Một trong những trải nghiệm lẫy lừng
mà mỗi lần nhớ lại là tôi cười như điên, bởi vì nó vui quá trời quá đất!
Chuyện là vầy nè!
Lúc đó tôi làm tình nguyện viên cho
nhà Mẹ Teresa. Tôi hướng dẫn họ cách tái chế rác thải ny lông thành những thứ
hữu dụng. Người tâm thần nhẹ họ có thể học và làm được nhưng họ hay làm hư lắm,
cho nên tôi phải ra ngoài gom rác thải ny lông về giặt sạch phơi rồi dùng làm
công cụ dạy học.
Lúc ấy là rằm tháng 7, vùng này tổ
chức lễ hội tưng bừng trong suốt 10 đêm để tôn thờ xá lợi răng của ông Thích
Ca. Mỗi đêm có một con voi được hộ tống bởi nguyên một đống voi mang xá lợi
răng trên lưng đi diễu hành khắp phố phường. Lễ hội này quá nổi tiếng nên người
ta kéo về từ khắp nơi cả trong và ngoài nước. Thật may, tôi có mặt ở đó đúng
dịp lễ hội. Tôi đi tham dự lễ hội và nhặt rác ny lông về tái chế. Cứ mỗi đêm
vừa xong cuộc diễu hành, mọi người ồ ạt kéo nhau về là tôi chạy hết đường này
đến đường nọ nhặt rác ny lông trước khi xe rác đến hốt. Nhặt xong thì gần 12h
đêm, lúc ấy nhà Mẹ Teresa đóng cửa ngủ rồi, họ ngủ rất sớm 7-8h tối đã đóng cửa
hết. Nhưng họ có dặn tôi đến phòng cấp cứu bệnh viện ngủ ké ở ghế chờ. Tôi đến đó ngủ 2 đêm đầu. Nhưng thấy mang lỉnh kỉnh rác ny lông vào đó làm phiền họ
quá nên mấy đêm sau tôi ngủ bụi ngoài vỉa hè cùng mấy người vô gia cư, mấy
người bán hàng rong và những người khách hành hương nghèo. Đó là văn phòng du
lịch vào ban ngày. Ban đêm văn phòng đóng cửa, có cái hành lang to to nên mọi
người kéo vào đó ngủ. Mỗi người tự có miếng nhựa trải dưới đất, rồi lấy mền
quấn lại, xong mạnh ai nấy khò khò. Tôi cũng bắt chước làm y chang họ vậy đó.
Còn thêm mấy điểm ngủ như vậy nữa nhưng tôi khoái chỗ này vì chỗ này có vài
con voi, tụi nó đi diễu hành xong thì về nghỉ ngơi ở đây. Tôi thích voi lắm vì
tụi nó rất hiền. Tôi bám trụ ngủ nơi này là vì tôi mê voi đó nha!
Rào đón đã đời luôn giờ mới vô chuyện
vui nè mọi người.
Mọi người nằm xếp lớp, mạnh ai nấy
ngủ trong hành lang, còn tôi ngủ phía ngoài tí để ngắm voi. Lúc đó ai cũng khò
khò khò, cái có một ông đi lễ hội về muộn ghé vào muốn mua một miếng trầu của
hai vợ chồng bán trầu đang nằm tuốt phía trong. Họ ngủ mê quá nên không có nghe
tiếng gọi. Ông mua trầu lấy chân đạp thèn cha đang ngủ dưới chân ổng dậy rồi
nói gì đó (tôi đoán là ổng bảo ổng muốn mua trầu). Thèn cha này đang ngáy ngủ,
lấy tay huých ông kế bên, rồi ông kế bên đá đít bà nằm tiếp theo, bà này lấy
tay gõ cái cốc vào đầu bà nằm bên cạnh, cứ vậy mà cũng đến được hai vợ chồng
bán trầu. Cái thèn cha nằm gần hai vợ chồng này nhất gọi mà hai vợ chồng này
hổng nghe nên chả kéo phăng cái mền hai vợ chồng này đang đắp ra, rồi đạp thật
mạnh vào đít ông chồng. Ông chồng lật đật ngồi dậy lấy miếng trầu đưa cho chả,
rồi chả chuyền từ từ cũng ra đến chỗ ông khách mua đang đứng phía ngoài, rồi
ông khách mua lấy tiền chuyền ngược trở lại cho ông bán trầu. Mắc cười là vầy
nè! Chỉ mua có miếng trầu trị giá khoảng 2 ngàn đồng Việt mà đánh thức nguyên
cả đám dậy. Mà vui nhất là nguyên đám bị đánh thức mà hổng có bực mình chửi bới
gì cả, họ chỉ lè nhè vài câu rồi đạp thèn kế bên thôi hà. Lúc đó tôi đang ngồi
ngắm voi bên ngoài mà tôi thấy mắc cười quá, tôi cười sằng sặc luôn. Bây giờ
ngồi viết bài này mà vẫn mắc cười ghê gớm. Mua có miếng trầu mà đánh thức
nguyên cả đám dậy, vậy mà hổng ai chửi ai, ngộ chưa! Ngay tại lúc đó, tôi ngộ
ra được một điều gì đó rất sâu sắc. Cụ thể đó là điều gì, quên mất tiêu rồi.
Biết sao tựa bài viết có chữ lẫy lừng không?
Có câu chuyện sau:
Có người chết đi và trên bia mộ người này có dòng chữ
được khắc: Chết năm 30 tuổi và chôn năm 60 tuổi.
Những người sống leo lét như
ánh đèn cầy là những người chết rất lâu trước khi họ được chôn. Do đó, hãy sống như một chiến binh lẫy lừng đi mọi người! Xông thẳng vào cuộc đời mà sống, không
ngại gian nan hiểm nguy. Một chiến binh lẫy lừng không bao giờ sợ chết bởi vì
họ cũng có……. sống lâu đâu mà sợ chết nhưng khi chết, họ chết một cách lẫy
lừng, không nuối tiếc. Sống vậy mới vui chớ, vì sống từng ngày, sống từng phút,
phút nào cũng cháy phừng phừng.
Tuy nhiên, nên nhớ rằng: Một
chiến binh lẫy lừng trước khi xông thẳng vào trận chiến thì họ luôn mặc áo giáp
và có thể sử dụng vũ khí thuần thục. Một chiến binh lẫy lừng chết vì sự dũng cảm của họ, chứ không phải chết vì NGU, hay còn gọi là chết vì thiếu hiểu biết.
Sống như một chiến binh lẫy lừng vui lắm đó!
Tui cũng xin làm chiến binh lẫy lừng lắm đó! Nhưng nhớ lời dạy của Phật và của Chụy, là phải có áo giáp lát đồng và gươm trí tuệ mới đặng à...
Trả lờiXóaÁo gíáp lát đồng là chánh niệm đó, chứ không phải là áo giáp đầy tiền đâu nha hihi
Trả lờiXóa...BÚT THẦN ạ....
Trả lờiXóa