CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Tôi đi Trung Quốc (25): Beihai (Bắc Hải) (2)


Vậy là tôi bị kẹt lại Bắc Hải đến 8 ngày bởi vì đến ngày 16/2 tôi mới lấy lại được hộ chiếu. Không sao bởi vì tôi rất thích nhà trọ mình đang ở. Bà chủ nhà đã 65 tuổi, còn ông chồng bà ta thì 62. Họ chỉ có một con trai, 30 tuổi, đã lập gia đình nhưng chưa có con. Mỗi ngày tôi nói tiếng Hoa với bà ta thì được bà ta sửa lại phát âm cho chính xác. Vậy là tôi có thầy dạy tiếng Hoa miễn phí. Hehehe

Sáng hôm nay, tôi ra chỗ đường hẻm cạnh bên siêu thị gần nhà – chỗ đường hẻm này cũng là khu ăn uống, ngay đầu đường là hai cửa hàng nhỏ đối diện nhau cùng có tên Lemon Workshop. Đi vào cuối hẻm, tôi vào quán gọi một thố bún với 2 con ốc (7 RMB; 3 con ốc giá 8 RMB). Đối diện bàn của tôi là một cặp nam nữ vừa vào. Cô gái trông khá xinh, trang điểm khá nhẹ và tự nhiên, lông mi dài và cong vút. Trông phong cách và điệu bộ khá chững chạc thì có vẻ họ là những người có học thức và họ trông giống như những nhân viên trong ngành tài chính hoặc phóng viên.

Cô gái có đôi bàn tay khá đẹp với những cái móng dài nhọn tự nhiên, không sơn vẽ cầu kỳ. Tôi có thiện cảm với họ ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi vì họ khá đẹp và phong cách lại khác hẳn những đám thanh niên nam nữ loi choi mà tôi thường thấy ở Trung Quốc. Cô gái trước khi ăn đã lấy khăn giấy lau đi son môi (dù sơn khá nhạt nên nhìn không thấy) để khỏi phải nuốt lớp son này vào bụng. Và đôi bàn tay đẹp đẽ ấy cầm lấy đôi đũa tre (loại ăn một lần rồi bỏ ấy), một cách rất chuyên nghiệp, cô ấy tét vỏ bọc ra, vứt vỏ xuống đất và bắt đầu ăn.

Cách cô ta xả rác trông khá chuyên nghiệp (bởi vì quá tự nhiên và thậm chí rất duyên dáng nữa chứ) nên tôi ngạc nhiên đến nỗi sững lại đến vài giây. Thố bún được để trên một cái mâm khá to, và mọi người có thể cho rác vào mâm này mà - Cho rác vào mâm vừa giữ cho nền nhà hàng sạch sẽ vừa đỡ tốn công của người quét dọn. Tôi nghĩ có thể xả rác là một thói quen đã ăn vào máu của cô ta bởi vì đã được “huấn luyện” ngay từ rất nhỏ qua ông bà cha mẹ. Một người học thức và chững chạc như thế mà còn rất tự nhiên khi xả rác xuống một nền nhà sạch như ly (do lúc đó là sáng sớm) thì nói chi đến những đám thanh niên loi choi.

Câu mà Sima (người bạn đường trước đây của tôi) hay nói khi có việc không vừa ý về vệ sinh ở Trung Quốc là “chúng ta có thể giáo dục họ.” Vì vậy mỗi khi trả phòng khách sạn, bà ta luôn tự mình dọn dẹp mọi thứ trong phòng và gọi nhân viên khách sạn vào để chỉ cho thấy bà ta đã moi bụi bặm từ gầm giường, gầm tủ và kẹt cửa ra như thế nào. Vì thế mỗi lần  Sima trả phòng thì phòng ốc đã sạch bóng và nhân viên chỉ việc thay ga trải giường thôi. Sima nói tất cả các khách sạn mà bà ở tại Trung Quốc đều rất có tiềm năng (potential) nhưng họ không biết duy trì (maintain) thôi.

Sau ba ngày tận hưởng nắng ấm ở Bắc Hải thì đến ngày thứ 4, trời trở lạnh. Tôi không đoán trước được là trời có thể lạnh đến như vậy (dù bà chủ nhà đã cảnh báo trước) nên ăn mặc phong phanh và mang dép kẹp ra đường. Lạnh quá, không thể ở bên ngoài nên tôi leo đại lên xe buýt số 5 vừa dừng. Không may là xe này chẳng mấy chốc dừng hẳn ở trạm cuối nên tôi đành leo xuống. Lạnh quá! Thấy nhà sách Xinhua, tôi đi vào và tìm từ điển có phiên âm cách đọc ra tiếng Latinh. Thế là tôi học thêm một mớ từ vựng tiếng Hoa dù chẳng biết phát âm của mình có chính xác không và không chắc có thể nhớ nỗi những từ vựng mới tinh này. Nhưng kệ, tôi cứ nói, người Trung Quốc đoán nghĩa được hết hà.

Tóm lại, tôi không gặp vấn đề gì với phát âm tiếng Hoa của mình nhưng người Trung Quốc thì có (với phát âm của tôi ấy). Vả lại cũng khó phát âm chính xác lắm bởi vì cùng một từ nhưng ở mỗi thành phố, người ta phát âm khác nhau hết hà nên tôi cứ đi đến thành phố nào thì phải sửa lại phát âm cho giống họ. Ví dụ: số 3 đọc là “san” thì ở Bắc Hải người ta đọc thành “sản” không hà, thậm chí họ còn cười tôi nữa chứ. Hình như ở đây phát âm của họ bị ảnh hưởng bởi tiếng Quảng Đông hay sao ấy. Vì thế ngay cả dân Trung Quốc chính hiệu còn phát âm không chính xác huống chi là tôi nên tôi cứ nói.

Đọc sách chán chê ở nhà sách, tôi định đi vào công viên gần đấy để xem thì lạnh quá, không thể ở ngoài trời được. Vậy là tôi lại vào một siêu thị nơi cũng có khu vực sách và đọc sách tiếp (dĩ nhiên là sách có phiên âm hoặc sách tiếng Anh rồi).

Tối, tôi vào siêu thị (có chương trình giảm giá gần giờ đóng cửa ấy) mua rau cải, cà chua và mì gói để chuẩn bị ăn sáng cho ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm dù trời lạnh. Sau khi ăn sáng thật no với một gói mì và đầy nhóc rau (tôi thích ăn rau mà) thì tôi bắt đầu xuống đường.

Từ nhà trọ của mình, tôi đi đến Quảng trường Beibu Wan. 


Từ đây, đi tiếp một quãng nữa là đến bến xe (khoảng 5-7 phút đi bộ từ nhà trọ của tôi). Tôi mua vé đi hạt Hepu (6 RMB). Xe trống hơ, chỉ có một mình tôi ngồi. Nhưng khi xe ra khỏi bến thì dừng ở con đường gần đó khoảng 10-15 phút. Lúc này, những hành khách bắt đầu lục đục lên xe. Hình như mọi người không thích vào bến hay sao ấy nên chờ xe ra khỏi cửa để lên, dù trả tiền như nhau, vẫn là 6RMB. Tuy nhiên có một số người không đi đến Hepu mà xuống ở dọc đường nên trả tiền rẻ hơn (có thể đây là lý do họ không mua vé ở bến.)

Xe chạy khoảng 30-40 phút thì đến Hepu. Hepu giống nho một thành phố nhỏ vậy đó. Từ bến bước ra, tôi hỏi xe ôm đường đến chùa Wenchang (đây là một nơi khá nổi tiếng nhưng không được đề cập đến trong sách Lonely Planet nên tôi phải tự lên mạng tìm thông tin). 

Tuy nhiên, tôi không biết từ “chùa” trong tiếng Hoa gọi là gì nên nói đại. Ở đây, họ ra giá 5 RMB để chở tôi đến đó (mà tôi lại không chắc họ hiểu nơi tôi muốn đến không), chê mắc tôi không đi bởi vì Wenchang cách bến xe khoảng 3 cây số về phía Nam. Tôi chỉ cần biết phía Nam là hướng nào thì có thể tự đi bộ được. Tuy nhiên, rắc rối là người dân chẳng hiểu tôi nói cái gì nên họ toàn lắc đầu nói không biết. Tức mình bởi vì nơi này khá nổi tiếng mà họ lại chẳng biết là sao.

Lòng vòng trong thành phố khoảng một tiếng đồng hồ (vừa đi vừa chửi rủa cái trang web giới thiệu nơi này mà chẳng ghi phiên âm tiếng Latinh của từ “chùa” làm cho tôi phải khổ sở vất vả như thế này đây), tôi gọi đại một chiếc xe đạp điện ba bánh (loại bảo vệ môi trường) và nói. Bất ngờ là bác ta (một ông lão) gật đầu và ra giá 5 RMB. Hơi ngờ ngợ, nhưng thấy ông ta lớn tuổi nên kệ, tôi lên xe. Xe quay lại đoạn đường mà tôi đi bộ lòng vòng trước đó và cũng chạy khoảng 3 cây số, ngang qua một con kênh và dừng lại trước một ngôi nhà. Tôi nói không phải nơi này. Ông ta cãi với tôi nói rằng làm gì có chùa Wenchang, chỉ có chùa…(ông ta nói tên một ngôi chùa khác). Tôi chẳng thèm cãi, để ông ta chở đến chùa này (dĩ nhiên không phải là nơi tôi muốn tìm rồi). Đến nơi, tôi trả tiền rồi vào tham quan ngôi chùa này.





Từ chùa bước ra, tôi thấy một nhà hàng nhỏ, nơi đây tôi được ăn món há cảo với giá rẻ nhất từ trước giờ, chỉ với 2 RMB mà được ăn tới 8 cái. Ăn xong, tôi lòng va lòng vòng mấy con đường cổ kính. Thì ra không chỉ Beihai mới có phố cổ mà khắp nơi ở Trung Quốc đều có phố cổ nhưng những nơi này không nổi tiếng bởi vì khách du lịch không đến. Càng tốt bởi vì tôi thích những nơi như vậy hơn.



Lòng vòng ở những khu phố cổ kính , tôi nhận thấy một điều là ở đây có một số căn nhà cổ giống như được tách làm hai vậy đó. Khu phía trước giống như phòng khách, sau đó là một khoảng sân có trồng hoa, giếng nước và những dây giăng phơi đồ, sau đó là một căn nhà khác mà tôi đoán chắc là các căn phòng ngủ.


Khi lòng vòng ở đây, tôi còn đi qua một cây cầu cổ. Cầu này đúng là chỉ dành cho khách bộ hành bởi vì ở ngay lối lên xuống là 3 bậc thang mỗi bên. Vì vậy mỗi khi xe cộ muốn  xuống cầu đều chạy rất chậm để xe tưng dần xuống các bậc thang hoặc có người thì xuống xe dẫn bộ luôn.

Cuối cùng tôi trở ra đường chính và lọt vào khu mua sắm. Lúc này tôi thông minh hơn một chút. Tôi vào đại một siêu thị có nhà sách, mở từ điển Anh- Hoa ra tra từ “pagoda”. Sau đó, tôi nhờ một cô nhân viên đọc giúp, thì ra từ này đọc là “thạ” nghe tương tự như từ “tháp” trong tiếng Việt vậy.

Ra trước cửa siêu thị, tôi thực tập ngay. Cánh xe ôm hiểu tức thì và ra giá 5 RMB. Tôi đồng ý luôn và xe chạy cũng khoảng 3 cây số ra khỏi trung tâm thành phố (kiểu này mà đi bộ thì đố mà biết đường; trang web đáng ghét chỉ nói Wenchang pagoda cách trung tâm Hepu 3 cây số về hướng Nam, không có địa chỉ đường gì hết.)

Wenchang Thạ nằm ở ngoài ngoại ô (chỉ cách trung tâm 3 cây số mà đã thành ngoại ô rồi). Thì ra đó không phải là chùa như tôi nghĩ mà là một tòa tháp – vậy thôi. Tòa tháp này không có lối để leo lên và trông giống như tòa tháp ở chùa Thiên Mụ ở Huế vậy đó. Dĩ nhiên là khác nhau về kiến trúc nhưng cả hai cũng cao cao và nằm chơ vơ giữa khoảng không gian.

Đối diện tòa tháp là một tòa nhà khá đẹp mà khi đến nơi thì tôi mới biết đó là viện bảo tàng văn hóa Hán của hạt Hepu. Giá vé vào cửa là 10 RMB, giờ mở cửa từ 8.30 sáng đến 5.30 chiều. Lúc đó đã 4 giờ chiều, gần đến giờ đóng cửa nên tôi quyết định không vào mà chỉ đứng bên ngoài chụp hình.





Sau này có bạn nào đi du lịch bụi đến Hepu ở Bắc Hải và muốn thăm tòa tháp Wenchang (miễn phí) thì từ bến xe cứ hỏi thăm đường Ding Hai Nanlu và đi thẳng khoảng 3 cây số là đến. Ngoài ra, xe buýt số 7 và 2 có thể đi đến nơi.

Tôi đi Trung Quốc (25): Beihai (Bắc Hải) (1)


Sáng hôm sau, trả phòng, khăn gói ra đường chính là Zhongshan yilu, tại đây có rất nhiều tuyến xe buýt đi Bến Xe Ngựa (Mã Tran). Tôi leo đại lên một chuyến hỏi thăm và đến bến.

Có khá ít người đi Beihai nên xe buýt hầu như trống rỗng. Đối diện tôi là một cặp thanh niên nam nữ mà qua cách ăn mặc và cử chỉ tôi tưởng tượng rằng nếu vào thời phong kiến thì họ chắc là con cháu của quan lại bởi vì trông họ khá tiểu thư và công tử. Cô gái mặc cái áo ấm khá đẹp, óng ánh như dát vàng dát bạc làm sáng bừng lên khuôn mặt của cô ta. Cô ta không đẹp lắm nhưng rất ưa nhìn; tuy nhiên đôi bàn tay thì y như tiểu thư: trắng nõn mịn màng (chắc chẳng bao giờ làm việc nhà đây). Anh chàng thì trông như thư sinh. Tóm lại, trong lúc chờ xe buýt thì tôi cứ canh me để nhìn họ suốt và họ thì cũng canh me để nhìn tôi và nói nhỏ với nhau gì đó (chắc nói về tôi rồi).

Mắc cười nhất là khi xe gần đến bến thì anh chàng thư sinh quay sang hỏi tôi cái gì đó mà tôi đoán là anh ta hỏi thăm đường đi đến nơi nào ấy ở Bắc Hải (chắc họ nghĩ tôi là người địa phương hoặc họ muốn bắt chuyện với tôi chăng?) Chưa kịp nói gì nói (định nói rằng tôi chẳng hiểu họ nói cái gì hết bởi vì tôi không phải người Trung Quốc) thì ông chú ngồi gần đó đã trả lời thay cho tôi.

Xe buýt chạy khoảng 1 tiếng rưỡi thì đến Bắc Hải. Đa số các xe (ngoại trừ xe từ Nam Ninh) đều dừng ở bến xe đường dài (long distance bus terminal). Bến xe này có toilet khá rộng và sạch sẽ. Từ bến xe bước ra, rẽ trái là thấy ngay bến xe buýt số 15. Leo lên xe, cho 1.5 RMB vào thùng, tôi chìa chữ Houshaochuang Wuxiang cho tài xế xem (theo Lonely Planet thì khu vực này có nhà trọ rẻ tiền).

Đến đường Sichuan ngay quãng trường Beibu Wan thì tài xế bảo tôi xuống xe và chỉ tay về phía trước. Vậy là tôi vừa đi vừa hỏi. Mùng 6 tết, nhiều nhà trọ vẫn chưa mở cửa. Có một nơi khá đẹp và sạch sẽ mở cửa và đòi giá 40 RMB cho một người ở. Dĩ nhiên là tôi không ở, kéo hành lý ra ngoài (bây giờ thì tôi kéo dễ dàng hơn bởi vì có đồ kéo với hai bánh xe to đùng mà tôi mua ở Mao ming trợ lực rồi mà). 

Gặp một ông chú đang dẫn xe đạp, tôi dừng lại hỏi thăm đường thì ông ta dẫn tôi đi lòng vòng tìm. Cuối cùng vào một nơi cho thuê theo tháng. Phòng lớn giá 240 RMB/tháng, phòng nhỏ là 200. Không thể ở cả tháng tại Bắc Hải. Tôi chia tay ông chú và lại đi lang thang tìm.

Nhưng may cho tôi, vừa ra khỏi hẻm vào đường lớn thì có một bà cụ ngồi ngay trước cửa nhà thấy tôi cùng hành lý thì ngoắc vào hỏi tìm chỗ ở à. Tôi gật đầu, Thì ra nhà bà ta cũng là nhà trọ. Nhìn bên ngoài là tiệm tạp hóa và điện thoại công cộng thì một người không đọc được tiếng Hoa như tôi làm sao biết đó là nhà trọ chứ? Bà ta ra giá 25 RMB. Chê mắc, tôi dợm bước đi thì bà ta nói có phòng giá rẻ 15 RMB. Vậy là tôi lên xem phòng. Phòng hơi nhỏ nhưng có cửa sổ thật to với ánh nắng chan hòa (sau nhiều ngày thiếu nắng thì dĩ nhiên là tôi thích rồi). Toilet và phòng tắm ở tầng dưới.

Đồng ý, vậy là tôi dọn dẹp (phòng có bụi ở các thành cửa sổ- hình như lâu rồi ít có người ở hay sao ấy) lau chùi bụi bặm, giăng dây treo đồ. Trong phòng có hai cái kệ ăn thông vào tường nên khá là tiện lợi và thoải mái cho tôi để đồ. Dọn dẹp xong thì tôi có một cái phòng không tệ, nếu không muốn nói là đẹp nhất với giá 15 RMB từ trước đến nay.

Sau đó thì tôi bày tất cả quần áo ấm ra để giặt (Bắc Hải khá ấm áp nên không cần mặc những đồ này). Vậy là tôi có dịp giặt overcoat của mình. Thật lạ! Tôi chỉ mặc cái overcoat này khoảng 2 tháng thôi mà vừa nhúng vào nước thì từ không màu nước chuyển thành màu của kênh Nhiêu Lộc rồi. Sau đó thì tôi leo lên sân thượng ở lầu 5 để phơi. Tối hôm đó, trời mưa, tôi ngủ say quá nên chồng bà chủ nhà phải leo lên tận lầu 5 lấy đồ của tôi vào bên trong giùm. Ôi họ thật là tốt bụng!

Từ chỗ tôi ở, đi bộ khoảng 2-3 phút là ra chỗ quảng trường trung tâm. Tại đây có vô số siêu thị và trung tâm mua sắm. Lần đầu tiên ở Trung Quốc, tôi thấy người dân đeo kính râm khi ra đường. Ở các thành phố khác, mỗi khi tôi đeo kính râm vào những ngày nắng thì người dân nhìn tôi như thể tôi từ hành tinh khác đến vậy.

Tôi đến văn phòng PSB (Public Security Bureau) để hỏi thủ tục gia hạn visa thì họ cho biết tôi phải có copy hộ chiếu, copy visa hiện tại, bản sao giấy tạm trú, chứng minh tài khoản ngân hàng (ít nhất 100 đô Mỹ/ngày). Vậy là tôi về hỏi bà chủ nhà đồn công an gần nhất để đến đăng ký tạm trú. Chỉ việc này thôi cũng mất thời gian vô cùng bởi vì tôi không biết tiếng Hoa nên sau một hồi hơ đủ tay chân thì bà chủ nhà của tôi đến nói gì đó với một ông chạy xe ôm. Vậy là tôi trả 3 RMB cho ông ta để ông ta chở đến công an khu vực gần đấy. Đến đây ông ta kiêm luôn nhiệm vụ phiên dịch. Sau một hồi đi lòng vòng qua 2-3 văn phòng, cuối cùng tôi được chỉ lên lầu 3 để làm thủ tục.

Ở lầu 3, tôi được phát hai tờ giấy. Một tờ có tiếng Hoa và tiếng Anh nên tôi tự khai. Một tờ chỉ có tiếng Hoa thì tôi phải nhờ họ ghi giùm. Nói chung ở đây họ khá là dễ thương -chẳng những khai giùm cho tôi mà còn photo giùm visa miễn phí. Cuối cùng tôi ra về với một tờ tạm trú và một bản photo visa mà không phải trả đồng nào.

Có đủ giấy tờ trong tay, tôi lại đến văn phòng PSB ở đường Zhongshan Donglu ngay khu phố cổ (nếu đi từ Quảng Trường Beibu Wan thì có thể đi xe buýt số 7 hoặc bất kỳ xe buýt nào đến ngã tư Beibu Zhong Lu và Guangdong Lu, sau đó xuống xe, quẹo trái, đi bộ đến một ngã tư thì lại quẹo trái, PSB nằm ngay tay trái số 213). Hôm nay chiều thứ tư nên họ nghỉ làm. Họ làm việc từ thứ 2-6 (sáng 8-12; chiều 2.30-5.30 – chiều thứ tư và ngày lễ nghỉ). Vậy là tôi có dịp tham quan phố cổ Bắc Hải.




Phố cổ bây giờ có rất nhiều quán bar và nhà hàng sang trọng, trong có cả một quán ghi bằng tiếng Việt hẳn hoi (không biết có phải có phải do người Việt làm chủ không nữa?). Đường phố khá là sạch sẽ và trên đường có khá nhiều pho tượng màu đen chẳng hạn tượng một du khách đang lom khom chụp ảnh hoặc một người đang lúi cúi quay phim với máy quay cổ hoặc một đám trẻ đang bơm nước cho một đứa trẻ khác gội đầu. Nói chung là những bức tượng khá đẹp. Trên đường chính ở phố cổ có khá nhiều quầy hàng lưu niệm và quầy bán thức ăn với đặc sản là món tép chiên bột (giá không rẻ đâu 2 RMB cho một cái).

Sáng hôm sau ngày 10/2/2011, tôi tranh thủ đến văn phòng PSB sớm để nộp giấy tờ. Hôm trước tôi hỏi cô công an ngồi ở bàn số 2 từ cửa vào thì được biết do tôi qua cửa khẩu vào ngày 17/1/2011 nên họ sẽ gia hạn cho tôi từ ngày 16/2 đến 16/3 (có nghĩa là từ ngày tôi hết hạn visa). Hôm nay cô này không có mặt, tôi đến anh công an ở bàn số 3 thì anh này lại nói khác đi. Hôm nay ngày 10 nên tôi chỉ được gia hạn đến ngày 9/3 (có nghĩa là từ ngày tôi nộp hồ sơ). Thế là tôi không đồng ý nói rằng hôm qua cô kia nói có thể gia hạn đến ngày 16/3 cơ mà. Anh chàng xem xét một hồi rồi nói “khở dì” (nghĩa là có thể). Và bảo tôi ra về, một tuần sau, nghĩa là ngày 16.2 quay lại lấy hộ chiếu. Anh ta cầm hộ chiếu của tôi mà chẳng đưa biên nhận làm tôi cũng lo lo nhưng ở Trung Quốc là vậy đó, chẳng biên nhận gì hết.

Tôi quên hỏi anh ta là bao nhiêu tiền, nghe nói là khoảng 146 RMB nhưng không biết họ có lên giá không? Trung Quốc vui lắm, mỗi năm mỗi lên giá à. Visa từ 45 đô Mỹ cho 6 tháng với 2 lần ra vào lên giá thành 90 đô rồi còn gì.

Tôi chỉ nộp bản photo các giấy tờ nên được giữ lại tờ khai tạm trú (trong trường hợp sau này có cần thì chỉ đưa ra thôi chứ không phải hơ tay hơ chân nữa rồi)

Từ PSB ra, tôi quay lại đường Guangdong ăn mì hải sản với giá 5 RMB, khá ngon bởi vì hải sản khá ngọt nên tôi nghĩ là chắc gần biển nên có hải sản tươi (hy vọng là vậy chứ không phải do họ bỏ bột ngọt hoặc hóa chất). Sau đó, tôi lên xe buýt số 3 để đi ra bãi biển Bạc (Silver Beach), tiếng Hoa đọc thành “Dĩnh thãng” (Yintan) . Đa số các tuyến xe buýt khác chỉ trả 1 đến 1.5 RMB, riêng xe buýt số 3 phải trả 2 RMB. Xe buýt dừng ngay cổng vào Silver Beach.


Bây giờ không phải là mùa tắm biển (do nước khá lạnh) nên đa phần người dân đến đây để ngắm biển chụp hình và chơi các môn thể thao trên bãi biển như motor nước, xe đạp trên cát, dù lượn,…đủ cả.


Ngay tại lối vào có phần giới thiệu về bãi biển này. Đây là nơi được xem là nơi ý tưởng để đi nghỉ mát ở Trung Quốc. Có rất nhiều chính khách nổi tiếng của Trung Quốc đã từng đến đây, trong đó có một Ngài (tôi không nhớ tên) đã nói và khắc vào tảng đá (ngay lối vào) câu này: Đây là bãi biển số 1 dưới gầm trời này (tảng đá này trở thành nơi mà mọi du khách đến đây đều ghé lại để chụp ảnh lưu niệm). Tội nghiệp ông này ghê! Khi nói câu này chắc ông ta chưa bao giờ đến các bãi biển ở Đông Nam Á.

Ah quên, ở Bắc Hải có một siêu thị với chương trình giảm giá mà tôi không thấy ở các thành phố khác. Từ quảng trường Beibu Wan đi đến thì siêu thị này nằm ở tòa nhà đầu tiên trên đường Changqinh (con đường này ban đêm biến thành khu nhà hàng hải sản). Siêu thị khá lớn chiếm hai tầng 3 và 4 của tòa nhà. Tối khoảng sau 9h - gần giờ đóng cửa- siêu thị có chương trình giảm giá các mặt hàng bánh mì, trái cây và rau cải. Vì vậy bạn nào có dịp đi du lịch đến Bắc Hải thì không nên bỏ qua việc lang thang siêu thị này vào khoảng 9 h tối để tìm thức ăn giảm giá nhé!

Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

Tôi đi Trung Quốc (24): Zhanjiang


Sau 3 đêm ở tại Maoming, tôi quyết định phải đi đến thành phố khác thôi. Nghĩ rằng mới mùng 2 tết chắc chưa ai đi lại nhiều nên tôi hí hửng chạy ra chỗ bán vé ở ga xe lửa. Tôi lại nhầm to. Trước mặt tôi là 3 hàng người ở 3 ô cửa bán vé. Tham gia vào một hàng người, kiên nhẫn chờ và khi đến lượt tôi mua vé thì mới biết không có vé tàu đi Zhanjiang, Cô bán vé chỉ tôi đi qua bến xe buýt mua. Thế là dự định đi xe lửa cho rẻ tiền của tôi tan thành mây khói.

Ở bến xe buýt có một cô bán vé khá trẻ và dễ thương ghê. Cô ta chẳng biết nói tiếng Anh nên xoay màn hình về phía tôi để tôi tự đọc và tự chọn xe đi giờ thích hợp nhất. Lúc đó đã 11h20 sáng nên tôi chọn xe đi lúc 11h40, giá vé cho tất cả đều như nhau, 45 NDT.

Chạy về nhà trọ ở bên kia đường để lấy hành lý, tôi vội vã quay lại bến để bắt chuyến xe này. Xe khá vắng khách và chạy khoảng 1h trưa là đến Zhanjiang. Bến xe nằm ở một nơi khá đẹp; tuy nhiên ngoài đường chẳng thấy xe cộ qua lại mấy. Lại leo đại lên chuyến xe buýt chuẩn bị khởi hành số 33, tôi đi về đâu cũng chẳng biết nữa. Xe chạy ngang qua một khu trung tâm khá rộn rịp và rồi dòng chữ Wal Mart to đùng đập vào mắt. Biết rằng đó là khu trung tâm, tôi chẳng xuống xe vội mà ngồi mãi đến cuối.

Khi xe dừng, mọi người xuống hết, tài xế hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi nói không biết, tôi muốn tìm nhà trọ giá rẻ khoảng 20-30 NDT. Ông ta xuống xe bô lô ba la với những người xung quanh. Họ chỉ tôi qua phía đối diện đường. Tôi lắc đầu nói muốn ở gần trung tâm thành phố cơ.

Thế là họ bảo tôi lên xe và bây giờ tài xế có thêm nhiệm vụ kiếm nhà trọ rẻ tiền cho tôi ở gần trung tâm. Ông ta dừng lại ở một trạm dừng và bảo tôi xuống xe. Ông ta chỉ qua bên kia đường và nói giá 40 NDT (giá ghi ngay ngoài cửa). Thấy đường phố khá vắng, tôi không chịu xuống và nói tôi muốn đến trung tâm cơ. Ông ta nói đây là khu trung tâm.

Qua bên kia đường hỏi thăm tôi mới biết giá 40 NDT là giá theo giờ, phòng ở đây giá 100 NDT lận. Tôi nói mắc quá và hỏi thăm nhà trọ giá rẻ. Hơi bất ngờ là chị tiếp tân lại rất nhiệt tình chỉ tôi đường đi đến đó. Tuy nhiên tôi chẳng hiểu gì hết mà chỉ biết là đi về phía trước (do chị ta chỉ tay về phía trước mà.) Vậy là vừa đi vừa hỏi thăm. Tuy nhiên ở đây khác với Maoming là người dân đều biết nơi nào có nhà trọ giá rẻ nên họ chỉ tôi đi đúng đường. Ở Maoming khi tôi nói nhà trọ giá rẻ, họ luôn lắc đầu và bảo rằng không có. Có thể du khách chẳng ai thèm đến Maoming chăng? Cả Maoming và Zhanjiang đều không được đề cập đến trong sách hướng dẫn du lịch Lonely Planet. Maoming thì có thể hiểu được chứ Zhanjiang là thành phố lớn thứ hai ở Quảng Đông mà (Quảng Châu là lớn nhất).

Theo hướng chỉ dẫn của người dân, tôi cũng đến nơi. Ở đây không chỉ có một mà là vài nhà trọ giá rẻ. Tôi bước vào một nơi hỏi giá. Họ giới thiệu cho tôi một phòng có toilet nhà tắm và tivi giá 45 NDT. Tôi nói tôi không cần tivi bởi vì nghe chả hiểu, họ giới thiệu phòng giá rẻ 25 NDT. Phòng tương tự như phòng tôi ở Zhaoqinh nhưng nhỏ hơn. Tôi trả giá 30 NDT/2 đêm. Họ gật đầu liền làm tôi ngờ ngợ là mình bị hớ giá.

Lúc đó đã 4h chiều, tôi lại đi một vòng khám phá thành phố Zhanjiang. Người dân ở đây khác với người dân ở các nơi khác ở kiểu tóc của họ. Nhiều người phụ nữ có kiểu tóc giống nhau là tóc cắt ngắn, hơi cúp vào (hơi giống kiểu tóc của nghệ sĩ cải lương Minh Vương đó). Từ nay khi gặp người Trung Quốc nào có kiểu tóc này, câu đầu tiên tôi hỏi là có phải họ đến từ Zhanjiang không?

Thật sự Zhanjiang giống như hai thành phố nhập lại thành một vậy đó. Nơi tôi ở là quận phía bắc có tên là Chi kan. Hôm sau, tôi lên xe buýt số 2 để đi sang quận phía Nam có tên là Xia Shan. Quận nam này có một khu chợ hải sản (hải sản là đặc sản của Zhanjiang mà) nơi đây có bán đủ loại hải sản khô từ hải mã đến tôm tép, đủ cả. Ngoài ra khu vực này trông hơi bát nháo hơn khu Chi Kan tôi đang ở. Thật ra nó lại có không khí của khu quận 6 ở thành phố Hồ Chí Minh ghê. Những ngôi nhà cổ và những tòa nhà cao tầng chen lẫn vào nhau. Tuy thuộc một thành phố Zhanjiang nhưng đi lại giữa hai khu Chikan ở phía Bắc và Xia shan ở phía Nam lại mất đến khoảng 45 phút ngồi xe buýt đấy. Vì vậy Zhanjiang mới giống như hai thành phố nhập thành một.

Điều đặc biệt nữa ở đây người dân nói tiếng Quảng Đông khá nhiều bởi vì hình như đó là ngôn ngữ chính thức của họ. Đi đâu cũng nghe họ Ngộ ngộ cả (tiếng Hoa phổ thông là Wo – nghĩa là tôi, thì tiếng Quảng Đông là Ngộ) và sập (thay cho “shu” nghĩa là 10 trong tiếng phổ thông.) Cứ mỗi khi nghe ai Ngộ Ngộ là tôi biết họ đang nói tiếng Quảng Đông. Ngoài ra ở đây người dân còn nói tiếng Liuzhou nữa. Thật đau đầu! Chỉ tiếng Hoa phổ thông thôi cũng đủ làm tôi điếc tai rồi. Giờ lại thêm tiếng Quảng Đông, tối ngày cứ Ngộ ngộ, làm tôi thấy thất kinh hồn vía. Bây giờ lại thêm tiếng Liuzhou. Mỗi khi nghe họ Ngộ ngộ hoặc nói cái quái gì đó mà tôi không hiểu (chắc họ nói tiếng Liuzhou) là tôi chỉ muốn chấp tay xá họ và nói: Mấy ông nội, bà nội Trung Quốc làm ơn nói tiếng Hoa phổ thông giùm con.

 Lúc ở Xia shan, tôi trông thấy vài người Tây Tạng (qua cách ăn mặc của họ). Hơi ngạc nhiên bởi vì người Tây Tạng sống tập trung ở Tây Nam Trung Quốc mà. 

Mỗi khi nhìn thấy họ, tôi lại thấy cám cảnh cho một dân tộc bị mất nước ghê. Nhìn họ khá lạc lõng giữa những người Trung Quốc khác qua cách ăn mặc và vẻ mặc ngơ ngác của họ. (Thật ra tôi cũng lạc lõng giữa các thành phố Trung Quốc nữa- qua vẻ ngu ngơ khi chả hiểu họ nói cái quái gì.) Chắc những người Tây Tạng này cũng là du khách ở Zhanjiang.

Ah quên, đêm đầu tiên của tôi tại Zhanjiang vào mùng 2 tết, tôi được xem Hồ Quảng miễn phí. 

Trên đường về nhà trọ, tôi đi ngang qua một sân vận động và nghe tiếng đàn réo rắt vọng ra từ đây. Vậy là băng qua đường vào xem cùng người dân (đa số là đứng xem, chỉ những người lớn tuổi mới ngồi và hình như họ mang ghế từ nhà theo hay sao ấy bởi vì mấy cái ghế không giống nhau, mỗi cái mỗi kiểu). Nghe một hồi chẳng hiểu gì hết, lại quay về nhà ngủ thôi. Về nhà thì chủ nhà cũng đang xem Hồ Quảng trên tivi, lại đau đầu với những tiếng Ngộ Ngộ. Mà những người Trung Quốc ở chung với tôi cũng Ngộ ngộ không hà.

Vào mấy ngày tết người dân tập trung vào các công viên, nơi đây có các trò chơi như trong hội chợ vậy đó – bắn súng làm bể bong bóng, thảy vòng, cào vé số,… Ngoài ra các công viên ở Trung Quốc có khu vực gọi là barbecue area (khu vực nướng). Ở đây có những cái bàn và những cái ghế tròn thấp xung quanh, tất cả đều bằng đá. Đặc biệt là trên mỗi cái bàn có một cái lỗ tròn to ở giữa. Người dân cho cồn hoặc than vào cái lỗ này là có một cái bếp rồi, sau đó để đồ muốn nướng lên trên. Đây quả là một ý tưởng hay. Có công viên thu phí nếu muốn nướng tại đây. Công viên Cunjing ở khu Chi kan gần nơi tôi ở có cả amusement park và sở thú bên trong nữa. Trong và ngoài các công viên là các quầy bán thức ăn, chủ yếu là thịt xỏ que nướng, mỗi que 1 NDT. Ngoài ra họ còn bán gà bọc đất sét nướng hoặc đùi gà luộc mỗi cái đùi giá 3.5 NDT.







Khu vực barbecue





Trong các bộ phim cổ trang Trung Quốc hay có cảnh người dân cần tiền làm gì đó hay ra lề đường ngồi với một tấm bảng ghi lại hoàn cảnh của mình trước mặt. Ở Trung Quốc hiện nay, những cảnh này cũng có đầy đường. Đặc biệt là ở Maoming, đa số là những bạn trẻ trông giống như học sinh sinh viên vậy đó. Họ để trước mặt một tấm bảng hoặc ghi bằng phấn ngay trên lề đường, dĩ nhiên là ghi bằng tiếng Hoa tôi đọc chẳng hiểu rồi. Tuy nhiên ở Maoming có một cô bé học sinh cấp 3 ghi cả bằng tiếng Anh và tiếng Hoa. Cô ấy nói rằng bố mất vì sốc thuốc phiện, mẹ tái giá, cô ấy phải học trung học tại thành phố, mỗi tháng phải đóng 300 NDT. Ngoài các bạn trẻ ngồi đường như thế, thỉnh thoảng tôi thấy có những phụ nữ ẳm con (giống như đang bị bệnh) ngồi đường (thật sự họ không giống ăn xin, họ chỉ là những người đang cần sự giúp đỡ. Ăn xin thì cần gì ghi chữ, chỉ cần để cái lon trước mặt thôi. Họ không để lon mà để một mảnh giấy cùng bảng photo thẻ học sinh học bạ, bảng điểm…)

Trung Quốc ơi là Trung Quốc, giàu có cỡ nào tôi không biết nhưng để dân phải ra ngồi lề đường kêu gọi sự giúp đỡ như thế thì cảnh này tôi chỉ thấy ở trong phim và ở Trung quốc thôi. Điều đó cho thấy phúc lợi xã hội của Trung Quốc còn khá kém.

Một điều nữa là người Trung Quốc khá phung phí thức ăn (không phải người giàu đâu, tôi đang nói về những người dân thường). Tôi hay vào các quán ăn địa phương để ăn cơm như một người địa phương ấy nên nhận thấy điều này khá rõ. Họ hầu như không bao giờ ăn hết thức ăn trong dĩa, có khi bỏ lại hơn phân nửa và người dọn bàn thường vất phần còn lại vào sọt rác. Có người tiếc thì lấy lại về cho chó mèo ăn nhưng thành phần này rất ít, đa số họ vất cả vào thùng rác. Ăn xin thì đầy đường mà họ thì cứ lãng phí. Tôi ngạc nhiên là họ phải biết rõ họ ăn nhiều ít thế nào chứ, khi người bán múc đồ ăn họ có thể nói người bán múc ít đi một chút (tôi luôn làm điều này- đây là một trong những câu tiếng Hoa cần thiết mà tôi phải học bởi tôi không muốn bỏ thừa đồ ăn). Thật đáng buồn khi thấy người Trung Quốc (đặc biệt là giới trẻ) phung phí thức ăn như thế (trong khi sở lương thực thế giới báo động về việc thiếu hụt thực phẩm trong tương lai). Hình như cái đó một phần nằm trong văn hóa của họ hay sao ấy?? Tôi thấy họ rất thản nhiên khi vứt bỏ thức ăn thừa vào sọt rác trong khi ngay cạnh họ là một người ăn xin ốm yếu.

Tôi thấy Hồ Cẩm Đào còn cả một đoạn đường khá dài để giáo dục hơn tỉ dân của ông.

Từ con đường tôi ở là Shengli Lu, đi vài bước là ra con đường chính Zhongshan Lu, tại đây có nhiều xe buýt đi đến “mã tran” (dịch sát nghĩa là Bến xe Ngựa). Theo tôi đoán thì chắc bến xe này thuộc về gia đình họ Mã nào đấy. Nếu đúng như thế là gia đình này giàu thật. Bến xe khá rộng lớn. Các xe buýt (ngoại trừ những xe đi nội thành) xuất phát từ đây đi các nơi đều có hình một con ngựa trên thân xe.

Tại đây tôi hỏi vé đi Beihai (Bắc Hải) cho sáng hôm sau. Giá vé là 65 RMB, khá mắc cho 1.5h trên xe. Sau khi mua vé đi Bắc Hải, tôi hỏi vé xe đi Leizhou bởi vì nghe nói ở đây có nhiều địa điểm tham quan lắm. Có rất nhiều công viên và chùa. Tôi lại một lần nữa bị bất ngờ bởi vì giá xe đi Leizhou là 18 RMB. Tôi thấy hơi lạ bởi vì tôi nghĩ Leizhou cũng thuộc thành phố Zhanjiang, giá xe để đi đến một nơi nào đấy trong thành phố như thế thì mắc quá.

Xe chạy khoảng 1.5h mới đến nơi. Ôi trời, Leizhou trông giống như một thành phố khác vậy đó. Đến bây giờ tôi cũng chưa hiểu lắm về Zhanjiang, chẳng lẽ thành phố này lớn đến nỗi mỗi một quận hay hạt lại lớn như một thành phố vậy sao? Khi xe đến nơi, tôi hỏi thì được biết chuyến xe cuối cùng từ Leizhou về lại Mã Tran là 6h chiều. Vậy là tôi có khoảng 3.5 tiếng đồng hồ loanh quanh ở đây. Nếu biết Leizhou lớn như vậy, tôi đã không mua vé xe đi Beihai mà khăn gói về đây ở vài ngày để khám phá rồi.

Ngay từ bến xe ở Leizhou bước ra thì tôi thấy ngay một cái chùa (tiếc là không đọc được tiếng Hoa nên không biết chùa này tên gì). 


Ngay gần cổng ra vào có một nhà sư và một nhóm Phật tử đang làm lễ phóng thích cho mấy con rùa và ốc. 

Họ trông rất trịnh trọng (đúng là Trung Quốc và Việt Nam – theo phái Bắc Tông -  có khác- mọi lễ nghi đều rất trịnh trọng –trong khi đó ở Myanmar và Ấn độ - theo phái Nam Tông- rất xuề xòa trong các nghi lễ). Ngay tại sảnh đường chính là tượng Phật và dọc hai bên là tượng 18 vị La Hán.

Từ chùa bước ra, tôi đi khoảng 2-3 phút thì đến một công viên – khi hỏi người dân thì biết đây là công viên Hồ Tây. 

Ở đây có các nhà trưng bày những vị nổi tiếng của Trung Quốc – tên những vị này được phiên âm theo tiếng Anh nên tôi chẳng hình dung nổi họ là ai nhưng nếu nổi tiếng ở Trung Quốc thì chắc chắn cũng rất nổi tiếng ở Việt Nam rồi.


Từ công viên ra, tôi đi dọc theo các con phố để xem. Leizhou mang một không khí cổ hơn Zhanjiang nhiều. Các con phố nhỏ hẹp và những tòa nhà cũ kỹ. Tuy nhiên tôi lại thích ở đây hơn bởi chính không khí cổ và đường phố nhỏ hẹp làm cho người ta cảm thấy thân thiện với những người xung quanh hơn. Lần sau quay lại thì tôi sẽ không ở Zhanjiang mà sẽ khăn gói quả mướt về Leizhou ở.

Tôi đi Trung Quốc (23): Maoming


Sáng hôm sau, đón xe buýt số 12 trước cửa siêu thị Wal Mart, tôi ra ga để đi Maoming. Ở ga này muốn vào cổng phải trình vé và chứng minh nhân dân. Tôi bước đến bàn kiểm tra đưa vé ra và nói không có chứng minh nhân nhân. Không hiểu sao người kiểm soát nhìn tôi một cái rồi phát tay cho đi luôn. Tôi đến sớm hơn 1 tiếng đồng hồ nên chẳng có việc gì để làm ở ga ngoài việc ngồi ngắm những người Trung Quốc cũng đang đợi tàu. Cặp vợ chồng trước mặt tôi – người chồng mặc quân phục (chắc là bộ đội rồi) có đứa con trai khoảng 6-7 tuổi. Ngộ một điều là người chồng này nắm giữ tài chính hay sao á mà người vợ muốn mua mì gói cho con ăn phải chìa tay ra bảo chồng đưa tiền. Đa số những người chờ tàu cùng tôi đều mua vé đứng không hà (trên vé chỉ ghi số toa tàu mà không có số ghế ngồi thì chắc chắn là vé đứng rồi – giá chỉ ½ giá vé của tôi thôi. Nếu hành lý gọn nhẹ hơn thì tôi cũng mua vé loại này cho rẻ tiền)

Có một việc buồn cười là khi qua cổng để đi ra tàu, có một người cầm loa và yêu cầu mọi người xếp hàng trật tự và ngăn nắp đi theo ông ta – chắc là để tránh cảnh chen lấn đây mà. Ngoại trừ có một gia đình (qua cách ăn mặc thì có vẻ giàu có) là không phải xếp hàng mà đi thẳng ra tàu luôn (vậy là có ngoại lệ cho khách VIP rồi). Sau khi ra đến đường ray thì đang đứng loay hoay chẳng biết đi hướng nào để đợi cho gần toa tàu của mình thì tôi thấy một cô gái Trung Quốc cũng kéo hành lý đi một mình. Tôi hỏi chuyện thì ra cô ta cùng toa với tôi nhưng đi đến Zhanjiang (cách Maoming khoảng 1.5 tiếng bằng xe buýt). Vậy là tôi đi theo cô ta khi tàu đến. Cô ta có vẻ khá thân thiện, chỉ tiếc là tiếng Hoa của tôi còn giỏi hơn tiếng Anh của cô ta nữa nên cuối cùng chẳng nói chuyện được nhiều.

Tàu đến Maoming vào khoảng 12.30 trưa. Ra khỏi ga, tôi chẳng biết nên đi đâu về đâu nên leo đại lên xe buýt số 11. Xe đi ngang một trung tâm khá náo nhiệt và tôi đoán đây là trung tâm nên leo xuống. Đi bộ mấy tiếng đồng hồ lòng vòng khu này để kiếm nhà trọ giá rẻ, rẻ nhất là 50 NDT/đêm thì lại không chấp nhận người nước ngoài. Cuối cùng tôi lội bộ trở lại ga (cách trung tâm này khoảng 20 phút đi bộ) hy vọng gần nhà ga sẽ có nhà trọ giá rẻ nếu không thì đón tàu đi đến thành phố khác luôn.

Khi đi bộ đến ga thì tôi phát hiện gần ga là một bến xe buýt, bước vào hỏi vé đi thành phố tiếp theo là Beihai, không có vé. Tôi lại hỏi vé đi Zhanjiang, hình như tôi phát âm không chính xác nên người bán không hiểu hay sao ấy mà chị ta lắc đầu nói không có (sau này kiểm tra trên internet tôi biết rằng cứ mỗi 25 phút thì có một chuyến xe buýt khởi hành đi Zhanjiang mỗi ngày cơ mà). Bước ra ngoài, một đám tài xế xe ôm vây quanh, tôi nói muốn tìm nhà trọ giá rẻ 20-30 NDT/đêm. Vậy là họ chỉ tôi vào nơi bán hàng tạp hóa ngay cạnh nhà ga xe lửa (đối diện xéo bến xe) – ngụy trang kiểu này thì đố người nước ngoài biết được đây là nhà trọ chứ. Thì ra sau lưng nơi bán hàng là một dãy phòng cho khách lỡ tàu/xe ở, giá phòng cho một người là 30 NDT/đêm. Phòng khá nhỏ, toilet và nhà tắm bên dưới khá sạch sẽ. Tôi trả giá mãi không được nên đành chịu. Cô gái bán hàng khá lanh, cô ta nói liên tục như súng liên thanh làm tôi chẳng có cách nào khác đành móc túi trả tiền vậy.

Vậy là sau 5 tiếng lòng vòng ngoài đường tôi cũng kiếm được nơi ở. Cho hành lý vào phòng xong, tôi đi khám phá Maoming ngay. Đinh ninh rằng đêm nay là 30 tết, là đêm giao thừa, tôi ra trung tâm để xem người dân làm gì. Hỏi đường 2 bạn sinh viên, tôi mới biết thì ra là tôi nhầm to, hôm nay mới 29 thôi ngày mai mới giao thừa.
Maoming về đêm.

Quyết định ở thêm 1 đêm để đón giao thừa cùng người dân Maoming. Sáng tôi xuống nhà để đóng tiền thì không thấy cô gái lanh chanh đâu chỉ có một ông chú đang ngồi trông cửa hàng. Ông ta điện thoại hỏi và sau đó cho tôi biết hôm nay tôi phải trả 35 NDT. Ghét quá, tôi nói không thèm ở nữa và sẽ mua vé đi Beihai.

Nhưng lại không có vé, tôi lên xe buýt dự định đi dạo một vòng kiếm nhà trọ khác thì lại lên nhầm xe buýt 302 đi ra ngoại thành. Phải trả 3 NDT tiền xe buýt, mãi rồi xe cũng dừng ở một ngôi làng. Nhảy xuống xe, tôi thấy trước mặt có một ngôi đền nhang khói nghi ngút, chạy ngay vào xem thì thấy có hai người đang xin quẻ. 


Một ông chú gầy nhom (trông dáng vẻ y như một người dân quê ở Việt Nam) đang cầm một bó nhang để lên ngang đầu và đọc to câu gì đó (chắc là câu dùng để xin quẻ) sau đó thảy hai quẻ âm dương lên. Tôi đoán chắc ông ta là ông từ giữ đền đang xin quẻ âm dương cho người dân. Mắc cười nhất là khi tôi chụp hình, ông ta lại vừa đọc vừa ngó tôi (trước mặt thần thánh mà sao nhãng như thế thì ai cho quẻ chứ?)

Đi một vòng quanh làng để xem thì thấy trước mặt là những hộp bánh to đỏ chói. Tôi có một thói quen xấu ghê - hễ thấy cái gì có vẻ ăn được là tôi phải ngó dù chẳng mua và chẳng ăn. Đến gần ngó thì ra đó là những phong pháo to đùng được cuộn tròn (Việt Nam cấm đối pháo lâu quá nên bây giờ tôi mới nhớ ra hình dáng một phong pháo là thế nào). Xung quanh là khung cảnh mua bán náo nhiệt. Người dân chuẩn bị cúng 30 đây mà.

Lên xe trở lại trung tâm, tôi lang thang từ siêu thị này đến siêu thị khác. Lúc đó là đã trưa, các siêu thị tương đối vắng vẻ, chắc mọi người đã mua đủ và đang sắm cỗ để cúng nên chẳng ai buồn đi siêu thị nữa. Có một siêu thị khuyến mãi, mua một tặng một đối với một số món như bánh ngọt, gà và vịt quay (trông như đang bán tống bán tháo để nghỉ cuối năm đây mà). Ngoài dường phố cũng khá vắng vẻ làm tôi phát hoảng lên, có thể ngày mai mùng một mọi thứ mà im lìm như thế thì tôi lấy gì ăn đây (có thể không ai bán gì hết chăng). Tôi ghé mua hai gói mì ăn liền để thủ thế.

Tối, tôi đi lang thang ra cây cầu nơi sẽ bắn pháo hoa để chào mừng năm mới. Gần đó là một công viên nơi người dân đến để chơi thể thao. Trong công viên có sẳn bàn để chơi bóng bàn, các dụng cụ để tập thể dục. Tất cả đều miễn phí. Trung Quốc cũng quan tâm đến sức khỏe người dân ghê. Ngoài ra ở đây còn có hát karaoke ngoài trời. Một dàn loa, màn hình ti vi, 2 NDT/bài. Thế là người dân có dịp thi đua giọng hát với nhau ngay giữa trời đất. Chiêu kinh doanh này không biết ở Việt Nam có chưa nhỉ?
Hát Karaoke

Loay hoay đến 11h đêm, quá mệt mỏi nên tôi đi về ngủ thay vì chờ xem pháo hoa. Lúc về thì tôi thấy một cô gái khác đang ngồi trực (cửa hàng này mở cửa 24/24 mà). Tôi đến hỏi để đóng tiền thì cô ta cũng nói giá 35 NDT. Không chịu, tôi nói cô gái kia (cô gái lanh chanh) nói có 30 NDT thôi. Cuối cùng thì tôi cũng chỉ trả 30 NDT. Khi tôi leo lên giường ngủ thì nghe tiếng pháo đùng đùng bên tai – 12h đêm rồi.

Sáng hôm sau, dự định ở thêm một đêm nữa để ngắm cảnh thành phố vắng vẻ vào ngày mùng một tết. Ôi thật là ngoài dự định của tôi, người dân chẳng muốn ở nhà hay sao ấy, họ đổ xô đến các siêu thị và trung tâm mua sắm để mua thỏa sức với những đồng nhân dân tệ mới tanh (tiền lì xì đây mà). Dân Trung Quốc quả là rất thích mua sắm, họ mua hàng khiếp luôn. Tôi nghĩ trước đó họ đã mua đủ cho cả cái tết rồi chứ, vậy mà ngày mùng một họ lại khệ nệ khiêng vác hàng từ các siêu thị về nhà. Các siêu thị tấp nập, các quầy thu ngân đông nghẹt. Thật là ngán ngẩm cho một đất nước đông dân.

Tôi ra đường. Ngoài đường, người dân đi lại nhộn nhịp. Các công viên đông đúc và ồn ào. Điều kinh dị nhất là họ xả rác quá vô tư. Một công viên đẹp đẽ đến chiều là biến thành một bãi rác, khắp nơi là bịch nylong. 

Chẳng biết ông Hồ Cẩm Đào giáo dục nhân dân của ông ta như thế nào mà ý thức về môi trường của họ quá kém. Các bạn mà chứng kiến cảnh một bãi cỏ xanh ngát vào buổi sáng biến thành trắng xóa (bịch nylong) vào buổi chiều thì chẳng biết nói gì luôn. Không biết ở Việt Nam có cảnh này không? Nếu có thì hy vọng mọi người đừng nhuộm màu các thảm cỏ trong công viên của mình như các bạn Trung Quốc nhé! Điều vô tư thứ hai của họ là họ ngồi ăn ngon lành bên cạnh những đống rác ny long như thế đấy.

Kinh quá! Tôi đi vào một siêu thị bên dưới một công viên xem thì thấy siêu thị cũng biến thành bãi rác luôn. Hàng hóa vất lung tung, vỏ bọc rau quả nằm tùm lum (đa phần là vỏ ny long). Siêu thị này giống như một cái chợ hỗn tạp. Ngán cho một đất nước đông dân mà kém ý thức quá.

Tôi lại lang thang, lần này lọt vào một khu chợ địa phương nơi tôi mua một chiếc xe đẩy cho túi hành lý của tôi với giá 28 NDT (trong Wal Mart lại có giá đến 39 NDT). Nhiều người dân nghèo Trung Quốc không có tiền mua hành lý có cần kéo nên họ mua xe đẩy kiểu này và cho các túi hành lý lên, vậy là có một suitcase kéo khá rẻ. Túi hành lý của tôi sau những ngày vất vả với những con đường gập ghềnh ở Trung Quốc thì bị bung ốc hết nên tôi phải mua xe kéo này. Vả lại xe kéo này có bánh xe khá to, thích hợp với những lề đường lồi lõm ở đây. Đúng là người dân Trung Quốc khá sáng tạo, họ tạo ra mọi thứ phù hợp với môi trường và túi tiền người dân ghê. Loại xe đẩy này có thêm một cái túi ở trên là trở thành xe đẩy dùng để đi chợ hàng ngày. Vậy là người dân không cần phải xách nặng tay, chỉ cần kéo xe đi chợ thôi. Không biết ở Việt Nam có loại hàng hóa này chưa? Ngoài ra nếu sau này có bạn nào đi Trung Quốc mà va li bị hư bánh xe thì sắm một cái xe kéo này nhé. Loại xe này khi không sử dụng có thể gấp lại rất gọn.