CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Chiến binh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chiến binh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2018

Mục đích của việc ĐI

Có câu nói: Cuối cùng mục đích của việc đi không phải là để đặt chân lên những mảnh đất xa lạ mà là để đặt chân lên mảnh đất của mình như một người xa lạ.

Ý nghĩa của câu nói này là: Việc Đi dạy cho chúng ta điều quan trọng nhất của một cuộc sống Hạnh Phúc. Đó là từ bỏ thành kiến và định kiến. Luôn nhìn mọi sự với một ánh mắt mới mẻ như ánh mắt của trẻ thơ.

Đó là lý do đối với dân đi chuyên nghiệp thì họ không còn quan trọng vào con số km đường đã đi qua, số quốc gia đã đặt chân đến, số lượng visa hay những con mộc trong hộ chiếu hay số lượng bạn bè hiện diện khắp 5 châu nữa; cái họ quan tâm là: Anh đã bỏ được những thành kiến và định kiến chưa? Anh đã sẳn sàng tiếp nhận những quan niệm mới chưa? Anh có dễ dàng phê phán chỉ trích những cái mới nữa không?

Định kiến và thành kiến đã được chúng ta tích lũy trong hằng hà vô số kiếp rồi, cho nên không thể nói bỏ là bỏ được ngay đâu. Bắt buộc phải có sự trợ giúp từ bên ngoài. Đó là lý do người ta ĐI.

Khi mới bắt đầu ĐI thì không ai có thể nghĩ ra điều này cả. Ai cũng háo hức với những mong đợi, với những điều mới lạ được tận mắt thấy, tận tai nghe, tận tay sờ,…….. Sự háo hức dần dần trôi qua, dành chỗ cho sự tĩnh lặng trong nội tâm. Một sự tĩnh lặng mà chỉ ai đã đi đủ mới có thể lấn áp được sự háo hức khi thấy cái mới. Đó là sự tĩnh lặng của các thiền sư. Những kẻ đi bụi hay đi du mục quanh năm suốt tháng, cuối cùng sẽ đạt đến mức tĩnh lặng của thiền sư khi họ đến được chỗ tận cùng của việc ĐI.

Thiền sư thì không cần đi, họ chỉ ngồi một chỗ thì có thể đạt đến mức tĩnh lặng ấy. Nhưng đó là việc rất khó làm. Vì không thể làm nên người ta buộc phải đi, buộc phải rời miệng giếng, buộc phải ra biển cả, ra đại dương để thấy thế giới này không quanh quẩn trong những thành kiến và định kiến mà mình có sẳn. Khi được tận mắt chứng kiến sự khôn cùng khôn tận của thiên nhiên, sự khác biệt đến mức gần như là trái ngược nhau tồn tại khắp nơi thì người ta mới dần bỏ đi những sự bám chấp những thành kiến những định kiến vào cái mình cho là đúng, là đẹp nữa. Khi định kiến dần xóa bỏ thì họ mới không bận tâm với sự khác biệt mà thay vào đó là sự chấp nhận. Khi có thể chấp nhận được tất cả thì khi ấy họ mới có thể tĩnh lặng.

Đó là lý do: Cuối cùng mục đích của việc đi không phải là để đặt chân lên những mảnh đất xa lạ mà là để đặt chân lên mảnh đất của mình như một người xa lạ.

Đã là người xa lạ thì mình luôn mới mẻ với từng sự vật nhìn thấy, từng sự kiện xảy ra, từng người mà mình tiếp xúc. Mình không có cái gì để so sánh đối chiếu cả. Cái gì cũng lạ cũng mới thì có gì đâu để mà so sánh. Do đó mình chỉ tiếp nhận mà không phán xét không chỉ trích.

Đó mới thật sự là mục đích tận cùng của việc Đi.

Còn sau khi mình đi 5 châu 4 bể rồi, mình về nhà, gặp gì mình cũng ném đá, ví dụ: giáo sư Bùi Hiển với sự cải cách bảng chữ cái (hihi). Vậy thì mình nên tự soi lại mình đi nha! Chưa đi đủ đâu, dù hộ chiếu đầy nhóc visa của các nước khác nhau.

Đã chưa đi đủ thì cứ tiếp tục mà đi đến khi nào hổng thèm ném đá ai nữa cả thì thôi hihi.

Thật ra, tự thâm tâm ai cũng có một khao khát cháy bỏng là Đi nhưng bị ghìm nén lại đấy chứ. Vì sao? Vì ai cũng khao khát được khám phá chính mình, dù có ý thức được sự khao khát ấy hay không thì sự khao khát ấy vẫn luôn âm ỉ, không bao giờ tắt. Vì sự khao khát âm ỉ ấy mà ai cũng có một mơ ước ngầm là đi đây đi đó. Có người thể hiện cái mơ ước ấy ra, có người ém lại, có người thấy được nó, có người không thấy được nó. Dù thể hiện ra hay ém lại, dù thấy hay không thấy thì mơ ước ấy vẫn âm thầm bám theo mình từ vô số vô số kiếp.

Việc ĐI gắn liền với sự tự khám phá chính mình. Cho nên người chưa khám phá ra chính mình thì cứ phải đi mãi. Ước mơ ĐI cứ mãi âm ỉ âm ỉ không bao giờ dứt. Họ cứ phải lang thang lang thang miết. Cứ có cơ hội là đi cho bằng được. Đi xong, về, vẫn chưa thấy đủ mà chỉ thấy khao khát được đi thêm mà thôi. Cứ khao khát khao khát miết như vậy ngày này qua ngày khác. Rồi lại đi, rồi lại về, rồi lại khao khát. Đi miết, đi hết cả 5 châu 4 bể rồi mà vẫn không thấy thỏa mãn, muốn đi ra ngoài vũ trụ. Thật ra có đi ra ngoài vũ trụ đi chăng nữa mà vẫn chưa khám phá ra chính mình thì niềm khao khát đi ấy vẫn không bao giờ có thể được thỏa mãn đâu nha.

Người ta ĐI là để tự khám phá chính mình, còn mình đi hoài mà vẫn chưa tự khám phá ra chính mình thì mình còn phải đi miết thôi, đi hết kiếp này đến kiếp nọ luôn đó.

Người nào thông qua việc ĐI khám phá ra được chính mình rồi thì họ không còn cần cái ĐI ấy để khám phá nữa. Đến lúc ấy họ dùng cái ĐI để khẳng định lại cái khám phá ấy.

Túm lại, việc ĐI sẽ trải qua các giai đoạn sau:

Giai đoạn 1: Háo hức, tò mò, mong chờ, mong đợi được thấy cái mới, cái khác biệt so với cái mình đã biết, để mở mang đầu óc.
Giai đoạn 2: Tĩnh lặng để tự khám phá chính mình.
Giai đoạn 3: Khẳng định lại cái khám phá ấy.

Chỉ XÁCH BA LÔ LÊN MÀ ĐI thôi mà cũng có nhiều giai đoạn ghê chưa hihi!!!

P.s 1 Người nào đi đã rồi về ném đá mấy cái cải cách như cái cải cách của giáo sư Bùi Hiển thì vẫn đang còn trong giai đoạn 1 đấy. Cho nên phải XÁCH ĐÍT LÊN MÀ ĐI TIẾP, đi đến khi nào không thèm ném đá nữa thì qua giai đoạn 2 hehehehehehehehehe.

P.s 2 Ai kiếp này không qua nỗi giai đoạn 1 thì phải tiếp tục trong những kiếp sống khác thôi. Lang thang hết kiếp này đến kiếp nọ như những lữ khách phiêu bạt hết vùng đất này đến vùng đất nọ vậy đó.

P.s 3 Có người phê phán những lữ khách lang thang ấy là lợi dụng lòng tốt của người khác để sống, hay sống gì mà toàn lang thang hổng có đóng góp gì cho sự phát triển của xã hội cả,…… Vũ trụ hay lắm nha! Không ai có thể lợi dụng được vũ trụ cả. Những cái được cho là lợi dụng thật ra là sự cung cấp của vũ trụ cho những kẻ lang thang đang trong quá trình tự khám phá chính mình đấy chứ. Chỉ cần có bất cứ kẻ lang thang nào đến được giai đoạn khám phá ra được chính mình thì khi ấy đã là sự trả ơn vô đối lại cho toàn thể vũ trụ rồi đó. Nên nhớ: không ai có thể lấy không của ai bất cứ thứ gì và cũng không ai cho không ai bất cứ thứ gì. Mọi thứ đều có vay có trả cả đấy chứ!

 P.s 4 Cuối cùng rồi ai cũng phải làm lữ khách lang thang (dù thật ra mình đã và đang lang thang trong vô số kiếp rồi đó), và ai cũng phải lần lượt trải qua từng giai đoạn của việc ĐI ấy thôi hà. Cho nên không có gì phải vội vã, không có gì phải ghen tị khi thấy người ta đi mà không mình không được đi. Từ từ rồi cũng đến lượt mình thôi hihi!!!

Chủ Nhật, 24 tháng 12, 2017

Chiến binh anh dũng

Có bạn nói tôi là chiến binh anh dũng dễ sợ luôn vì hổng có thu nhập gì từ blog mà vẫn viết, đã vậy còn chẳng quan tâm ai muốn chôm bài chôm hình gì cũng kệ luôn. Công nhận anh dũng ghê gớm!!!

Ờ, đúng là blog này chẳng có thu nhập gì cả, nghĩa là tôi làm việc hoàn toàn miễn phí cho blog này đấy. Tôi hổng có quảng cáo cho ai cả. Có một số thư yêu cầu hợp tác này nọ nhưng tôi làm biếng mừ nên tôi từ chối hết cho nó khỏe hehehe. Vì hợp tác phải đọc điều lệ, phải xem điều khoản, phải thế này thế nọ, đặc biệt là phải viết theo ý họ,….Nhưng mà bản chất của tôi là làm biếng, hổng làm mới khỏe, làm chi cho nó mệt. Thậm chí ngay cả cái quảng cáo Google Adsense gì gì đó, tôi cũng hổng có đặt luôn.

Túm lại, thông tin trên blog là hoàn toàn miễn phí nha mọi người, ai muốn đọc gì thì đọc, ai muốn làm gì làm, tôi viết bài xong tôi quăng cái ịch ở đó, ai muốn đọc cũng được, không đọc cũng chẳng sao, chôm bài đăng chỗ khác cũng kệ. Bởi vì tôi viết xong rồi thì hết nhiệm vụ rồi, còn lại bài viết tự nó luân chuyển theo đúng nhân duyên của chính nó.

Cái mọi người nói: Sao giống thánh nhân quá, làm việc mà không cần được trả lương?

Đáp: Có chứ. Lương được trả không phải bằng tiền mà bằng cái khác, giá trị hơn nhiều. Tại tôi khôn quá nên mới không nhận lương bằng tiền đấy chớ. Biết khôn sao hơm, kể cho nghe nè!

Thứ nhất, tôi chỉ biết tạo ra thôi, mọi người thụ hưởng, vậy là mọi người mắc nợ tôi hehehehehe. Nợ này hổng có đòi liền, từ từ mới đòi, đòi dần dần qua nhiều kiếp nhiều kiếp, vậy mới vui. Cho nên ai đọc bài tôi viết đều mắc nợ tôi hoặc đều được tôi trả nợ nếu tôi từng mắc nợ họ.

Thứ hai, tôi có nhiều con nợ nên tôi mới có thể sống giản đơn, ít dùng tiền bạc được chớ. Trước khi yêu cầu thì phải học cách cho đi. Cho trước đi rồi hãy yêu cầu nhận sau. Nếu tôi thực sự cần gì, tôi chỉ cần nghĩ ra cái mong muốn ấy thôi thì vũ trụ tự đáp ứng hà, vì đó là nhiệm vụ của vũ trụ mừ. Mà túm lại thì tôi cũng chẳng có mong muốn cái gì cả, cho nên vũ trụ khỏe re, hổng cần phải lo gì cho tôi cả hehehehe.

Thứ ba, là tôi có số làm thầy nha mọi người (tử vi nói rồi đó) mà theo đạo Phật thì không ai có thể làm thầy người khác nếu không làm cho người khác mắc ơn mình. Cho nên muốn làm thầy người ta thì đầu tiên phải hành hạnh bố thí ba la mật, nghĩa là cho trước cái đã, rồi sau đó nói họ mới nghe. Phải làm vậy qua nhiều kiếp sống luôn đó. Cho nên vì sao có người sanh ra có số làm lãnh đạo, người thì không, người thì nói gì ai cũng nghe, người thì nói hổng ai nghe. Tất cả đều là do ân nghĩa cả. Người ta càng mắc nợ mình, thì mình càng dễ làm thầy họ, càng dễ lãnh đạo họ. Vì vậy trong 6 hạnh ba la mật thì hạnh bố thí ba la mật là khó nhất nha mọi người, ông Thích ca ổng thực hiện hạnh này đầu tiên và hạnh này được viên mãn sau cùng. Và dù là Phật toàn giác mà chưa từng gieo duyên bố thí cho chúng sanh thì có thuyết pháp cũng chẳng ai nghe đâu, cho nên khi ổng thành Phật toàn giác ổng thuyết người ta nghe là vì người ta từng mắc nợ ổng đấy chứ. Vậy đó, chứ hổng có gì bí mật đâu.

Túm lại, ai muốn làm thầy thiên hạ hay muốn làm lãnh đạo thì phải làm cho người ta mắc nợ mình bằng cách cho mà không cần nhận, bố thí mà không tính tiền, ý lộn tính toán hihihihi. Vậy là làm thầy thôi. Đơn giản ghê chưa!!!

Túm lại, thấy tui ngu ngu vậy mà tính khôn ghê chưa mọi người hehehehehehe. Lương không cần nhận bằng tiền mừ.

P.s Thường xuyên bố thí thông tin cho ngươi thì sẽ được thông minh, bởi vậy tôi lúc nào cũng thông minh hết là vậy đó nha bà con hahahahahahaha

Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Chỉ có người lính mới hiểu được giá trị của hòa bình.

Đúng là như vậy. Đối với một chiến binh, hòa bình nghĩa là qua lại biên giới bình yên, hổng phải vừa đi vừa chạy vì bị dí, hổng phải đi đâu cũng có cảnh sát kè kè bồng súng theo bảo vệ như bảo vệ yếu nhân (VIP) Ai từng trong cảnh đó rồi mới hiểu nó khổ sở đến mức nào. Ai từng trải qua rồi mới thấy đi đâu cũng thong dong một mình, không có người kè súng theo bảo vệ mới là sung sướng đến mức nào.

Trùi ui, tôi đến khu từng nổi tiếng khủng bố, từng nổi tiếng thôi chứ hổng phải có khủng bố vào thời điểm ấy. Vậy mà không khí căng thẳng vẫn day dứt trong từng người dân, nhìn ai cũng nghi ngờ, thấy người lạ đến là soi mói xem có đem bom theo không. Tối thì phải ngủ trong đồn cảnh sát, mà đồn cảnh sát mới là mục tiêu tấn công của bọn khủng bố chớ, nhưng họ nhất định bắt tôi phải ở đó, có người bảo vệ 24/24. Cái đó chưa thí gớm bằng việc thèn cha đồn trưởng ngồi kể chuyện rằng thèn chả là đồn trưởng có thâm niên nhất ở đồn này, thâm niên đến………….. 4 năm lận, còn trước thèn chả thì ông nào cũng bị khủng bố ném bom chết sạch sẽ hết rồi. Hu hu hu, tôi chưa muốn chết chung với thèn cha đồn trưởng, sao lại bắt tôi ở đây, cho tôi vô nhà dân ở ké đi. Há há há, không được, ở đây có lô cốt có bảo vệ trực 24/24. Trời trời, ở ngay mục tiêu tấn công của khủng bố mà an toàn cái nỗi gì trời.

Đó là chưa kể có lần tôi nhỡ đường ở cái nơi hóc bà tó nào hổng biết luôn, cái thấy có cái tường cao cao có mấy người ôm súng gác. Tôi đến hỏi xem ở đây có nơi nào ngủ được không. Họ mở cổng xúc tôi vào trong luôn. Hóa ra đó là nhà của một yếu nhân, và con trai họ từng bị khủng bố bắn chết. Tôi nhẩy tửng tửng lên đòi đi ra hổng dám ở trong đó phút nào luôn, họ điện thoại cho cảnh sát đến hốt tôi về đồn ngủ chung mấy cô nữ cảnh sát. Trùi ui là trùi, cái xứ gì mà đi đâu cũng nghe chuyện có người chết vì khủng bố hết vậy nè trời!

Bởi vậy đối với chiến binh thì hòa bình đơn giản là tôi được bình an qua lại biên giới, tôi đi đâu cũng không cần có người vác súng theo bảo vệ, và mọi người không soi mói tôi để xem có giấu bom theo không. Bình yên được ngày nào hay ngày đó, lo mà tận hưởng từng ngày một một cách trọn vẹn bởi vì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có khi chỉ sau một đêm, mọi thứ đã thay đổi hẳn rồi đó.

Bạn bè khắp nơi trên thế giới nghĩ gì về Việt Nam???

Chỉ có những chiến binh  tiếp xúc người đến từ khắp năm châu bốn bể và đi tè le hột me khắp nơi mới có thể trả lời chính xác câu hỏi này nha mọi người. 

Khi người ta hỏi mình đến từ nước nào. Việt Nam. Rất rất rất ít người biết được Việt Nam là cái nước xó xỉnh nào hoặc ở nơi nào trên thế giới. Không biết thì thôi, còn hễ biết thì mọi người biết phản ứng của họ như thế nào không?

Vui, cười hớn hở, mừng rỡ, bắt tay, hồ hởi nói: Ồ, Việt Nam à? Quốc gia duy nhất trên thế giới có thể oánh thắng Mỹ.

Lần đầu tiên nghe là từ một anh chàng người Thái Lan, anh ta gỡ mũ ra và cúi xuống thật sâu chào khi tôi giới thiệu là đến từ Việt Nam. Anh ta nói: Một quốc gia nhỏ xíu nhưng anh dũng. Quốc gia duy nhất trên thế giới đã đánh thắng Mỹ.

Nghe xong người cứ phiêu bồng như đi trên mây. Ồ, mình ở trong nước mình chửi Việt Nam tè le còn người ta bên ngoài người ta lại thán phục thấy sợ luôn. Ồ, trong mắt họ Việt Nam anh dũng vì dám đánh Mỹ và đã thắng Mỹ. Trường hợp đầu tiên và duy nhất trong lịch sử thế giới.

Nghe lần đầu xong cũng quên đi, cái  gặp mấy anh chàng Tây Tạng đang đấu tranh đòi độc lập cho Tây Tạng. Họ cũng hồ hởi nói rằng họ nghiên cứu lịch sử Việt Nam rất kỹ vì Việt Nam nhỏ xíu như con châu chấu mà lại đá đổ xe (Mỹ). Họ hy vọng họ cũng có thể đá đổ xe (Trung Quốc.) Hihihi. Tự hào dễ sợ luôn nha!

Rồi sau đó  đi lạc vào vùng Đông Bắc Ấn độ, giáp biên giới Bangladesh nha. Chỗ này quy tụ hầu hết các nhóm khủng bố trên toàn Ấn độ lại, và họ nung nấu ý chí tách khỏi Ấn độ. Tưởng đến cái xứ hóc bà tó này hổng ai biết Việt Nam chớ. Vậy mà họ lại biết, biết rất rành mới gớm chớ. Cũng lại câu nói cũ: Việt Nam hả? Ố dè de. Quốc gia duy nhất trên thế giới oánh thắng Mỹ. Niềm hy vọng cho họ cũng có thể làm giống vậy với Ấn độ.

Nghĩa là trong mắt bạn bè trên thế giới, (ngoại trừ những người có học hành kiến thức hoặc ở nơi có nhiều người Việt Nam nhập cư) thì bình thường hoặc là họ không biết Việt Nam, nếu biết thì họ biết đến Việt Nam qua cuộc chiến chống Mỹ, và đối với họ Việt Nam anh dũng kiên cường bất khuất vì nhỏ xíu xìu xiu mà dám đứng lên đá lại và đá bại một thèn khổng lồ mà cả thế giới kiêng dè. Đó là trường hợp hy hữu nhất thế giới.

Bởi vậy ta nói tự hào làm người Việt Nam dễ sợ luôn. Mấy thèn mập địch to họng như Trung Quốc, Nga còn chưa nổi tiếng trên thế giới vì đánh thắng Mỹ. Vậy mà cái thèn ốm o gầy nhòm nhỏ thói lại nổi tiếng khắp nơi vậy mới thí gớm chớ!!!

Một chiến binh khác kể ở Nam Mỹ, nghe nói bạn này đến từ Việt Nam mấy anh Nam Mỹ đẹp trai mê hồn còn quỳ dưới chân hôn tay để tỏ lòng ngưỡng mộ nữa kìa.

Cho nên ta nói rồi, đi đâu giới thiệu Việt Nam mà hổng ai biết thì hỏi vầy nè: Biết Mỹ hông? (dĩ nhiên thèn nào cũng biết) Rồi hỏi tiếp: Tụi bây biết trên thế giới này trong lịch sử loài người có quốc gia nào đã từng oánh bại thèn Mỹ mập không? Tận dụng cơ hội khai trí cho cái tụi hổng biết Việt Nam đi nha mọi người hahahaha!

Vậy cho nó oách!!!


Muốn làm công dân của một quốc gia từng đánh bại một thèn mập địch đâu phải dễ. Phải có căn cơ nghiệp báo dữ dằn lắm mới được à nha. Cho nên quý trọng cơ hội này đê, kiếp sau tái sanh làm người nước khác rồi, hổng còn cơ hội khoe khoang như vậy nữa đâu hihi.

Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

Các bước chuẩn bị để trở thành dân du mục chuyên nghiệp (chiến binh chuyên nghiệp)

Nhan nhản trên các diễn đàn Du Lịch Bụi dành cho tụi du mục quốc tế thường có câu hỏi: Làm thế nào để có tiền đi lâu thiệt là lâu? Hoặc trong giai đoạn chuyển giao giữa việc ra sức làm việc để dành tiền với việc ra đi thì nên làm gì, nên chuẩn bị gì cho một chuyến đi bất tận, trường kì kháng chiến, hổng biết khi nào mới về?......


Theo kinh nghiệm của tôi, (kể cho mọi người tham khảo thôi chứ ai cũng có cách riêng của mình cả) thì tôi làm như sau:

Thứ nhất là để dành tiền trong tài khoản ngân hàng cái đã. Nghĩa là phải có tài khoản tiền tiết kiệm trước rồi hãy nghĩ đến việc đi. Vì vừa đi vừa phải lo kiếm tiền cho toàn bộ chi phí rất là mệt mỏi và dễ bị xì trét lắm. Ít nhất có sẳn tiền trong tài khoản để chi trả cho vé máy bay, visa và trường hợp khẩn cấp. Đây là những khoản cần có. Còn việc ăn uống hay đi lại hay ngủ nghỉ thì tùy khả năng của từng người mà có cách khác nhau. Những cách này chỉ cần biết tiếng Anh lên mạng tra là ra vô số trang web hoặc blog của tụi du mục quốc tế miêu tả cho mà học hỏi kinh nghiệm. Vô số cách.

Thứ hai là phải bảo toàn số tiền tiết kiệm của mình đến mức tối đa, nghĩa là đi hoài mà hổng hết tiền. Mỗi người có cách làm riêng. Có thể đầu tư đâu đó, tùy khả năng từng người, hổng thể cho lời khuyên chung được. Nhưng cách làm của tôi là mỗi ngày học và sống một cuộc sống giản đơn, tối giản, một lối sống hổng cần sở hữu nhiều, một lối sống ngày càng ít lệ thuộc vào tiền bạc.

Có tiền thì mua gì cũng được, hễ muốn là có, như vậy cũng chán lắm. Hổng tiền mà vẫn có được cái mình muốn, thế mới thú vị đấy nha mọi người! Hổng tin thì cứ học thử cách sống ấy đi, khả năng sáng tạo được phát huy đến đỉnh điểm luôn đó. Nhờ luôn sống trong sự sáng tạo nên cuộc sống lúc nào cũng thú vị, hổng bao giờ nhàm chán cả. Cho nên người có nhiều tiền có thể mua bất cứ thứ gì họ muốn chưa chắc đã có một cuộc sống thú vị!

Khi quen dần lối sống giản đơn thì mình không có nhu cầu phải mua sắm bất cứ thứ gì cả. Không mua gì cả thì không cần phải xài tiền.

Các nhu cầu tối thiểu như ăn uống, chỗ ngủ an toàn, và đi lại thì luôn có cách để khỏi xài tiền. Ví dụ, tham gia làm tình nguyện viên để đổi chỗ ăn chỗ ngủ. Đi lại thì đi bộ, đi xe đạp, quá giang,…..Có vô số cách mà tụi du mục quốc tế vẫn áp dụng và chia sẽ hằng ngày trên internet đó mọi người. Chịu khó tra thông tin để học hỏi từ từ.

Khi quen với cuộc sống tối giản rồi thấy thích lắm mọi người, đi đâu làm gì cũng nhẹ nhàng, thoải mái, vì sự phụ thuộc vào vật chất giảm thiểu lắm rồi. Mình gần như chẳng cần gì nữa cả.

Thứ ba là tìm cách trang bị cho mình càng nhiều kỹ năng càng tốt. Học kỹ năng này nọ giúp mình tự tin trong mọi hoàn cảnh. Ngoài ra biết nhiều kỹ năng giúp mình dễ trao đổi kỹ năng để có chỗ ăn chỗ ngủ hoặc có thể kiếm thêm tiền tiêu vặt này nọ nữa đó. Những kỹ năng như nấu ăn, làm vườn, chế tạo đồ thủ công, tái chế đồ đạc, sửa chửa đồ điện tử, thiết kế web, viết lách, ngoại ngữ, vẽ, đàn, múa, hát, yoga, bóng đá,……………Túm lại là phải biết mình hợp với kỹ năng nào trước đã rồi sau đó đầu tư học (có thể học miễn phí trên mạng), vừa vui vừa giúp mình tự tin vì mình biết thêm 1 kỹ năng giống như mình khám phá thêm 1 khía cạnh mới của con người mình vậy đó. Cho nên tích cực năng động học hỏi lên nha mọi người.

Biết nhiều kỹ năng thì mình có thể tự chế tạo hoặc làm món mình cần luôn, hổng cần phải mua gì cả. Ví dụ tôi biết tái chế rác thải ny lông nên tôi cần gì thì tự chế ra được, đâu cần phải mua.

Túm lại thì theo tôi nên có 3 bước chuẩn bị sau: 1. Tiết kiệm tiền 2. Học cách sống tối giản (ít lệ thuộc vào vật chất, tiền bạc) 3. Đa dạng kỹ năng của mình.

Có được 3 điều này rồi thì cứ dung dăng dung dẻ mà lên đường thôi. Thực ra cái thứ 2 và thứ 3 mọi người có thể học trên đường đi, vừa đi vừa học, đi đến đâu học đến đó. Nhưng nếu có sẳn một ít thì lúc mới lên đường, đỡ phải tiêu nhiều tiền nên số tiền tiết kiệm của mình đỡ bị thâm hụt.

Có thể có người nói: Vậy đi chi cho lâu, vừa đi làm rồi tranh thủ nghỉ phép rồi đi cho đỡ tù túng về tiền bạc, vậy thoải mái hơn không?

Tùy người thôi. Có người vừa đi làm vừa tranh thủ nghỉ phép mà đi bụi, và họ vẫn cứ đi như vậy năm này qua năm khác có sao đâu. Họ được gọi là dân du mục nghiệp dư, không giống với dân du mục chuyên nghiệp, nghĩa là dân đi toàn thời gian, hết tháng này qua tháng nọ, năm này qua năm nọ toàn là đi với đi. Dân du mục nghiệp dư và dân du mục chuyên nghiệp khác nhau về cách đi và cách trải nghiệm.

Chỉ khi nào thật sự trở thành dân du mục chuyên nghiệp thì mới thật sự hiểu được những lời khuyên của tôi. Vì chỉ có dân du mục chuyên nghiệp mới hiểu được dân du mục chuyên nghiệp mà thôi.


Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

Bạn đường

Kinh Pháp Cú có câu:

Tìm không được bạn đường
Bằng mình hay hơn mình
Thà quyết sống một mình
Không làm bạn kẻ ngu.

Đó là Kinh Pháp Cú, còn chiến binh thì chẳng cần đọc kinh gì cả, từ kinh nghiệm chinh chiến mà tự nói như sau:
Tìm không được bạn đường
Bằng mình hay hơn mình
Thà quyết đi một mình
Không đi cùng kẻ ngu.

Kẻ ngu ở đây là kẻ thiếu trải nghiệm sống đó mọi người!
Biết sao không? Vì đi cùng kẻ ngu giống như nuôi ong tay áo vậy đó, hay còn gọi là kẻ thù giấu mặt. Do hổng biết phán đoán tình huống nên rất dễ đẩy mình vào cảnh nguy hiểm. Có một đứa chiến binh kể chuyện đi cùng người bạn đường là một kẻ ngu, thài lai, nên tiết lộ thông tin không đúng người đúng chổ, thành ra xém bị bắt cóc để bán vào đường dây buôn lậu người quốc tế. Hú hết cả hồn nên sau khi thoát khỏi tình huống ấy là tuyệt giao với kẻ ngu luôn, không bao giờ dám đi cùng kẻ ngu này nữa. Bị một lần thôi là sợ tê tái lắm rồi. Mà cũng may là thoát được, nếu không thì chẳng biết thế nào luôn nữa.

Đó là lý do thường tôi đi cùng ai là đi cùng vài ngày, sau đó thì mạnh ai nấy đi, tự đi tự phán đoán tình huống theo đúng khả năng của chính mình. Ví dụ đối với chiến binh chuyên nghiệp thì ra vào những nơi xem là bình thường nhưng lại là khó đối với chiến binh nghiệp dư. Cho nên chiến binh nghiệp dư chưa đủ khả năng mà làm theo thì gọi là quá sức. Vì vậy phải thả họ ra để họ tự đi theo đúng khả năng của chính họ. Ấy chính là từ bi. Buông tay đúng lúc khó lắm đó nha mọi người. Cứ nhìn cách cha mẹ “ủ” con cái thì biết, đến lúc trưởng thành có gia đình con cái luôn vẫn chẳng chịu buông tay. Còn tôi là buông cái rẹt, mạnh ai nấy đi, ngu thì chết ráng chịu. Vậy mà hổng ai chết, trái lại càng khoái, và càng ngày càng chuyên nghiệp hơn nữa chớ.
Có cô kia đi học ở gần New Delhi, cái đi theo tôi về Bồ Đề đạo Tràng để viếng Phật. Đi cùng tôi chừng vài ngày hà. Tôi phải dặn dò cẩn thận và hành lý phải cực gọn nhẹ đến mức có thể nha. Nhớ nhất là cái vụ tôi và cổ lo ngồi ngó dân Ấn độ leo lên toa Second-Class dành cho giai cấp bần cùng, lo ngó riết mà hổng lên tàu, đến lúc tàu chuyển bánh chạy hù hù rồi mới vội xách hành lý lên và rượt theo tàu để nhảy lên. Bởi hành lý cần gọn nhẹ là vậy đó hihi. Còn vài chuyện nữa mà chỉ có đi cùng chiến binh thì mới trải nghiệm được. Cái lúc trở về New Delhi thì cổ phải đi một mình, còn tôi đi hướng khác rồi. Cổ mua vé tàu về không được nên sợ xanh cả mặt vì phải lo về nhập học. Thèn bán vé xúi cổ nhảy tàu trước nha, còn tôi thì phụ họa và hướng dẫn cổ những tình huống có thể xảy ra và cách xử lý, ứng xử như thế nào. Cái cổ làm theo răm rắp. Vậy mà hồ hởi dễ sợ, được sinh ra trên đời mấy chục năm rồi mà lần đầu tiên được sống vui đến như vậy, hổng ngờ là mình có thể làm những chuyện như vậy. Cổ hồ hởi và vui như trẻ con được quà, kể khắp hết người này đến người nọ trải nghiệm làm chiến binh nghiệp dư vài ngày của mình luôn hihi.

Bởi ta nói rồi: Chỉ có đi làm chiến binh thì mới thấy cuộc đời này đáng yêu và đáng sống đến mức nào là vậy đó hihi!!!


Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017

Chấp hình tướng là một tập khí rất dày!

Làm sao để biết mình rơi vào chấp hình tướng?

Đó là khi mình bị bất ngờ về điều gì đó. Vì sao có bất ngờ? Vì điều ấy đi ngược lại cái mình đã mặc định, có khi mình mặc định mà mình không ý thức được là mình mặc định luôn. Vì không ý thức được nên khi gặp điều gì đó ngược lại cái đã mặc định, mình rơi vào sự bất ngờ. Và bất ngờ chính là dấu hiệu cho thấy mình chấp hình tướng.

Ví dụ, tôi là chiến binh hùng dũng, lúc nào cũng hùng hùng dũng dũng, hiên hiên ngang ngang, gan gan góc góc. Dám một mình xông pha nơi này nơi nọ, leo lên leo xuống chỗ kia, cái ai cũng tưởng là tôi cứng như gan thép chắc hổng biết gì mấy việc mà nữ nhi tay yếu chân mềm thường làm. Đó là mặc định. Do vậy khi thấy tôi lấy trong túi ra cây móc và ngồi móc cái giỏ xách để đeo thì ai cũng bất ngờ cười hả hả hỏi: Ủa người như vậy mà cũng biết sử dụng cây móc nữa hả trời! Biết sao hổng biết, tôi chẳng những biết dùng cây móc mà tôi còn biết cách chế tạo cây móc luôn nữa đó hihi. Tôi đi đâu cũng xách theo cây móc vì cây móc nhỏ và ngắn bằng ngón tay, còn cặp đan thì vừa dài vừa nhọn khó cất giữ hơn. Tôi là dân tái chế rác thải ny lông thành vật hữu dụng mừ. Cho nên tôi chỉ cần mang cây móc và cây kéo thôi rồi tôi cần món gì thì tôi ra bãi rác lượm rác ny lông, sau đó rửa sạch phơi khô, cắt ra thành sợi len rồi móc đồ dùng thôi.

Tưởng chiến binh chỉ biết hùng hùng hổ hổ thôi chứ, ai ngờ dùng cây móc nghề quá mừ. Ngạc nhiên chưa, cho bỏ tật chấp hình tướng hihi!!!

P.S Mỗi người chỉ có thể tự biết chính mình mà thôi, còn cái thấy của mình về người thì đó là do ẢO TƯỞNG mà ra. Ảo tưởng về mình thôi cũng đủ luân hồi sanh tử triền miên rồi huống chi chồng thêm cái ảo tưởng về người. Đây gọi là mộng chồng mộng nè hihi!


Thứ Năm, 23 tháng 11, 2017

Chiến binh đơn giản là những người lính.

Chính xác là như vậy. Họ chính là những người lính. Và trên đời này nơi nào mà kỷ luật nghiêm minh nhất. Đó chính là trại lính. Quân lệnh như sơn. Bất cứ người nào trải nghiệm cuộc sống của một chiến binh thực thụ thì đều phải thay đổi tính cách để trở thành người có tính kỷ luật cao và có sự nhất tâm trong mọi việc. Vì sao? Vì đó là cách duy nhất để họ có thể sinh tồn. Đó là lý do mà trở thành một chiến binh chuyên nghiệp là cách rất hay để học sự tự kỷ luật và sự nhất tâm đó nha mọi người. Có khi nhìn bề ngoài họ trông không giống ai, họ có vẻ vô kỷ luật nhưng thật ra họ phải có tính kỷ luật vượt bậc thì họ mới có thể sống được đó!

Dưới bàn tay sắp xếp của Nhân Quả thì tôi phải trở thành một chiến binh chuyên nghiệp thôi. Vì vầy nè! Một chiến binh chuyên nghiệp đi đâu làm gì cũng là một mình, kiêu hãnh như sư tử chúa. Có khi có bạn đường nhưng chỉ đi cùng một đoạn đường ngắn rồi sau đó mạnh ai nấy đi, không đi cùng nhau mãi được. Một khu rừng không thể cùng lúc tồn tại hai sư tử chúa là vậy đó.

Vì luôn là một mình nên phải tự mình đối diện với sự cô độc. Cô độc đi, cô độc đến, cô độc khi leo núi, cô độc khi vào rừng, cô độc khi xuống biển, cô độc giữa thảo nguyên, cô độc giữa những người khác lạ về tập tục ngôn ngữ và văn hóa. Những sự cô độc phải có thời gian để quen từ từ, và một khi quen rồi thì trở thành bình thường, và từ đó về sau khó lòng mà đi cùng với ai được nữa. Hùng dũng cô liêu như voi chúa đi lại giữa rừng sâu riết quen rồi.

Tôi rất quen thuộc với sự cô độc ở những nơi và bối cảnh khác nhau, cô độc đến mức bình thường, cô độc đến mức sự cô độc trở thành bạn đường duy nhất và trung thành nhất. Và đó là sự chuẩn bị lớn lao cho một sự cô độc rất lớn mà tôi sẽ phải trải qua. Tất cả sự cô độc mà tôi trải qua như một chiến binh chuyên nghiệp thật ra là sự chuẩn bị kỹ càng của Nhân Quả cho tôi chuẩn bị đối diện với sự cô độc còn khủng khiếp hơn nữa, một sự cô độc ghê gớm, một sự cô độc chưa từng thấy do bản ngã tạo ra. Một sự cô độc lớn đến mức mà tất cả những sự cô độc của một chiến binh đơn thân độc mã vẫn chưa là gì cả.

Lang bạt riết cuối cùng tôi cũng lạc vào trường thiền. Dù tôi không ở một mình, xung quanh luôn có các thiền sinh khác. Nhưng khi ấy tôi mới thật sự biết thế nào là sự cô độc thật sự. Một mình lang thang trong rừng vô minh u tối, bóng tối dày đặc, không hề biết mình đang đi đâu, chẳng thấy một tí ánh sáng nào cả, cứ vậy mà lê bước đi trong bóng tối. Ấy là bóng tối vô minh trùm khắp từ bao kiếp rồi, bây giờ đủ duyên nên ập đến cùng một lúc, bao tỏa và xâm nhập khắp thân tâm. Nhưng thật ra sự cô độc này do bản ngã tạo ra đó mọi người. Vô số lần tôi ngồi khóc trong giữa lúc tọa thiền, cứ khóc miết vì quá cô đơn (dù tôi quen với sự cô đơn của chiến binh quá rồi) nhưng sự cô đơn do bản ngã tích tụ lại từ vô số kiếp này mới là đáng sợ. Tôi mệt mỏi, tôi muốn bỏ cuộc, tôi muốn ngồi xuống nghỉ, tôi không muốn đi tiếp, tôi muốn trốn ra ngoài, tôi không muốn tiếp tục khóa thiền nữa,…………….Đủ thứ tâm trạng nổi lên để đối kháng lại sự cô đơn ấy. Nhưng bây giờ quán chiếu lại thì tôi thấy rằng Sự cô đơn ấy do bản ngã tạo ra nên cũng tạo ra vô số phản ứng đi kèm nhưng có một thứ mà bản ngã không tạo ra được, đó là tiến trình nhân quả. Bởi vì quả thật lúc ấy tôi không hề một mình, mỗi khi tôi muốn ngồi xuống nghỉ, không muốn tiếp tục hành trình là có một lực đẩy rất nhẹ và hơi âm ấm từ sau lưng đẩy tới, đẩy nhẹ thôi nhưng đủ sức cho tôi vượt qua sự mệt mỏi mà không dừng lại. Tôi cứ mải miết đi ngày này qua ngày khác và cuối cùng bóng tối phải nhường chỗ cho ánh sáng thôi. Khu rừng đen tối trở thành xa lộ quang minh chính đại. Những hố sâu lắt léo trở thành đường thẳng hết. Trước mặt tôi không còn là bóng tối và rừng rậm nữa mà là xa lộ thẳng băng và sáng rỡ, một thứ ánh sáng không bao giờ tắt. Đó là lý do tôi nói rằng tôi biết rất rõ đường đi đến điểm cuối. Nhưng mà tôi dừng lại, tôi hổng đi tiếp con đường đó nữa. Tôi đi đường khác, dài hơn nhưng vui hơn! Lực đẩy ấm ấy chính là chánh tinh tấn đó mọi người. Cái này tích lũy trong nhiều kiếp nên nó không bị bản ngã thao túng. Mà khi đủ duyên thì nó được tạo ra theo đúng tiến trình nhân quả thôi. Mãi cho đến giờ tôi mới biết đó nha!

Thấy Nhân Quả sắp xếp hay ghê chưa! Tôi phải làm như vậy, phải trải qua những việc như vậy để chuẩn bị cho một điều còn khủng khiếp hơn ghê gớm hơn bao giờ hết! Và tôi trải qua xong rồi nên tôi mới biết rằng……………………. (làm biếng viết tiếp quá hihi)

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

CHIẾN BINH, họ là ai?

Trong các bài viết, thỉnh thoảng tôi dùng từ chiến binh. Vậy chiến binh nghĩa là gì, họ là ai?

Chiến binh là những người phá vỡ định kiến xã hội. Hay nói cách khác thì nơi nào có sự lập trụ, có sự bám chấp vào điều gì đó thì nơi ấy xuất hiện những chiến binh phá vỡ sự bám chấp ấy.

Một trong những chiến tích đập tan định kiến của tôi là: Lúc ấy rộ lên niềm tin mãnh liệt rằng người không biết tiếng Hoa thì không thể tự thân sang Trung Quốc mà tung hoành được, phải mua tour, phải có hướng dẫn hay phải có bạn bè bên đó hướng dẫn,…………. Đây là một định kiến và mọi người có niềm tin kiên cố vào đó.

Vậy là lên đường thôi. Ta hổng biết tiếng Hoa, ta hổng quen ai ở Trung Quốc cả, ta tự đi, đi một mình, một mình cu ki, và quan trọng là với chi phí cực ít ỏi (một ngàn đô Mỹ cho 3 tháng). Ta đã làm điều đó như thế nào?

Tháng đầu tiên đóng đô ở tỉnh Quảng Tây, và học tiếng Hoa bằng cách thường xuyên ra chợ hỏi giá từng món, và bà tám với người bán. Trung Quốc rộng lớn, mỗi tỉnh thành có cách phát âm tiếng Hoa phổ thông khác nhau, cho nên người Hoa không hiểu nhau là chuyện thường. Ta có hiểu gì đâu. Ta dùng phương pháp Quán Âm Thanh để học ngôn ngữ từ mấy bà bán hàng và rồi ghi nhớ. Trong vòng một tháng ta có thể giao tiếp cơ bản luôn. Quá dữ dội! Tự đi mua hàng tự trả giá, tự giới thiệu này nọ,……Rồi sau đó sang tỉnh thành khác, họ phát âm khác lại phải học từ đầu cho hợp cách phát âm của người bản địa. Ta chỉ nghe hiểu và nói thôi chứ hổng biết đọc biết viết đâu nha. Vậy mà 8 tháng cu ki ở Trung Quốc ta tung hoành 15 tỉnh thành. T hiểu tiếng Hoa phổ thông còn hơn cả người Hoa bản địa. Ví dụ người phương Bắc mà xuống phương Nam thì nói chuyện hổng ai hiểu và ngược lại, ngoặc người dân tộc thiều số nói chuyện thì người Hán chẳng hiểu hay người Hồng Kong mà nói thì người phía Bắc chẳng hiểu,…… Quái đản là người Hoa bản xứ chẳng hiểu nhau khi khoảng cách địa lý xa như vậy, còn ta hiểu tuốt luôn, còn phiên dịch ngược lại cho họ mới ghê chớ. Hihihi

Ngoài lý do ta có thể học ngôn ngữ nhanh nhờ phương pháp Quán Âm thanh còn có lý do là ta chỉ chọn đi những nơi ít có du khách và toàn ở chung nhà người bản địa hoặc ở khách sạn dành cho người bản xứ không dành cho người nước ngoài, vừa rẻ vừa phải nói tiếng Hoa vì những nơi này hầu như chẳng ai biết nói tiếng Anh. Họ chỉ biết tiếng Hoa và tiếng bản địa thôi. Nếu không học ngôn ngữ của họ thì có mà chết đói à. Cho nên học thôi, chiến binh lừng lẫy mà sợ gì!

Chỉ 8 tháng ở Trung Quốc, lăn lóc 15 tỉnh thành mà ta có thể bắn tiếng Hoa và hiểu tiếng địa phương luôn. Quá dữ!!! Vậy là ta đã phá tan định kiến rằng: Không biết tiếng Hoa thì đừng mơ đến việc đi Trung Quốc nhé cưng!!!

Chiến binh mừ, được sanh ra là để đập vỡ định kiến. Sau đó ta còn tự đề ra các phương pháp đi lại cho người không biết Hoa mà vẫn tỉnh bơ đi lại ở Trung Quốc luôn đó chớ!

Ta tự biết cách Quán Âm qua việc phải thường xuyên học tiếng bản địa để giao tiếp với người địa phương. Thậm chí ta không hiểu ngôn ngữ đó nhưng khi nguyên cả đám người họ mà ngồi bà tám với nhau, ta quán âm thanh thì có thể biết họ đang nói về chủ đề gì luôn, dù chẳng hiểu chi tiết. Nhiều khi tôi nói tôi không biết tiếng mà họ tưởng tôi nói láo vì họ nói cái gì tôi cũng hiểu mà sao lại hổng biết tiếng hihi.  


Túm lại thì chiến binh lừng lẫy là những người phá tan định kiến trong bất kì lĩnh vực nào. Ngay tại gia đình hay công ty mà có một định kiến nào đó; nếu bạn có thể phá tan định kiến ấy thì bạn chính là một chiến binh lừng lẫy rồi đó. Nơi nào có sự lập trụ thì nơi ấy xuất hiện điều ngược lại để phá tan sự lập trụ ấy. Vì chiến binh lừng lẫy luôn đi ngược lại số đông nên họ luôn cô đơn, nhưng đó là sự cô đơn kiêu hùng. Nếu không tin thì làm chiến binh lừng lẫy đi rồi sẽ biết đó là gì thôi hà hihi

Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

Kể tiếp trải nghiệm lẫy lừng nha!

Một trong những trải nghiệm lẫy lừng mà mỗi lần nhớ lại là tôi cười như điên, bởi vì nó vui quá trời quá đất!

Chuyện là vầy nè!
Lúc đó tôi làm tình nguyện viên cho nhà Mẹ Teresa. Tôi hướng dẫn họ cách tái chế rác thải ny lông thành những thứ hữu dụng. Người tâm thần nhẹ họ có thể học và làm được nhưng họ hay làm hư lắm, cho nên tôi phải ra ngoài gom rác thải ny lông về giặt sạch phơi rồi dùng làm công cụ dạy học.

Lúc ấy là rằm tháng 7, vùng này tổ chức lễ hội tưng bừng trong suốt 10 đêm để tôn thờ xá lợi răng của ông Thích Ca. Mỗi đêm có một con voi được hộ tống bởi nguyên một đống voi mang xá lợi răng trên lưng đi diễu hành khắp phố phường. Lễ hội này quá nổi tiếng nên người ta kéo về từ khắp nơi cả trong và ngoài nước. Thật may, tôi có mặt ở đó đúng dịp lễ hội. Tôi đi tham dự lễ hội và nhặt rác ny lông về tái chế. Cứ mỗi đêm vừa xong cuộc diễu hành, mọi người ồ ạt kéo nhau về là tôi chạy hết đường này đến đường nọ nhặt rác ny lông trước khi xe rác đến hốt. Nhặt xong thì gần 12h đêm, lúc ấy nhà Mẹ Teresa đóng cửa ngủ rồi, họ ngủ rất sớm 7-8h tối đã đóng cửa hết. Nhưng họ có dặn tôi đến phòng cấp cứu bệnh viện ngủ ké ở ghế chờ. Tôi đến đó ngủ 2 đêm đầu. Nhưng thấy mang lỉnh kỉnh rác ny lông vào đó làm phiền họ quá nên mấy đêm sau tôi ngủ bụi ngoài vỉa hè cùng mấy người vô gia cư, mấy người bán hàng rong và những người khách hành hương nghèo. Đó là văn phòng du lịch vào ban ngày. Ban đêm văn phòng đóng cửa, có cái hành lang to to nên mọi người kéo vào đó ngủ. Mỗi người tự có miếng nhựa trải dưới đất, rồi lấy mền quấn lại, xong mạnh ai nấy khò khò. Tôi cũng bắt chước làm y chang họ vậy đó. Còn thêm mấy điểm ngủ như vậy nữa nhưng tôi khoái chỗ này vì chỗ này có vài con voi, tụi nó đi diễu hành xong thì về nghỉ ngơi ở đây. Tôi thích voi lắm vì tụi nó rất hiền. Tôi bám trụ ngủ nơi này là vì tôi mê voi đó nha!

Rào đón đã đời luôn giờ mới vô chuyện vui nè mọi người.


Mọi người nằm xếp lớp, mạnh ai nấy ngủ trong hành lang, còn tôi ngủ phía ngoài tí để ngắm voi. Lúc đó ai cũng khò khò khò, cái có một ông đi lễ hội về muộn ghé vào muốn mua một miếng trầu của hai vợ chồng bán trầu đang nằm tuốt phía trong. Họ ngủ mê quá nên không có nghe tiếng gọi. Ông mua trầu lấy chân đạp thèn cha đang ngủ dưới chân ổng dậy rồi nói gì đó (tôi đoán là ổng bảo ổng muốn mua trầu). Thèn cha này đang ngáy ngủ, lấy tay huých ông kế bên, rồi ông kế bên đá đít bà nằm tiếp theo, bà này lấy tay gõ cái cốc vào đầu bà nằm bên cạnh, cứ vậy mà cũng đến được hai vợ chồng bán trầu. Cái thèn cha nằm gần hai vợ chồng này nhất gọi mà hai vợ chồng này hổng nghe nên chả kéo phăng cái mền hai vợ chồng này đang đắp ra, rồi đạp thật mạnh vào đít ông chồng. Ông chồng lật đật ngồi dậy lấy miếng trầu đưa cho chả, rồi chả chuyền từ từ cũng ra đến chỗ ông khách mua đang đứng phía ngoài, rồi ông khách mua lấy tiền chuyền ngược trở lại cho ông bán trầu. Mắc cười là vầy nè! Chỉ mua có miếng trầu trị giá khoảng 2 ngàn đồng Việt mà đánh thức nguyên cả đám dậy. Mà vui nhất là nguyên đám bị đánh thức mà hổng có bực mình chửi bới gì cả, họ chỉ lè nhè vài câu rồi đạp thèn kế bên thôi hà. Lúc đó tôi đang ngồi ngắm voi bên ngoài mà tôi thấy mắc cười quá, tôi cười sằng sặc luôn. Bây giờ ngồi viết bài này mà vẫn mắc cười ghê gớm. Mua có miếng trầu mà đánh thức nguyên cả đám dậy, vậy mà hổng ai chửi ai, ngộ chưa! Ngay tại lúc đó, tôi ngộ ra được một điều gì đó rất sâu sắc. Cụ thể đó là điều gì, quên mất tiêu rồi.


Biết sao tựa bài viết có chữ lẫy lừng không?

Có câu chuyện sau:
Có người chết đi và trên bia mộ người này có dòng chữ được khắc: Chết năm 30 tuổi và chôn năm 60 tuổi. 

Những người sống leo lét như ánh đèn cầy là những người chết rất lâu trước khi họ được chôn. Do đó, hãy sống như một chiến binh lẫy lừng đi mọi người! Xông thẳng vào cuộc đời mà sống, không ngại gian nan hiểm nguy. Một chiến binh lẫy lừng không bao giờ sợ chết bởi vì họ cũng có……. sống lâu đâu mà sợ chết nhưng khi chết, họ chết một cách lẫy lừng, không nuối tiếc. Sống vậy mới vui chớ, vì sống từng ngày, sống từng phút, phút nào cũng cháy phừng phừng.

Tuy nhiên, nên nhớ rằng: Một chiến binh lẫy lừng trước khi xông thẳng vào trận chiến thì họ luôn mặc áo giáp và có thể sử dụng vũ khí thuần thục. Một chiến binh lẫy lừng chết vì sự dũng cảm của họ, chứ không phải chết vì NGU, hay còn gọi là chết vì thiếu hiểu biết.

Sống như một chiến binh lẫy lừng vui lắm đó!