Pháp Hỷ là tối thắng trong mọi Hỷ.
Giờ mới hiểu vì sao môi Phật lúc nào cũng mỉm cười. Cái mỉm
cười này hổng phải là cái cười do tác ý mà đó là cái cười tự nhiên của thân.
Khi Pháp Hỷ thấm sâu vào từng tế bào từng mạch máu và hằng như vậy thì các cơ
các tế bào các mạch máu tự tạo ra nụ cười trên môi, cho nên lúc nào cũng thấy
cười là vậy đó. Cái mình thấy ông Phật là bậc giác ngộ lúc nào cũng cười cho
nên mình bắt chước lúc nào mình cũng cười giống vậy. Nhưng cái cười của mình là
cái cười do mình tác ý, mình cố làm cho giống bậc giác ngộ, cho nên đó là cái
cười do bản ngã tạo thành. Còn cái mỉm cười của ông Phật là cái cười Vô Ngã,
cái cười do thân sắc tạo thành.
Vì ổng giác ngộ rồi ổng mới cười (hay nói chính xác là thân
ổng cười), còn mình muốn giác ngộ cho nên mình cười (hay nói chính xác là ý
mình cười). Mình chỉ là bắt chước cái hình tướng của ổng thôi. Cho nên nếu lỡ
bắt chước rồi thì nên bắt chước cho trọn luôn. Cái cười phải xuất phát từ thân
chứ không phải vì ý mình muốn cười.
Pháp Hỷ là tối thắng trong mọi Hỷ. Cái ông Phật ổng thấy mình
mê Dục Hỷ quá, cho nên ổng lấy Pháp Hỷ ra làm mồi câu ổng dụ mình. Tại mình
tham ăn cho nên thấy Hỷ là đớp. Đớp xong cái mình thấy sao cái Hỷ này nó ngon
nó ngọt hơn cái Hỷ kia. Cái mình tham ăn quá nên mình tự nguyện đớp tiếp, mà để
đớp thì mình phải đi dần dần về phía ông Phật, cái mình đi ra khỏi nhà lửa hồi
nào hổng hay luôn.
Túm lại, ông Phật là bậc thầy về câu cá. Lấy mồi dụ cho cá đớp.
Cá đớp xong còn tri ân cảm ơn ổng rối rít. Còn người chưa được đớp thì cầu niệm
tên ổng suốt để ổng thả mồi cho mình đớp theo kiểu: Ông câu ai cũng vậy, ông
câu giùm con, con cảm ơn.
Có ai đi câu cá mà được cá cảm ơn tri ân, còn cầu niệm cho
được câu không vậy?
Không, chỉ có mình ông Phật mới làm được thôi, cho nên ổng
đúng là đệ nhất câu cá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét