and showing off to them? No, no way. They won’t be sharing joy with me. They were having problems trying to make ends meet, taking public transport. In fact i think, what I have done is more like you know, making them envious, jealous of all I have. In fact, sometimes even hatred.

Those are what we call objects of envy. I have them, I show them off to them and I feel it can fill my own pride and ego. That didn't bring any joy to these people, to my friends and relatives, and I thought they were real joy.

Well, let me just share another story with you. You know when I was about your age, I stayed in king Edward VII hall. I had this friend whom I thought was strange. Her name is Jennifer, we're still good friends. And as I walk along the path, she would, if she sees a snail, she would actually pick up the snail and put it along the grass patch. I was like why do you need to do that? Why dirty your hands? It’s just a snail. The truth is she could feel for the snail. The thought of being crushed to death is real to her, but to me it's just a snail. If you can't get out of the pathway of humans then you deserve to be crushed, it’s part of evolution isn't it? What an irony isn't it?

There I was being trained as a doctor, to be compassionate, to be able to empathise; but I couldn't. As a house officer, I graduated from medical school, posted to the oncology department at NUH. And, every day, every other day I witness death in the cancer department. When I see how they suffered, I see all the pain they went through. I see all the morphine they have to press every few minutes just to relieve their pain. I see them struggling with their oxygen breathing their last breath and all. But it was just a job. When I went to clinic every day, to the wards every day, take blood, give the medication but was the patient real to me? They weren't real to me. It was just a job, I do it, I get out of the ward, I can't wait to get home, I do my own stuff.

Was the pain, was the suffering the patients went through real? No. Of course I know all the medical terms to describe how they feel, all the suffering they went through. But in truth, I did not know how they feel, not until I became a patient. It is until now; I truly understand how they feel. And, if you ask me, would I have been a very different doctor if I were to re-live my life now, I can tell you yes I will. Because I truly understand how the patients feel now. And sometimes, you have to learn it the hard way.

Even as you start just your first year, and you embark this journey to become dental surgeons, let me just challenge you on two fronts.

Inevitably, all of you here will start to go into private practice. You will start to accumulate wealth. I can guarantee you. Just doing an implant can bring you thousands of dollars, it's fantastic money. And actually there is nothing wrong with being successful, with being rich or wealthy, absolutely nothing wrong. The only trouble is that a lot of us like myself couldn't handle it.

Why do I say that? Because when I start to accumulate, the more I have, the more I want. The more I wanted, the more obsessed I became. Like what I showed you earlier on, all I can was basically to get more possessions, to reach the pinnacle of what society did to us, of what society wants us to be. I became so obsessed that nothing else really mattered to me. Patients were just a source of income, and I tried to squeeze every single cent out of these patients.

A lot of times we forget, whom we are supposed to be serving. We become so lost that we serve nobody else but just ourselves. That was what happened to me. Whether it is in the medical, the dental fraternity, I can tell you, right now in the private practice, sometimes we just advise patients on treatment that is not indicated. Grey areas. And even though it is not necessary, we kind of advocate it. Even at this point, I know who are my friends and who genuinely cared for me and who are the ones who try to make money out of me by selling me "hope". We kind of lose our moral compass along the way. Because we just want to make money.

Worse, I can tell you, over the last few years, we bad mouth our fellow colleagues, our fellow competitors in the industry. We have no qualms about it. So if we can put them down to give ourselves an advantage, we do it. And that's what happening right now, medical, dental everywhere. My challenge to you is not to lose that moral compass. I learnt it the hard way, I hope you don't ever have to do it.

Secondly, a lot of us will start to get numb to our patients as we start to practise. Whether is it government hospitals, private practice, I can tell you when I was in the hospital, with stacks of patient folders, I can't wait to get rid of those folders as soon as possible; I can't wait to get patients out of my consultation room as soon as possible because there is just so many, and that's a reality. Because it becomes a job, a very routine job. And this is just part of it. Do I truly know how the patient feels back then? No, I don't. The fears and anxiety and all, do I truly understand what they are going through? I don't, not until when this happens to me and I think that is one of the biggest flaws in our system.

We’re being trained to be healthcare providers, professional, and all and yet we don't know how exactly they feel. I'm not asking you to get involved emotionally, I don't think that is professional but do we actually make a real effort to understand their pain and all? Most of us won’t, alright, I can assure you. So don't lose it, my challenge to you is to always be able to put yourself in your patient's shoes.

Because the pain, the anxiety, the fear are very real even though it's not real to you, it's real to them. So don't lose it and you know, right now I'm in the midst of my 5th cycle of my chemotherapy. I can tell you it’s a terrible feeling. Chemotherapy is one of those things that you don't wish even your enemies to go through because it's just suffering, lousy feeling, throwing out, you don't even know if you can retain your meals or not. Terrible feeling! And even with whatever little energy now I have, I try to reach out to other cancer patients because I truly understand what pain and suffering is like. But it's kind of little too late and too little.

You guys have a bright future ahead of you with all the resource and energy, so I’m going to challenge you to go beyond your immediate patients. To understand that there are people out there who are truly in pain, truly in hardship. Don’t get the idea that only poor people suffer. It is not true. A lot of these poor people do not have much in the first place, they are easily contented. for all you know they are happier than you and me but there are out there, people who are suffering mentally, physically, hardship, emotionally, financially and so on and so forth, and they are real. We choose to ignore them or we just don't want to know that they exist.

So do think about it alright, even as you go on to become professionals and dental surgeons and all. That you can reach out to these people who are in need. Whatever you do can make a large difference to them. I'm now at the receiving end so I know how it feels, someone who genuinely care for you, encourage and all. It makes a lot of difference to me. That’s what happens after treatment. I had a treatment recently, but I’ll leave this for another day. A lot of things happened along the way, that's why I am still able to talk to you today.

I'll just end of with this quote here, it's from this book called Tuesdays with Morris, and some of you may have read it. Everyone knows that they are going to die; every one of us knows that. The truth is, none of us believe it because if we did, we will do things differently. When I faced death, when I had to, I stripped myself off all stuff totally and I focused only on what is essential. The irony is that a lot of times, only when we learn how to die then we learn how to live. I know it sounds very morbid for this morning but it's the truth, this is what I’m going through.

Don’t let society tell you how to live. Don’t let the media tell you what you're supposed to do. Those things happened to me. And I led this life thinking that these are going to bring me happiness. I hope that you will think about it and decide for yourself how you want to live your own life. Not according to what other people tell you to do, and you have to decide whether you want to serve yourself, whether you are going to make a difference in somebody else's life. Because true happiness doesn't come from serving yourself. I thought it was but it didn't turn out that way.

Also most importantly, I think true joy comes from knowing God. Not knowing about God – I mean, you can read the bible and know about God – but knowing God personally; getting a relationship with God. I think that’s the most important. That’s what I’ve learnt.

So if I were to sum it up, I’d say that the earlier we sort out the priorities in our lives, the better it is. Don’t be like me – I had no other way. I had to learn it through the hard way. I had to come back to God to thank Him for this opportunity because I’ve had 3 major accidents in my past – car accidents. You know, these sports car accidents – I was always speeding , but somehow I always came out alive, even with the car almost being overturned. And I wouldn’t have had a chance. Who knows, I don’t know where else I’d be going to! Even though I was baptised it was just a show, but the fact that this has happened, it gave me a chance to come back to God.

Few things I’d learnt though:
1. Trust in the Lord your God with all your heart – this is so important.
2. Is to love and serve others, not just ourselves.

There is nothing wrong with being rich or wealthy. I think it’s absolutely alright, cos God has blessed. So many people are blessed with good wealth, but the trouble is I think a lot of us can’t handle it. The more we have, the more we want. I’ve gone through it, the deeper the hole we dig, the more we get sucked into it, so much so that we worship wealth and lose focus. Instead of worshipping God, we worship wealth. It’s just a human instinct. It’s just so difficult to get out of it.

We are all professionals, and when we go into private practise, we start to build up our wealth – inevitably. So my thought are, when you start to build up wealth and when the opportunity comes, do remember that all these things don’t belong to us. We don’t really own it nor have rights to this wealth. It’s actually God’s gift to us. Remember that it’s more important to further His Kingdom rather than to further ourselves.

Anyway I think that I’ve gone through it, and I know that wealth without God is empty. It is more important that you fill up the wealth, as you build it up subsequently, as professionals and all, you need to fill it up with the wealth of God.


 


 

Mountain Peace Guesthouse ở Kathmandu

Ngồi trên chiếc xe buýt đi từ Lumbini đến Kathmandu gần như cả ngày trời. Khi vừa đến bến xe, tôi đeo ba lô lên vai và hỏi anh chàng phụ xế: Khu Thamel ở hướng nào? Anh ta chỉ hướng cho tôi và nói: Sao không nói trước để xe dừng khi chạy gần đó; bây giờ phải lội bộ trở lại. Tôi nói: Kệ, lội bộ thì lội.

Vừa lú đầu ra khỏi xe thì một người đàn ông "nhào" đến "đón" tôi ngay bằng cách hỏi có muốn đi taxi không, anh ta tìm giúp cho. Tôi bảo: không cần, tôi đi bộ. Anh ta mở ví lấy ra tờ namecard của Mountain Peace G.H và nói đây là nhà trọ của em gái anh ta và nơi này gần Thamel. Nếu tôi muốn đến thì anh ta sẽ dẫn đường. Nơi này giá rẻ lắm và cứ xem đó như nhà mình. Dù không tin những gì anh ta nói nhưng vẫn nghĩ: Kệ, đi theo hắn đến khu Thamel rồi tính sau.

Anh ta dẫn tôi đi lối tắt, vòng vèo qua mấy con đường nhỏ đầy thức ăn. Thơm thơm phức! Cả ngày trên xe buýt, tôi hầu như tuyệt thực nên đói quá!!! Tôi rẽ đại vào một nơi bán momo ngay lề đường và bảo gói cho  5 cái veg momo và 5 cái buff momo.

Anh chàng hướng dẫn bảo tôi ghé nhà hàng em gái (lại em gái) của anh ta gần đó ăn cho thoải mái. Vào đó tôi chỉ ăn gói momo của mình mà không ăn thêm gì nữa (chắc anh ta hơi bị "quê độ.")

Lại tiếp tục đi. Anh ta hỏi tên tuổi quê quán,....từa lưa. Tôi bảo anh ta đoán xem tôi bi nhiêu tuổi. Anh ta nói khoảng 30. Sau đó anh ta giới thiệu rằng anh ta là một trekking guide. Nếu tôi muốn lội bộ đi đâu thì nhờ anh ta hướng dẫn. Tôi bảo: Tôi chưa có kế hoạch gì cả đâu. Tôi muốn đến Kathmandu thư giãn trước rồi tính sau.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến Mountain Peace GH này đây.



Tiếp tân

Khi tôi vào và hỏi phòng giá rẻ dành cho một người thì họ dẫn tôi lên xem phòng. Phòng có vẻ không vừa ý tôi lắm. Phòng có hai giường đơn, có vẻ lạnh lẽo do nền không có trải thảm, nền xi măng. Một giường có ra trải có vết dơ, trông không sạch lắm.

Tôi hỏi tiếp tân có phòng khác không thì họ bảo hiện tại phòng giá rẻ hết rồi bởi vì ai đến cũng đòi phòng giá rẻ hết. Họ hứa hôm sau nếu có người trả phòng thì sẽ chuyển cho tôi.

Giá của phòng là NRS 200/đêm nếu ở 1 người; nếu ở hai người giá là NRS/250/đêm. Phòng tắm và toilet bên ngoài.

Không ưng ý phòng lắm, tôi hỏi phòng dorm. Họ bảo khu này không có phòng dorm đâu. Lúc ấy cũng tối nên tôi đồng ý ở với ý nghĩ hôm sau đi tìm nơi tốt hơn.

Ở đây họ có cả wifi miễn phí nữa đấy!

Tôi "ỏng ẹo" chê ra giường dơ, vậy là họ thay ra khác. Tôi chê phòng có mùi, vậy là họ đưa tôi nhang thơm và một hộp diêm để đốt khử mùi. Tóm lại, họ khá là dễ thương.

Dù chê ỏng chê ẹo nhưng tối hôm ấy tôi ngủ một giấc ngon như chưa bao giờ được ngủ.

Hôm sau họ đổi cho tôi phòng này đây.

Phòng hơi tối; nếu ở trong phòng thì phải mở đèn
Thật ra tại đây dù cùng giá nhưng tùy vị trí mà phòng này tốt hơn phòng khác. Một cô gái Nhật ở phòng cạnh có đến 3 cái cửa sổ, ánh sáng chói chan và thậm chí có cả ban công. Cô ta cũng trả cùng giá và cô ấy ở đến 2 tháng. Xét ra phòng của tôi cũng không tệ; do đó tôi ở liền tù tì 9 ngày; do có wifi trong phòng nên tôi thoải mái ngồi gõ bài viết về Lumbini cho mọi người đọc.

Hôm sau tôi đi lòng vòng hỏi thăm thì không nơi nào có giá rẻ như ở đây, kể cả khu Thamel. Bạn nào biết nơi nào có giá rẻ hơn thì "hú" lên giùm một tiếng nhé!!!

Thật sự Mountain Peace GH không nằm trong khu Thamel mà cách nơi ấy khoảng 5-10 phút đi bộ; do đó nơi này yên tĩnh hơn một số nhà trọ gần các quán bar ở tại Thamel nhiều.

Nếu muốn đến đây thì các bạn có thể lần theo địa chỉ và bản đồ trên namecard dưới đây.



Tại đây, phòng đôi có toilet nhà tắm bên trong có giá NRS 350-400/phòng/đêm.

Bài liên quan: My room in Kathmandu on FB

Bài liên quan: Tôi đi Kathmandu

Bài liên quan: Lưu ý khi đến Kathmandu 
 

Con người ngày càng kém thông minh ?

Trích dẫn từ "Con người ngày càng kém thông minh ?

Con người đã đạt đến đỉnh điểm của trí thông minh cách đây hơn 2.000 năm trước, và kể từ đó trí tuệ của nhân loại đang trên đà tuột dốc, theo một giả thuyết mới.

 

............"  Trọng tâm giả thuyết của chuyên gia Crabtree khá đơn giản. Trong quá khứ, khi tổ tiên con người (bao gồm luôn những “tổ tiên hụt”) luôn đối mặt với thực tế tàn bạo của lối sống săn bắn - hái lượm, những hành vi hoặc suy nghĩ ngu ngốc sẽ bị trả giá bằng cái chết. Do vậy, áp lực khủng khiếp của tiến hóa đè nặng lên người tiền sử, chọn lọc những cá nhân xuất sắc nhất và nâng tầm trí tuệ của hậu duệ những kẻ sống sót. Theo giải thích của Crabtree, một người săn bắn - hái lượm nếu không lập tức đưa ra giải pháp đúng đắn để cung cấp thực phẩm hay nơi cư ngụ có thể phải đối mặt với cái chết, kéo theo các thành viên trong gia đình họ.

Chuyên gia Mỹ tiếp tục đưa ra các dẫn chứng gần đây, với kết quả ước tính số gien đóng vai trò trong năng lực trí thông minh của con người, cũng như số lượng biến thể (đột biến) đe dọa những gien này ở mỗi thế hệ. Crabtree cho hay có khoảng 2.000 đến 5.000 gien đóng vai trò nền tảng của trí tuệ, và trong số đó, mỗi chúng ta mang theo 2 hoặc nhiều hơn các biến thể xuất hiện trong suốt 3.000 năm qua, hay chính xác hơn là 120 thế hệ. Tất cả những điều đó dẫn đến kết luận rằng con người đã đạt đến đỉnh cao của trí thông minh cách đây vài ngàn năm, và thời điểm hoàng kim có thể từ 2.000 đến 6.000 năm trước.........................."
Bình luận của tôi: và Đạo Phật ra đời cách đây hơn 2.500 năm (ai muốn hiểu thế nào thì tùy!!!!!!)

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

My favorite restaurants in Kathmandu (Những nhà hàng yêu thích của tôi tại Kathmandu)

Đảm bảo những nhà hàng này không có trong các sách hướng dẫn du lịch bởi vì khi tôi vào ăn, chả thấy thằng nước ngoài nào cả, toàn là người địa phương. Do tôi là người địa phương mà, có phải là du khách đâu nên phải chọn nhà hàng địa phương mà ăn, chả dám bén mảng đến các nơi dành cho du khách.

Các nhà hàng này được tôi khám phá khi đi dạo dạo qua mấy khu phố và những nơi này không xa khu Thamel là mấy.

Nhà hàng momo yêu thích của tôi. Nhà hàng này chỉ có duy nhất một món đó là buff momo (momo nhân thịt trâu); ngon cực kỳ - yummy yummy. Đó là nhà hàng New Everest


Ở Nepal cứ thấy nơi nào có hai cái nồi này thì đó là nhà hàng momo đấy các bạn!

Anh chàng thu ngân đẹp trai lúc nào cũng chúi đầu vào tờ báo


Chén dĩa sau khi sử dụng sẽ được cho vào đây!

Giá tiền

Yummy yummy - tôi "chén" liền tù tì 2 dĩa, 20 viên momo làm ai cũng kinh ngạc!

Do nhà hàng này không có namecard nên để tìm đến đây các bạn cần lưu ý hai cột mốc. Thứ nhất là trường học ở ngay bên cạnh nhà hàng; thứ hai là bệnh viện nằm đối diện xéo với nhà hàng. Copy hai hình dưới đây vào máy ảnh và chìa ra hỏi dường người dân thì sẽ ra được nhà hàng New Everest Momo.



Nhà hàng thứ hai là cái nhà hàng mà mỗi khi tôi đến thì không bao giờ "sực" một món, toàn là hai trở lên. Eo ơi bây giờ nhớ đến còn thấy thèm, chẹp chẹp chẹp ngon quá hà!



Cái ô cửa nhỏ nhỏ là nơi anh chàng đầu bếp mỗi khi nấu xong món gì là gõ bong bong lên thành tô/dĩa để người phục vụ biết rằng món ăn đã sẳn sàng và mang ra phục vụ khách.

Nepal không có địa chỉ như những quốc gia khác; do đó địa chỉ nhà hàng nằm ở đầu menu đó các bạn!


Một số món mà tôi thường sực ở đây!

Chicken thukpa

Egg fried rice - Cơm chiên trứng

Egg thukpa - Tôi bị nghiện món này nặng đến nỗi phải ăn mỗi ngày, có ngày ăn đến hai lần

Egg curry
Chính nhà hàng này là động lực cho tôi ở lại Kathmandu đến cả chục ngày đấy các bạn!!!!! Tôi mà quay lại Kathmandu thì việc đầu tiên là đến đây "sực" cho đã thèm!

Tiếp theo là lassi lassi lassi. Nơi này nằm ngay sau Kathmandu Durbar Square. Yum yum yum!




Một món khác ở Kathmandu khiến tôi thèm thuồng, đó là bánh mì nâu (brown bread) và tôi đã tìm ra nơi bán bánh vừa rẻ vừa ngon do bánh toàn mới ra lò thơm phưng phức. Hic hic hic! Ngoài ra ở đây còn bán bánh bông lan, bánh mì tráng sô cô la. Trời ơi, thèm thèm thèm thèm quá!!!!

Những mảnh giấy vàng vàng là tên món và bảng giá đấy các bạn!

Nhà hàng dưới đây tôi chỉ đến có một lần rồi sau đó thì cứ mỗi lần lần mò đến thì bị cuốn hút vào nơi này nơi nọ nên tóm lại chỉ được ăn ở đây một lần duy nhất nhưng nơi này cũng ấn tượng không kém các nơi kể trên. Các anh chàng phục vụ trẻ đẹp đáng yêu. Thức ăn ngon rẻ!


Món ăn đường phố giá NRS 10/cái. Tôi phát hiện ra nơi này trên đường đến Kathmandu Durbar Square vào ban đêm.



Bảng giá đây này, có ai đọc được không vậy???????
Rất nhiều cửa hàng bán sinh tố ở Kathmandu trang trí như thế này. Chưa thưởng thức bao giờ nhưng trong thật mát mắt các bạn nhỉ?


Nhà hàng có hình câu nói này không phải là nhà hàng yêu thích của tôi vì thức ăn vừa đắt vừa dở nhưng do muốn chụp ảnh câu này nên tôi vào đấy ăn một lần rồi bye bye luôn. Câu này đúng là chân lý các bạn nhỉ!!!!!

Bài liên quan: Tôi đi Kathmandu

Bài liên quan: Lưu ý khi đến Kathmandu 
 

Swayambhu Temple (Đền khỉ) ở Kathmandu

Đây là địa điểm tham quan nổi tiếng ở Kathmandu và cũng là nơi ngắm cảnh hoàng hôn cũng như ngắm toàn thành phố Kathmandu từ trên cao. Đó là lý do mà ngôi đền này được liệt vào danh sách MUST SEE cho du khách khi đến Kathmandu. Do đó, nơi đây bán vé cổng (đáng ghét!). Du khách phải trả NRS 200 để vào ngó ngó.

Nói thật, lúc ấy ta vừa đến Kathmandu; đầu óc còn "lương thiện" do ở Lumbini đến hơn 1 tháng nên mới mua vé cổng, chứ thật ra trốn vé dễ như trở bàn tay. Bọn Nepal học hỏi bọn Trung Quốc trong cách móc túi du khách nhưng "cửa ngõ" còn lỏng lẻo lắm nên đối với ta việc trốn vé là dễ như ăn chuối. Nhưng mới từ đất Phật đến và ngẫm nghĩ nơi đây là chùa chiền thờ Phật mà trốn vé thì kỳ quá nên mới chịu móc NRS 200 ra trả. Chèn ơi, ta thật thà đến nỗi, khi ta hỏi tiền vé bằng tiếng Ấn độ, cô bán vé tưởng ta người Ấn thật nên hỏi ta quốc tịch gì; ta mà bảo Ấn thì tiền vé chỉ còn NRS 50 nhưng ta "thật thà" đến mức bảo cô ấy rằng: "Ta không phải người Ấn đâu nên ta trả NRS 200." Các bạn thấy tôi ngu ghê chưa???? Lúc ấy có một đám 5 đứa du khách Trung Quốc đến và giả bộ ngây ngô nói: "Ôi, phải mua vé à. Chúng tôi đâu có biết." và định giở trò không biết để khỏi mua. Nhưng đâu có thoát. Thế là trong bọn 5 đứa thì 3 đứa "thoát" lên trước, để lại 2 đứa mua vé; hai đứa này định mua hai vé thôi vì bảo không biết 3 thằng kia. Dễ gì thoát được. Bởi vì từ tuốt phía dưới đất, bọn chúng đã cười hí hố xí xô xí xào tiếng Tung Của với nhau mà giờ bảo rằng không biết nhau thì ai mà tin chúng.

Thật ra khả năng quan sát của chúng hơi bị kém. Lần đầu tôi đến đó mà đã thấy ngay lối đi trốn vé rồi. Bọn chúng đi cả đàn mà lại không thấy thì cũng thật lạ!

Các bạn leo lên các bậc thang khoảng nửa đường thì thấy bên tay phải có một lối đi nhỏ tráng xi măng. "Mò" theo lối ấy. Nhớ đừng dể cho bảo vệ đứng ở trên nhìn thấy! Giả vờ bước vào đấy chụp hình rồi khi không ai thấy thì đi dọc theo lối ấy thì sẽ đến nơi mà không phải mua vé. Hehehehe. Tay nghề trốn vé từ những tháng ngày ở Trung Quốc vẫn chưa bị "lụt nghề" hehehehehe.

Để đến Swayambhu Temple thì từ khu Thamel có thể đi bộ, vừa đi vừa hỏi thăm. Nơi này nổi tiếng lắm nên ai cũng biết cả. Sẽ có người địa phương "tò tò" theo bạn để "gạ gẫm" làm hướng dẫn cho bạn đến ngôi đền. Tùy bạn muốn có hướng dẫn hay không bởi vì sau đó thì phải bo tiền cho họ đấy. Họ không có làm miễn phí đâu!

Dưới đây là bài tường thuật bằng hình của tôi về cuộc đi bộ đến ngôi đền khỉ này các bạn nhé!

Trước khi đến đền khỉ thì tôi đi ngang qua ngôi đền này



Rất nhiều ngôi đền ở Nepal có "kính chiếu yêu" như thế này đây!

Hình ảnh ngôi đền không ấn tượng với tôi bằng hình ảnh chú chó nằm ngủ thanh thản trên chiếc ghế dành cho du khách được đặt cạnh đền. Chắc chú ta muốn nói: "Tôi cũng là du khách vậy." Làm tôi lúc ấy mỏi chân muốn chết cũng không dám đến dành ghế với chú ta.
Từ ngôi đền này bước ra sẽ đi qua một cái cầu xi măng và đây là cảnh chụp từ cầu.



Sau khi qua cầu sẽ thấy bên tay phải có một ngọn đồi và trên đồi là một ngôi đền. Để đến ngôi đền ấy thì phải leo lên những bậc thang này!


Cổng đền.
Đặc biệt ở Kathmandu hay những khu vực xung quanh chùa chiền đền đài có những người (có thể là sadhu của đạo Hindu) đến "gạ gẫm" rải hoa lên đầu bạn để cầu chúc may mắc. Thường bạn phải bo tiền cho họ nếu đồng ý cho họ rải hoa lên đầu. Nếu không muốn bo tiền thì từ chối ngay từ đầu đi nhé!!
Tôi chưa thấy nơi nào mà đạo Phật và đạo Hindu lại dung hòa như ở Nepal. Trong các đền đài Hindu, bạn sẽ thấy rất nhiều tượng Phật, và nhiều chùa chiền Phật có dấu ấn của đạo Hindu. Tóm lại tại Nepal, hai đạo này tuy 2 mà 1. Và Phật tử Nepal thì y như người Hindu. Tóm lại theo cảm nhận sau mấy tháng ăn dầm ở dề ở Nepal của tôi là Phật tử Nepal bị "rối loạn" về tôn giáo. Họ là Phật tử nhưng lại thờ rất nhiều thần linh của đạo Hindu. Thật tội nghiệp cho họ! Sống trên đất Phật, sinh ra trong một gia đình đạo Phật nhưng lại............

Nguyên do: trước kia Nepal là quốc gia Phật giáo (ảnh hưởng đạo Phật Tây Tạng.) Khi vua Ấn độ sang cai trị thì đạo Hindu len lõi vào từng ngóc ngánh cuộc sống của Phật tử tại đây! Họ là Phật tử không được giết chóc nhưng vua Hindu lại ép họ phải giết gia súc và gia cầm để tế thần linh Hindu. Ai không giết, chém hoặc bỏ tù! Do sợ hãi nhiều người cải đạo sang Hindu giáo hoặc vẫn là Phật tử nhưng phải giết chóc để tế thần. Cuối cùng, kết quả là một Nepal rối loạn về tôn giáo như hiện nay.



Từ ngôi đền này bước ra, không phải xuống đồi đâu các bạn. Đi ra sau lưng ngôi đền thì sẽ có lối xi măng lên dốc, rồi từ đó cứ thẳng tiến đến Swayambhu Temple.

Cảnh Kathmandu chụp từ đồi, trên đường lên Swayambhu Temple.

Hành nghề ngay vệ đường.
Ô là la, Swayambhu Temple đây rồi!!!!



Tượng Phật của Nepal thật là.............chẳng giống ai!



Lối lên thăm thẳm và đầy các quầy hàng lưu niệm.



Bọn 5 du khách Trung Quốc dùng dằng ngay cửa phòng vé đây này!

Biểu tượng stupa trắng xóa với mắt Phật bên trên cùng với cờ treo ngũ sắc được thấy khắp nơi ở  Kathmandu.




có rất nhiều gian hàng bán đồ lưu niệm kể cả nhà hàng quán giải khát nhiều vô số kể nơi đây




Nếu đi theo ngõ trốn vé thì các bạn sẽ vào Swayambhu Temple bằng lối này.

Vì sao Swayambhu Temple còn có tên là đền khỉ? Vì nơi đây có rất nhiều khỉ sinh sống. Bọn chúng không sợ con người đâu nhé!!! Bằng chứng là thằng khỉ này ngồi tí tỡn ngay cổng vào, ngồi hẳn trên cái chùy lớn ngay lối đi.

Khi du khách xúm xít chụp hình hắn thì hắn lại tí tỡn khoe "của" nữa đấy!

Con chó này thấy hắn "chướng mắt" quá nên đến đuổi hắn xuống đấy các bạn!!!!!!!!!!! Chó bảo: "Này khỉ, mày có xuống không thì bảo!" Khỉ nói: "Xuống thì xuống làm gì gầm gè dữ vậy ông anh! Đàn em mới khoe mẽ có tí mà ông anh đã làm dữ!"

Toàn cảnh Kathmandu lúc hoàng hôn.

Nhiều du khách "mò" đến đây để nghía cảnh hoàng hôn đấy!

Kathmandu

Chả hiểu dân địa phương đang làm lễ gì tại đây mà trống kèn inh ỏi làm tôi phải bỏ cả dép rượt theo để chụp hình. Mệt muốn chết!
Hoa hậu đền khỉ!!!!!!!!
Thật ra nếu các bạn không muốn trả tiền vé cửa và cảm thấy tội lỗi khi phải trốn vé vào nơi có Phật thì các bạn có cách khác. Đó là lên đồi sau 6h chiều. Khi ấy là giờ "xả vàng." Phòng vé đóng cửa nghỉ rồi nên không ai bán vé cho bạn đâu. Khi ấy thì mặc sức nhìn ngó mà không cảm thấy tội lỗi. Đường xuống đồi thì không tối lắm, có nhiều nhà dân hai bên đường mở đèn sáng. Tuy nhiên có thể kẹt xe tí chút bởi nhiều người không muốn lội bộ mà thuê taxi, đường đi lại bé tí nên đi bộ vẫn.........nhanh hơn.

Giờ xả vàng, ngôi đền lung linh dưới ánh đèn.
Nếu chọn đi vào giờ xả vàng thì nên mang theo đèn pin, phòng khi cúp điện và dùng làm vũ khí vì nơi này so với khu Thamel vẫn là ngoại thành.

Ghi chú: Khu Thamel của Kathmandu tương tự như Khaosan Road của Bangkok vậy đó các bạn!!!!!


Bài liên quan: Tôi đi Kathmandu

Bài liên quan: Lưu ý khi đến Kathmandu