CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Lưu ý dành những ai muốn đăng lại các bài viết của tôi

Tôi thấy có một số trang có đăng tải lại một số bài viết của tôi đặc biệt là những bài chuyên về các bí kíp đi bụi; một số bài đăng không ghi rõ nguồn, chỉ có tiêu đề và tên người viết được thay đổi; đôi khi vài phần được bỏ bớt hoặc thêm vào.

Mục đích của bài viết này không phải để lên án hành động đăng tải lại như vậy. Nhớ nhé, tôi không lên án các bạn bởi vì tôi khuyến khích các bạn đăng tải lại các bí kíp đó. Việc bạn có ghi tên nguồn hay không, việc bạn có sửa tên bài và tên người viết hay không là việc riêng của bạn, chả liên quan đến tôi. Tóm lại, bài đã đăng trên blog này rồi, ai muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm. Tôi viết ra là để cho mọi người đọc và ăn cắp ý nếu muốn, cho nên tôi mặc kệ ai muốn lấy gì thì cứ lấy.

Tuy nhiên, các bạn nên lưu ý cho thật kỹ là mục tiêu tất cả các bí kíp ấy là dành cho những tên đi bụi hoặc những kẻ ăn mày xuyên lục địa với thời gian tối thiếu từ vài năm đến vô hạn. Cho nên khi lấy ý để đăng tải các bạn có thể ghi chú hoặc chọn lọc thông tin cẩn thận trước khi đăng nhé! Đối tượng phù hợp với những bí kíp ấy là những kẻ đi bụi khủng chứ không phải là những người chỉ đi vài ngày, vài tuần hay vài tháng. Khi đối tượng đã khác thì bài đăng của bạn sẽ không đạt được mục đích mong muốn. Do đó cần ghi chú kỹ là những bí kíp này dành cho những tên đi bụi với thời gian khủng, nếu không thì hoặc là không phù hợp, hoặc là vô ích, thậm chí có thể gây tai họa cho một số đối tượng khi áp dụng vào thực tế đấy.


Mọi người nên cẩn thận một tí khi đăng tải lại thông tin nhé! Xin cảm ơn.

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Lý do những kẻ ăn mày xuyên lục địa thường bị ghét

Chắc chắn có nhiều người không ưa gì những kẻ ăn mày xuyên lục địa vì những lý do sau:

1.   Những kẻ này không có nơi nào ở cố định cả nên họ không là công dân của chỗ nào cũng như không thuộc về bất cứ nơi nào; do đó, họ không có trách nhiệm cộng đồng gì cả; ví dụ, bạn ở lâu một nơi, bạn phải đóng đủ thứ tiền trách nhiệm như tiền rác, tiền dân phòng, tiền an ninh, tiền bảo trì đường sá,……Tóm lại là trăm thứ tiền hầm bà lằng mỗi ngày một nhiều do người ta càng ngày càng phát huy trí tưởng tượng cao trong việc móc túi người khác. Chả ai bảo một kẻ lang thang phải đóng tiền này tiền nọ cả. Do đó mà họ bị ghét.

2.   Nếu bạn ở cố định một chỗ, bạn có nhiều mối quan hệ chằng chịt, ví dụ quan hệ họ hàng, quan hệ bà con, quan hệ hàng xóm, quan hệ đồng nghiệp, quan hệ cấp trên cấp dưới. Đi kèm những mối quan hệ này là những món tiền cần phải chi để duy trì những mối quan hệ ấy. Ví dụ: tiền đám cưới đám hỏi đám giỗ đám quẩy sinh nhật thôi nôi đầy tháng. Có khi số tiền ấy chiếm đến ½ tiền lương của bạn rồi. Và không ai mời thiệp một kẻ lang thang cả bởi vì ở nơi cũ thì có mời họ cũng chả đi được, còn ở nơi mới thì họ là người xa lạ nên chả ai thèm mời mà nếu có thì vô cùng khách sáo; chả ai bắt họ bỏ phong bì hay mua quà bao giờ, cái này được gọi là “giao lưu văn hóa.” Ở Nepal và Ấn độ, tôi thường được ăn đám cưới mà chả phải trả tiền; toàn là họ kéo tôi đến xem, ăn và chụp hình họ thôi; sau đó còn cảm ơn một cách hoan hỉ. Do đó những người không móc túi được họ qua những dịp này sẽ ghét họ.

3.   Những kẻ ăn mày xuyên lục địa không cần phải sắm quần áo đẹp để giữ thể diện bản thân bởi họ đâu có ở một nơi lâu nên cần quái gì thể diện mà giữ. Do đó chỉ cần ăn mặc không đến nỗi quá rách rưới là được rồi; mà nếu bạn rách rưới quá thì bạn được họ cho quần áo luôn. Do đó mấy công ty dệt may ghét những kẻ này.

4.   Các công ty quảng cáo, dịch vụ chả tóm được họ bởi vì họ chả cần dịch vụ nào cả; ví dụ công ty bảo hiểm nhân thọ, công ty nhà đất, công ty bán vật dụng gia đình,….Do đó họ bị ghét vì họ chả tốn tiền cho mấy dịch vụ này.

5.   Họ là những kẻ lang thang nên đến đi như chim trời, do đó ai có ghét họ thì cũng cho qua bởi vì họ có ở đó hoài đâu mà ghét.

Đó là lý do những kẻ đi bụi để dành được nhiều tiền hơn là khi họ ở cố định một nơi. Và không ai thèm ghét họ bởi vì có ghét cũng chả làm gì được họ.

Long Term Travelers Make Homes Around the World

How to Enjoy Traveling Long Term

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

Cách đơn giản nhất để đi bụi mà không cần lo lắng về vấn đề tài chính hay tiền bạc

Trên thế giới có trào lưu đi bụi mấy chục năm mà không phải ló mặt về nước; nếu hộ chiếu hết trang thì đến đại sứ quán của nước mình tại nước ngoài và đổi luôn hộ chiếu mới (dĩ nhiên là tốn tiền hơn khi làm trong nước một ít rồi). Đối với những người này thì câu hỏi muôn thuở dành cho họ là: Làm sao để có tiền để đi hoài mà không về ấy nhỉ???

Để giải quyết vấn đề này thì bọn đi bụi khủng có nhiều giải pháp: 

1. Tiết kiệm tối đa (tiết kiệm ngay cả khi còn ở trong nước và chưa vác ba lô lên đường nữa kìa) và tiết kiệm bằng nhiều cách, ví dụ hạn chế mọi chi tiêu để có thể tiết kiệm tối đa tiền lương, thậm chí họ còn không thuê cả nhà trọ mà chọn giải pháp sống trong lều ở sân sau nhà bạn bè hoặc chọn ở ké nhà bà con,.....How to build a free shelter hut

Câu châm ngôn của họ là: Tiết kiệm $ 20 thì dễ hơn là kiếm được $ 20 và $1 tiết kiệm được hôm nay sẽ là $ 1 dùng để đi bụi vào ngày mai.

2. Tranh thủ làm việc để tăng tiền tiết kiệm và rút ngắn thời gian thực hiện ước mơ đi chu du thiên hạ.

3. Vừa đi bụi vừa kiếm thêm việc làm ở các nước; họ có thể làm bất cứ công việc gì, không từ nan những công việc thủ công, lao động tay chân chỉ với mục đích là có thể trụ lại trên đường. 

Travel and work on farms

Tuy nhiên, việc thường xuyên bị khủng hoảng tiền và phải tìm công việc cũng gây nhiều stress. Do đó, một số người chọn giải pháp sau: tìm cách kiếm đủ tiền xây một căn nhà và cho thuê lại căn nhà ấy rồi vác ba lô lên đường. Họ sống bằng tiền cho thuê nhà hàng tháng. Vấn đề là họ cần có ai đó lo cho căn nhà, thu tiền thuê, tìm người cho thuê, sửa chửa nhà và đủ thứ phức tạp liên quan đến căn nhà.

4. Giải pháp tối ưu mà một số người chọn lựa để có thể trụ lại trên đường vô hạn là: khi còn ở trong nước thì tìm cách tích lũy một số tiền; sau đó cho số tiền này vào ngân hàng và dùng lãi suất hàng tháng của số tiền này để đi chu du thiên hạ. Tuy nhiên bạn cần định ra mức chi tiêu hằng ngày của mình là bao nhiêu để có thể quy ra số tiền cần bỏ vào ngân hàng. Ví dụ: mỗi ngày bạn tiêu $ 10 hay $ 20 và cứ căn theo mức lãi suất ngân hàng thì sẽ tính toán ra số tiền mình cần tích lũy.

Đây là giải pháp được xem vô cùng tối ưu bởi vì những lợi điểm sau:

a. Lúc nào bạn cũng có tiền, không bị lo lắng hay bị stress về việc hết tiền vào một giai đoạn nào đó và phải về nhà. 
b. Nếu bị buộc phải chứng minh tài chính khi xin visa vào một quốc gia nào đó thì ít ra bạn luôn có tài chính để mà chứng minh.
c. Khi có một số tiền làm bệ đỡ an toàn thì bạn sẽ thấy an tâm hơn để mà đi dung dăng dung dẻ.
d. Khi nào chán đi bụi và về nước thì bạn luôn có tiền trong túi chứ không hoàn toàn là trắng tay và phải bắt đầu lại từ đầu.

Bất lợi của giải pháp này:

a. Nhiều khi bị áp lực về tiền bạc là một phần thú vị trong cuộc sống của những kẻ lang thang, và bạn sẽ không trải nghiệm được điều này do lúc nào cũng có tiền trong ví.
b. Không bị áp lực về tiền bạc sẽ không thôi thúc bạn tìm việc và do đó không hưởng được cuộc sống lao động cùng người bản địa là như thế nào.
c. Có thể bị bắt làm con tin hoặc bị cướp nếu ai đó biết rằng bên trong một kẻ lang thang rách rưới như bạn là một đống tiền trong ngân hàng.

Để giải quyết những bất lợi này, có thể áp dụng những phương pháp sau:

a. Tạo cho mình sự thiếu thốn (dù thực tế bạn chả thiếu tiền), ví dụ: hạ mức chi tiêu hằng ngày xuống, có thể lúc đầu bạn quy là $ 20/ngày, có thể hạ xuống $ 10, rồi $ 5, rồi $ 1/ ngày nếu bạn đạp xe và ngủ lều, chỉ tốn tiền mua rau củ về tự nấu nướng thôi. Mức $ 1/ngày là mức sống của một số tay đi bụi bằng xe đạp đến từ các quốc gia giàu có như Nhật, Mỹ và Anh. Mà nói thật nhé, $ 1/ngày cho tiền thức ăn thì là quá vương giả khi đi vòng vòng những nước đang phát triển hoặc Ấn độ rồi đó. Nếu sống hơn mức này ở các quốc gia trên thì có nghĩa là bạn quá dư rồi.

b. Tự quy định cho mình một hạn mức nào đó; ví dụ: chi tiêu tối thiểu thôi, nếu có dư thì gửi gộp vào tiền tiết kiệm để mỗi tháng có thêm lãi suất. Tiền lãi suất hàng tháng chỉ để mua thức ăn và chi tiêu hằng ngày chứ không phải để mua vé máy bay hay visa (ví dụ); do đó nếu muốn có tiền mua vé máy bay/ visa thì buộc phải tìm việc làm. Buộc mình vào điều khoản do mình tự tạo ra, vậy là có nhu cầu tìm việc làm liền hà.

c. Không bao giờ tiết lộ cho bất kỳ ai về số tiền mình có trong ngân hàng. Nhớ nhé! KHÔNG BAO GIỜ. Người ta không tham khi thấy bạn lang thang nghèo khổ; nhưng khi biết bạn có tiền, lòng tham nổi dậy và không ai biết lòng tham sẽ chỉ đạo họ làm gì với bạn đâu đấy!

Để tránh trường bị ép vào ATM và rút sạch tiền trong tài khoản thì bạn nên sử dụng on-line banking và có hai tài khoản, một tài khoản để dành và một tài khoản thẻ; và khi nào cần thì vào mạng internet chuyển tiền từ tài khoản để dành sang tài khoản thẻ. Bạn có thể chọn chức năng là ngân hàng tự động gửi tiền lãi suất hàng tháng vào tài khoản điện tử của bạn, rồi từ tài khoản điện tử, bạn tự gửi cho chính mình qua tài khoản thẻ hoặc ngân hàng tự gửi luôn; khi có tiền trong tài khoản thẻ thì bạn có thể dùng thẻ để rút tại các ATM. Để biết thêm chi tiết, đề nghị bạn đến ngân hàng nào đó và tìm hiểu về on-line banking của ngân hàng đó nghen!

Lưu ý khi áp dụng cách đi bụi bằng tiền lãi suất ngân hàng hằng tháng là:

a. Phải có khoản tiền dư ra số tiền dự định để bù vào học phí ngu. Khi đi bụi năm đầu tiên thì ai cũng phải đóng học phí ngu; có người đóng nhiều, có người đóng ít. Và nếu bạn có bước chuẩn bị kỹ thì bạn đóng ít. Do đó, ví dụ, bạn cần 200 triệu gửi ngân hàng thì ít nhất bạn phải dư 20 triệu để đóng học phí ngu cho năm đầu lơ ngơ bước chân ra chốn giang hồ. Do đó, khi dự định 200 triệu thì bạn phải dành 220 triệu.

b. Lãi suất ngân hàng có thể trồi sụt theo thời gian nên bạn phải dự trù bước này; nếu lãi suất cao thì bạn có thêm tiền để dành, nếu lãi suất thấp thì bạn cũng không bị hụt tiền đi đường. Do đó, bạn cần định ra mức chi tiêu mỗi ngày cao hơn mức bạn nghĩ mình thực sự chi tiêu một tí để dự phòng trường hợp này.

Ví dụ: bạn nghĩ mỗi ngày mình chi tiêu $10 cho tất tần tật mọi thứ thì bạn cần $ 12 tiền lãi suất ngày.

Tiền dư ra này sẽ được tích lũy để mua vé máy bay hoặc xin visa hoặc phòng khi đau ốm,.....

Hôm nào đó tôi đọc báo thấy có một cô gái Việt Nam để dành được 500 triệu đồng và đi vòng quanh thế giới trong 6 tháng. Đọc xong thì thấy tiếc cho cô ấy bởi vì hoặc cô ấy tự chọn cách đi ấy hoặc cô ấy không có kinh nghiệm hoặc cô ấy không phải là một kẻ ăn mày xuyên lục địa. Với số tiền 500 triệu ấy, nếu cô ấy cho vào ngân hàng và đi theo cách tôi nói ở trên thì cô ấy có thể đi đến suốt đời và làm hàng chục chuyến vòng quanh thế giới. Tuy nhiên, mỗi người có sự lựa chọn của riêng mình vậy. Chúc các bạn lựa chọn đúng để được đi hoài đi mãi mà không cần về nhà; hoặc nếu có về thì không phải về để kiếm việc mà là về để thăm nhà rồi lại đi nữa.

Tóm lại, ai lớn tuổi và có của thừa kế để lại cho con cái thì không nên để chúng nó đọc cái bài này của tôi bởi vì tôi đảm bảo là chúng nó sẽ quy của thừa kế thành tiền, cho vào ngân hàng hết và đi mất dạng cho xem hehehehehehe

(Đang cọc cọc gõ cái bài nói về hành trang để đi ăn mày với chi phí $1/ngày; khi nào gõ cọc cọc xong sẽ đăng cho bà con đọc.) Xem ở đây nghen mọi người!

Ai có con cái và không muốn nó đi mất dạng thì giấu nhẹm tụi nó cái blog này đi nghen bởi vì tôi vừa nhận thấy được sự nguy hiểm và “tầm sát thương” của blog này không nhỏ tí nào hihihihihi.

Nếu ai muốn sắm nhà thì sắm cái nhà này đi rồi làm thần đèn muốn di chuyển cái nhà này đi đâu cũng được.



12 loại nhà di động cho xe đạp (không tốn tiền thuế nhà đất, hay tiền điện nước gì đâu; điện là năng lượng mặt trời/ mặt trăng và sử dụng nước sông, nước suối hay vòi nước công cộng thì miễn phí; nếu nhà có hư thì tiền bảo dưỡng nhà rất thấp; khi đi lại thì không tốn tiền nhà trọ khách sạn; nếu ở chỗ này chán thì ta kéo nhà ta đi chỗ vậy hehehehehehe)

Travel and work on farms


Long Term Travelers Make Homes Around the World

How to Enjoy Traveling Long Term


How To Travel The World For $1.94 Per Day

How to Travel the World for Free
Free travel tips – house sitting

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

Đi bụi thì nên ăn chuối

Đặc biệt ở các nước có khí hậu nóng ấm quanh năm như Việt Nam và các quốc gia Đông Nam Á, chuối đặc biệt rẻ, rẻ đến mức người dân chả thèm ăn, còn cho miễn phí nữa; nếu không miễn phí thì có giá rẻ vô cùng. Trước đây tôi chỉ biết rằng chuối có đến hơn 20 dưỡng chất nên ra sức ăn cho cố vào bởi vì nó vừa rẻ vừa nhiều dưỡng chất nên tội gì mà không ăn. Thậm chí có lúc còn mua luôn nguyên quầy chuối treo lủng lẳng ở cổ xe để vừa đạp xe vừa bẻ ăn cho oách nữa. Bây giờ biết thêm tác dụng của chuối thì phải tăng cường khả năng ăn chuối thôi. Cứ chuối với cơm hoặc bánh mì mà ăn suốt. Chúng ta là dân Đông Nam Á nên may mắn được ăn đủ loại chuối từ chuối tiêu đến chuối sứ, chuối già, chuối hột chứ ở một số nước chỉ thấy chuối già ăn hoài cũng ngán. Biết công dụng của chuối rồi nên từ nay về sau, chuối muôn năm nghen mọi người. Ăn sống ngán thì đem hấp cơm hoặc nấu canh chuối ăn. Cứ sáng, ăn bánh mì với chuối; trưa ăn cơm với canh chuối; chiều ăn cơm với chuối hấp hehehehehehehe.


Chuối và Tony 

Nguồn bài viết ở đây


Lúc nhập môn quản trị hạc bên Mỹ, thầy giáo có nói là lao động liên quan đến trí óc, phải ăn chuối. Lúc đó Tony ngạc nhiên ghê lắm, loại trái cây bình thường này mà được giảng dạy trong trường kinh doanh? Thấy thực đơn ăn trưa của hạc viên cũng vậy, trên khay có 1 quả chuối nhập từ mấy nước Nam Mỹ, xấu xí, nhạt phèo. Nhưng phải ăn vì sợ theo bạn bè hẻm kịp. 



Ăn mấy bữa thôi mà thông minh sáng tạo, giỏi đến ngỡ ngàng, đẹp trai choáng ngợp, lúc tắm soi gương miết. Sau này mới biết là chuối có tác dụng rất tích cực đến con người. Người ta gọi Chuối là vua của các loại trái cây. King of Fruit. Nó giúp não tạo ra chất Serotonin có tác dụng giúp người ta sống tích cực, suy nghĩ tích cực hơn rất nhiều lần. Mọi nhà quản trị tài ba trên thế giới đều thích ăn chuối. Vì mỗi khi căng thẳng stress, chất metabolic tăng lên và triệt tiêu lượng Kali trong cơ thể. Cây trồng thiếu Kali thì dễ ngã đổ, không cứng thân được, ít ra hoa và đậu trái kém. Vùng đất ít kali, trái cây thường rất chua hay nhạt nhẽo. Nên như cây thanh long, phân bón nhiều Kali giúp trái rất sáng bóng và ngọt. Những vận động viên thể hình phải dung chuối để tạo cơ, săn chắc. 


Ở các trường tiểu học đến trung học ở Anh và Đức, chuối hầu như phải có trong thực đơn bữa sáng của học sinh. Vì nó giúp tăng cường khả năng nhận thức và tính toán. Trong hành lý của đội tuyển hạc sinh giỏi Toán của Hàn Quốc đi thi quốc tế, chuối khô luôn được các thầy mang theo kè kè, sợ sang quốc gia sở tại mua không được, ăn đỡ trái khô cũng được - mặc dù ăn trái tươi thì tốt hơn. Nên năm nào hạc sinh Hàn Quốc cũng nằm trong tốp đầu. Chỉ 2 quả chuối 1 ngày sẽ giúp lao động 1 ngày không mỏi mệt. Như vận động viên quần vợt Nadal, sau mỗi hiệp đấu, anh lại ngồi xuống và ăn chuối, nên không ai quánh lại, bạn có thể kiểm chứng điều này trên tivi. 

Chuối góp phần tăng năng suất lao động. Và người Mỹ, Âu, Nhật, Hàn ăn chuối kinh khủng. Và gần đây là Trung Quốc, mặc dù trồng được ở đảo Hải Nam và tỉnh Quảng Tây nhưng năng suất kém, nên họ nhập từ Philippines, Indonesia, Thailand, Vietnam với trị giá khổng lồ hàng năm. Các ông chủ ở các nhà máy ở Quảng Đông biết rằng, thống kê cho thấy, nếu cho công nhân ăn chuối trong giờ nghỉ giải lao, họ sẽ có đầu óc tỉnh táo và sáng tạo, làm việc ít mắc lỗi hơn gấp 3 lần. Còn cán bộ nhân viên văn phòng thì việc ăn chuối là bắt buộc trong bữa sáng để không mắc sai sót trong giấy tờ văn bản. Nhân viên làm sales sẽ bán được hàng gấp đôi ngày không ăn chuối do tác dụng tích cực ảnh hưởng đến giọng nói, gương mặt…Ai ăn chuối nhiều đều tươi tắn vui vẻ, hưng phấn truyền sự vui vẻ cho khách nên bán được nhiều hàng. 

Tuy nhiên ở các nước trồng chuối thì dân chúng ở đấy lại xem thường, không ăn hoặc ăn rất ít. Lại bỏ tiền đi nhập táo, nho, kiwi…những quả ôn đới mà họ trồng không được. Nên kinh tế các quốc gia trồng chuối thì lại nghèo, ít phát triển hơn các quốc gia nhập chuối. Gần đây Liên Hợp Quốc có chương trình khuyến khích dân chúng vùng này ăn chuối để thông minh sáng tạo, giúp giải phóng khỏi đói nghèo triền miên, nhưng ai cũng trề môi và nói bổ béo gì trái này, tụi tao trồng đầy ngoài kia. Cứ cái gì thừa mứa thì chê, tâm lý ai cũng vậy.

Thật may mắn là Việt Nam là quốc gia trồng được chuối, và chuối Việt Nam mình ngon thấy bà cố. Mình cùng nhau trồng và ăn chuối thật nhiều nhé. Chuối sẽ giúp mình có nhiều Kali, thịt da săn chắc, đẹp trai đẹp gái một cách khỏe mạnh. Chuối giúp mình tăng lượng đường trong lưỡi, ăn nói ngọt ngào hơn rất nhiều. Ai nghe cũng thích, cũng mê….

Và đó cũng chính là bí quyết số 1 của lãnh đạo và nhân viên hãng phân Phượng Tím. Ai cũng tươi trẻ, vẻ mặt ai cũng lanh lợi thông minh, nụ cười thường trực trên môi, vừa đi vừa chạy, làm việc say mê. Nên mấy hãng cùng ngành như Phượng Đỏ, Phượng Hồng, Phượng Hoàng, Phượng Sồ, Phượng Vĩ…, cán bộ nhân viên ai cũng mặt mũi khó đăm đăm, ú nụ, chằm dằm, nếu không thì cũng uể oải, ngáp lên ngáp xuống, ngồi mệt mỏi do không ăn chuối, thử hỏi cạnh tranh sao lại? 

Bạn nào ở tỉnh kiếm đất mở ngay trang trại trồng chuối, bạn nào ở TP mở ngay công ty Chuối Việt để xuất khẩu đi nhé. 

Kiếm đô la mang về xây dựng đất nước nào !!!! Go go go, à lề à lê à lê….

“Bạn tay ta làm nên tất cả
Có sức người - sỏi đá cũng thành chuôi !” ( tức chuối, vô vần cho khớp)

Giới thiệu trang web dành cho cộng đồng ăn mày xuyên lục địa bằng tiếng Anh


Công nhận đọc xong trang web này mới thấy tôi thật ra chỉ là hạng tép riu so với những "sư phụ" ăn mày xuyên lục địa này (họ tự gọi họ là những vagabond). Những người này mà đi tu thì rất dễ đắc đạo bởi vì bản ngã của họ được mài mòn rất nhiều. Đó là lý do rất nhiều kẻ ăn mày xuyên lục địa, " rửa tay gác kiếm" quy y và trở thành tu sĩ hoặc đạo sĩ, sau một thời gian chu du tứ xứ. Tôi còn chưa biết cách bới thùng rác của các cửa hàng bán bánh ngọt hay bán bánh pizza để tìm những hộp thức ăn còn nguyên chưa khui, thật ra là thức ăn sắp hết hạn hoặc thức ăn dùng trong ngày và không được ai mua; tôi còn chưa biết cách vào sân bay ngủ ké nữa cơ đấy (How to travel the world for free). Cộng đồng vagabond này làm tuốt tất tần tật mọi thứ chỉ để có thể chu du thiên hạ. 

Nhiều khi các tu sĩ Phật giáo phải học hỏi rất nhiều từ những vagabond này cách dẹp bỏ bản ngã đấy chứ!!! Tôi nghĩ các sư thầy sư cô nào giỏi tiếng Anh trà trộn vào các vagabond quốc tế này vừa học hỏi từ họ vừa hướng dẫn họ vào con đường Phật giáo thì đảm bảo Phật giáo thế giới sẽ có những tu sĩ sáng chói và thời mạt Pháp sẽ còn lâu mới đến. Cái khó nhất của người tu là chiến thắng bản ngã; các vagabond này, so với những người bình thường, thì rất giỏi làm điều đó nhưng tiếc là nhiều người trong số họ không được hướng dẫn tâm linh hoặc họ không đủ may mắn để tiếp cận hoặc gặp đúng thầy để đi theo. 

Hitch-hiking around the world (If traveling calls for being thirsty, Loren does not drink; if there is no food, Loren does not eat; if a cheap bed is not available, Loren sleeps under a tree; if the cost of public transport is too high, Loren walks.) >>>>>> Làm được đến mức này thì đúng là siêu nhân luôn rồi đó!

Thật ra nghề "ăn mày xuyên lục địa" đã tồn tại rất lâu trên thế giới rồi; ở các châu lục khác thì họ là những kẻ thám hiểm; còn ở châu Á cũng có nhưng chủ yếu đi lại trong nước và nhiều người là tu sĩ hay được gọi là du tăng; tuy nhiên, du tăng có lợi thế là dễ xin ăn hơn người thường bởi vì họ là tăng và những nơi họ đến, người ta ít nhiều biết về Phật giáo nên người ta dễ cúng dường; còn những kẻ ăn mày xuyên lục địa không phải là tăng ni thì phải đổi sức lao động để có cái ăn, để có chỗ ngủ, chẳng hạn họ tham gia làm việc trong trang trại, làm tình nguyện viên trong các lễ hội, tham gia dạy tiếng Anh, tham gia vào các công tác cộng đồng chỉ để đổi lấy cái ăn và chỗ ngủ. Làm tăng thì khó tham gia làm việc; do đó xét ra làm người có tóc vẫn dễ hơn đấy chứ hihihihi.
Travel and work on farms

Tôi biết có một có một số tu sĩ đang theo dõi blog này của tôi nên tôi có vài lời nhắn gửi lại với họ như sau:
Việc "giam mình" trong các chùa hay thiền viện có những điểm lợi, điều này rất rõ ràng và ai cũng có thể thấy được; tuy nhiên, tôi hy vọng các vị, sau một thời gian học hỏi và hành trì ở chùa và thiền viện, nên tự mình bước ra ngoài và đi du tăng hoặc làm vagabond hoặc làm ăn mày xuyên lục địa đi; chưa bao giờ bước chân ra khỏi chùa hay thiền viện và sống hòa vào thiên nhiên cũng như chúng sanh, đặc biệt là những giai cấp thấp thì những vi tế và siêu vi tế của các vị khó có cơ hội mà bộc lộ ra lắm. Học hỏi trong thiền viện một thời gian, rồi đi du tăng một thời gian, phải có va chạm tiếp xúc với cuộc sống thực sự bên ngoài cho các vi tế có cơ hội bộc lộ, khi ấy tự thấy được khuyết điểm của mình, thấy những chỗ nào mình cần tu sửa, quay lại thiền viện hành trì tu bổ những khuyết điểm ấy, rồi lại ra ngoài du tăng để xem những vi tế ấy thật sự hết chưa. Nếu chưa thì lại tiếp tục hành trì. 

Bản ngã là kẻ thù nguy hiểm nhất của mỗi người tu; ai cũng muốn đi theo con đường của các chư Phật nhưng lại rất sợ đi ăn xin thì có phải là đi lạc hướng rồi chăng??? "Ăn xin là truyền thống của các chư Phật" đây là câu trả lời của Phật Thích Ca khi gặp lại vua Tịnh Phạn sau nhiều năm Ngài rời bỏ hoàng cung để đi tu; vua Tịnh Phạn hỏi Phật vì sao lại không về hoàng cung dùng cơm mà lại đi ăn xin những người nghèo khổ; đó không phải là truyền thống của dòng họ Sakya (Thích Ca) thì Phật Thích Ca trả lời rằng: Đó là truyền thống của các chư Phật.

Các đời Phật quá khứ đến Phật Thích Ca cho đến các thánh tăng thánh ni đều đi ăn xin cả; mà bây giờ mình lại sợ mất oai nghi khi đi ăn xin thì có phải là đi ngược lại truyền thống các chư Phật rồi chăng? 

(Trước khi lên tiếng phản đối cho rằng ở Việt Nam không làm du tăng được thì hãy tự suy xét cho kỹ để xem đó có phải là một dạng ngụy biện không nhé!!! Một khi thật sự muốn thì luôn có cách; nên nhớ các vagabond quốc tế có khi còn gặp khó khăn hơn gấp trăm lần nhưng vì sao họ vẫn làm được kia kìa. Vì sao ấy nhỉ? Bí mật. Bí mật chỉ bật mí cho những ai thật sự muốn làm điều ấy mà thôi hehehehehehehe.)


Ở trang http://www.vagabondjourney.com/, nếu muốn chọn chủ đề cần xem thì kéo thanh cuốn đến cuối trang sẽ thấy phần như sau: 


Vào chọn "Topics" sẽ thấy các bài viết theo chủ đề hoặc nếu muốn xem các bài viết về các quốc gia cụ thể vào vào mục "countries" và chọn quốc gia.

Hy vọng có bạn nào đó giỏi tiếng Anh và dịch trang web này sang tiếng Việt hoặc tự mình làm một trang tiếng Việt dành cho cộng đồng ăn mày xuyên lục địa Việt Nam thì sẽ rất tốt đấy. Có nhiều trang web hướng dẫn du lịch lắm nhưng trang đặc trưng cho ăn mày xuyên lục địa thì hiếm vô cùng, thậm chí còn không có nữa kìa. Bạn nào chịu khó đầu tư vào công việc này thì có thể kiếm được tiền để đi lại ấy, giống như người làm trang vagabondjourney.com lấy trang này làm kế sinh nhai để tiếp tục làm vagabond luôn.

Mọi người đừng bảo tôi làm nhé! Tôi làm được nhưng tôi làm biếng nên nhường việc ấy cho người khác hihihihi. Ai làm được việc này thì sẽ nổi tiếng và có thu nhập kha khá đấy. Ăn mày xuyên lục địa không xa lạ đối với dân Châu Mỹ nhưng vẫn có vô số người quan tâm đến những trang thế này; huống chi là ở Việt Nam hầu như chả có ai làm cả. Do đó ai mà làm được thì nổi tiếng chứ còn sao nữa. Không khó lắm đâu các bạn. Chỉ cần đọc cho kỹ trang vagabondjourney.com thì sẽ thấy được cách làm thôi. Hy vọng có ai đó chịu khó làm công việc danh giá này nhé!

Travel and work on farms

Long Term Travelers Make Homes Around the World

How to Enjoy Traveling Long Term


How to Travel the World for Free

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Cheap travel not just to save money


Thông cảm là bài này bằng tiếng Anh nghen mọi người!
Tuy nhiên, bài này mô tả rất hay tâm trạng, niềm vui của những người đi bụi và trở thành ăn mày quốc tế giống tôi. Chỉ ai trải qua rồi mới thấu hiểu cái nỗi niềm vui sướng âm ỉ đó như thế nào. Cái này khó diễn tả thành lời lắm đó mọi người. Cho nên bây giờ tôi không muốn viết blog về hành trình của mình nữa, chỉ muốn mọi người tự mình lên đường, rồi chợt: "À" lên một tiếng khi nhận ra cái sướng âm ỉ ấy, còn ngồi đọc bài của người khác viết thì cũng giống như ngồi xem phim hành động hay xem bóng đá mà thôi. Khi ai "À" lên được rồi thì dù có tìm mọi cách truyền đạt bằng ngôn ngữ nói hay viết cũng khó mà truyền đạt lại hết cái kinh nghiệm ấy lắm. Do đó, thôi vậy, ai hưởng nấy biết hehehehehe.

Khi đọc bài viết bằng tiếng Anh này thì chỉ ai có những trải nghiệm tương tự mới có thể cảm nhận sâu được với tác giả bài viết.


Muôn vẻ kiểu lừa du khách

Lúc đầu tôi cũng thỉnh thoảng bị lừa nhưng đi riết rồi nhìn giống ăn xin quá nên không ai thèm lừa nữa; nếu mọi người không muốn giống ăn xin thì làm sao cho giống người địa phương thì cũng tốt; càng có vẻ giống du khách thì càng trở thành mục tiêu của những kẻ lừa đảo. Mà thỉnh thoảng đi du lịch mà bị lừa chút ít cũng vui, ít ra là khi về nhà cũng có chuyện kể cho mọi người nghe hehehehehe.





Những chiêu lừa đảo ở Bangkok (lần đầu đến Bangkok tôi được đón tiếp bằng 3 trong 4 kiểu lừa này do đó tôi ghét Bangkok cực kỳ; lần thứ 2 quay lại ở lì luôn 2 tuần để chinh phục đó và sau đó thì hết ghét hehehehe. Dù lần đầu đến Bangkok được đón tiếp bằng 3 trong 4 kiểu lừa đảo được liệt kê trong bài nhưng do tôi bo bo giữ túi tiền kỹ quá nên chả mất đồng nào nhưng cũng trải qua mấy phen hú vía; do đó mà căm ghét thành phố)










Việt Nam nè:



(Bài về VN nhiều lắm đó nhưng phải truy lục lại)

Đảm bảo rằng nhiều người đọc xong mấy bài cảnh báo này sẽ ở nhà luôn, không dám đi đâu; tuy nhiên, đọc xong rồi thì nên quên hết và cứ thế mà đi; mấy cái đã đọc sẽ đi vào tiềm thức và khi gặp hoàn cảnh sẽ tự nhớ ra hoặc có khi bị lừa xong thì nhớ ra liền hehehehehehe

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

Những nỗi sợ khiến bạn không dám đi du lịch một mình


Con người sanh ra là để sống trong những nỗi sợ hãi; nếu đi du lịch sợ thì khi ở nhà cũng có những nỗi sợ mà nhiều khi mình không ý thức được; tóm lại nên sống làm sao để các nỗi sợ phải sợ mình chứ mình không mắc mớ gì phải sợ nó. Ví dụ, khi đi du lịch thì phải đi làm sao để ma phải sợ mình; phải đi làm sao để bọn bắt cóc phải chừa mình ra; phải đi làm sao để tiền không thèm mình luôn; phải đi làm sao để ngôn ngữ phải ngán mình chứ mình không ngán nó; phải đi làm sao để đường phải sợ mình chứ mình không sợ đường (vì sao? Vì lạc hoài nên đường sợ luôn chứ sao nữa hehehehehe)

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Tự động nổi tiếng khi làm người Việt Nam

Nào là các bảng hiệu ghi  BẰNG TIẾNG VIỆT ở các buổi buffet như “thức ăn không ăn hết thì phải trả tiền, “ trong các siêu thị, trung tâm mua sắm thì là “không được ăn cắp,” trên xe buýt thì “coi chừng người Việt móc túi,” ở các cửa hàng thì “không được cầm nhầm dù và giày dép của người khác,” ở các nước thì phụ nữ Việt đi đâu cũng được nghi ngờ là đi làm gái,…..

Tóm lại là người Việt tai tiếng khắp nơi, nói cho tích cực thì là nổi tiếng, ngay cả khi chưa nhập cảnh vào một quốc gia nào đó hoặc thậm chí chưa đẻ ra thì đã được bạn bè quốc tế gán cho mấy cái biệt hiệu ấy rồi. Thôi kệ, vậy cũng không tệ. Xét ra thì đâu ai can đảm hơn người Việt Nam, có nhiều danh hiệu hơn người Việt Nam. Cho nên đi đâu cũng có thể vỗ ngực xưng: Ha, cả thế giới này có ai can đảm hơn người Việt chúng ta không? Có ai dám để lại nhiều nickname như người Việt không? Có ai làm cho người khác sợ như người Việt không? Tóm lại là không ai cả. Vậy thì đây cũng là chuyện đáng tự hào cho người Việt đó chứ. Sau này đi đâu, ai hỏi: Bạn đến từ nước nào? Cứ ưỡn ngực ra mà nói: Tôi là người Việt Nam, vang lừng thế giới bởi các biệt hiệu. Nói vậy cho họ tò mò chơi, cố tìm hiểu đó là những biệt hiệu gì. Khi hiểu rồi thì đỡ sốc. Sự thật là người ta chỉ sốc khi mình xấu mà không dám nhận rằng mình xấu, còn khi mình xấu và biết rằng mình xấu thì mọi người sẽ yêu quý mình ngay. Bởi vì xét cho cùng thì “nó cũng thật thà đấy chứ.” Tóm lại, khi đi bụi mà gặp bạn bè quốc tế thì cứ tuốn tuồn tuột khai hết khuyết điểm của mình ra để lỡ có gì thì họ đỡ sốc bởi vì: “Tôi đã nói trước rồi mà, ai bảo không chịu cảnh giác làm chi!” Hihihihi

Lúc ấy dân phượt quốc tế lũ lượt kéo đến Việt Nam cho xem bởi vì cái gì càng khó mà chinh phục được thì mới thấy sướng. Tôi nghĩ người Việt nên cố gắng tí nữa để được ghi vào Guiness thế giới về dân tộc có nhiều khuyết điểm nhất. Khi ấy thì người Việt mà đi đâu thì cũng có hiếm người hỏi câu: “Việt Nam là ở xó xỉnh nào trên thế giới vậy?” Nổi tiếng dù là về chuyện gì thì cũng có ưu điểm đó chứ. Bọn đi bụi quốc tế cứ thấy cái gì nổi tiếng là lao đến để chinh phục dù bị cảnh cáo đủ thứ nhưng cái gì đã thành đam mê thì khó cưỡng là thế.

Do đó, sau này cứ tự hào mà khai: “I am from Vietnam, a country full of nicknames and it is your job to find out what they are.” Bí hiểm thế thì bọn chúng có mà phát điên lên vì tò mò. Vậy cũng tốt, cho nên cứ thế mà làm đi nghen!