CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Ấn độ, mi thật đáng ghét nhưng ta lại yêu mi!


Nhân dịp đọc một loạt bài tản mạn viết về Sài Gòn của một người bạn. Tôi thấy mình có cùng tâm trạng với bạn này, nhưng lại không phải là về Sài Gòn mà về Ấn độ. Tôi yêu Ấn độ mà không hiểu lý do vì sao mình yêu nó. Bây giờ thử liệt kê xem Ấn độ có gì đáng yêu không nhỉ?

Con người: Hổng dám yêu đâu, chưa quýnh lộn là may rồi, yêu gì nổi mà yêu.
Phong cảnh: Cảnh thiên nhiên thì cũng giống như những nơi khác thôi, có khi còn xấu hơn nữa kìa; còn cảnh thành phố thì eo ôi, đường phố bụi mù trời, ban đêm thì không có đèn đường, khó chạy xe muốn chết, người thì đông nghẹt, băng qua băng lại là bị mấy tay dê xồm lợi dụng chạm mông chạm ngực dễ như chơi. Tóm lại, nếu không ghét thì may rồi chứ yêu gì nổi mà yêu.
Thức ăn: Ở riết rồi phải quen thôi chứ biết sao bây giờ. Lần đầu tiên tôi đến Ấn độ, chỉ nghe mùi cà ri nị đặc trưng của xứ Ấn là tôi ốm liệt giường 3 ngày trong hostel; sau đó đói quá mò ra nhà hàng Hoa để ăn súp cho đỡ đói; ăn xong trên đường đi về phòng lại phải ngửi mùi cà ri đặc trưng, tưởng lại phải ọe thức ăn vừa nuốt xong vào; sau đó vì quá sợ nên phải di cư lên vùng núi phía Bắc Ấn, nơi có Ngài Đạt Lai Lạt Ma và chính phủ lưu vong Tây Tạng. Tôi lên đó không phải để hành hương hay để tìm hiểu về Tây Tạng hay để gặp Ngài Đạt Lai Lạt Ma, mà đơn giản là nghe nói trên ấy có nhiều người Hoa (người Ấn độ xem người Tây Tạng là người Hoa) sinh sống nên nghĩ mình sẽ thoát khỏi cái mùi cà ri đặc trưng của xứ này. Vậy mà sau chuyến đi Ấn ấy về, sụt cân kỷ lục luôn.
Âm nhạc: Thì cũng không đến nỗi nào bởi vì luôn luôn lắng nghe nhưng chả hiểu gì cả.
Văn hóa: Ờ, thì đa dạng đặc sắc vô cùng nhưng bảo yêu thì cần phải xem lại à nghen!
Giao thông: Ôi, lạy Chúa tôi là con vẫn còn sống sau khi đạp xe ở Ấn độ; họ chạy xe giống người ...............Việt Nam lắm nhưng đường phố lại đông nghẹt hơn, xấu hơn, bụi mù trời hơn.

Tóm lại, tôi chả thích cái gì của Ấn độ cả nếu tách ra từng phần mà phân tích nhưng tựu trung lại thì tôi yêu Ấn độ. Thật là khó hiểu! Yêu là yêu, chả có lý do gì cả mà tôi cũng có biết lý do đâu mà nói. Tóm lại là tôi thấy tôi bất bình thường quá chừng rồi. Chắc tôi có nghiệp duyên gì với Ấn độ. Ờ, có lý do rồi. Vậy đi nghen!

2 nhận xét:

  1. Người thương của mình cũng đang dốc công sức và thời gian để làm từ thiện bất chấp sức khỏe, mình không biết nói sao cho hiểu vì họ nghĩ họ đang tu phước

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kệ, xem như họ có duyên nợ với Ấn độ đi. Nghĩ vậy cho khỏe.

      Xóa