Kinh Pháp Cú có câu:
Tìm không được bạn
đường
Bằng mình hay hơn mình
Thà quyết sống một mình
Không làm bạn kẻ ngu.
Đó là Kinh Pháp Cú, còn
chiến binh thì chẳng cần đọc kinh gì cả, từ kinh nghiệm chinh chiến mà tự nói
như sau:
Tìm không được bạn
đường
Bằng mình hay hơn mình
Thà quyết đi một mình
Không đi cùng kẻ ngu.
Kẻ ngu ở đây là kẻ
thiếu trải nghiệm sống đó mọi người!
Biết sao không? Vì đi
cùng kẻ ngu giống như nuôi ong tay áo vậy đó, hay còn gọi là kẻ thù giấu mặt.
Do hổng biết phán đoán tình huống nên rất dễ đẩy mình vào cảnh nguy hiểm. Có
một đứa chiến binh kể chuyện đi cùng người bạn đường là một kẻ ngu, thài lai,
nên tiết lộ thông tin không đúng người đúng chổ, thành ra xém bị bắt cóc để bán
vào đường dây buôn lậu người quốc tế. Hú hết cả hồn nên sau khi thoát khỏi tình
huống ấy là tuyệt giao với kẻ ngu luôn, không bao giờ dám đi cùng kẻ ngu này
nữa. Bị một lần thôi là sợ tê tái lắm rồi. Mà cũng may là thoát được, nếu không
thì chẳng biết thế nào luôn nữa.
Đó là lý do thường tôi
đi cùng ai là đi cùng vài ngày, sau đó thì mạnh ai nấy đi, tự đi tự phán đoán
tình huống theo đúng khả năng của chính mình. Ví dụ đối với chiến binh chuyên
nghiệp thì ra vào những nơi xem là bình thường nhưng lại là khó đối với chiến
binh nghiệp dư. Cho nên chiến binh nghiệp dư chưa đủ khả năng mà làm theo thì
gọi là quá sức. Vì vậy phải thả họ ra để họ tự đi theo đúng khả năng của chính
họ. Ấy chính là từ bi. Buông tay đúng lúc khó lắm đó nha mọi người. Cứ nhìn
cách cha mẹ “ủ” con cái thì biết, đến lúc trưởng thành có gia đình con cái luôn
vẫn chẳng chịu buông tay. Còn tôi là buông cái rẹt, mạnh ai nấy đi, ngu thì
chết ráng chịu. Vậy mà hổng ai chết, trái lại càng khoái, và càng ngày càng
chuyên nghiệp hơn nữa chớ.
Có cô kia đi học ở gần
New Delhi, cái đi theo tôi về Bồ Đề đạo Tràng để viếng Phật. Đi cùng tôi chừng
vài ngày hà. Tôi phải dặn dò cẩn thận và hành lý phải cực gọn nhẹ đến mức có
thể nha. Nhớ nhất là cái vụ tôi và cổ lo ngồi ngó dân Ấn độ leo lên toa
Second-Class dành cho giai cấp bần cùng, lo ngó riết mà hổng lên tàu, đến lúc
tàu chuyển bánh chạy hù hù rồi mới vội xách hành lý lên và rượt theo tàu để
nhảy lên. Bởi hành lý cần gọn nhẹ là vậy đó hihi. Còn vài chuyện nữa mà chỉ có
đi cùng chiến binh thì mới trải nghiệm được. Cái lúc trở về New Delhi thì cổ
phải đi một mình, còn tôi đi hướng khác rồi. Cổ mua vé tàu về không được nên sợ
xanh cả mặt vì phải lo về nhập học. Thèn bán vé xúi cổ nhảy tàu trước nha, còn tôi
thì phụ họa và hướng dẫn cổ những tình huống có thể xảy ra và cách xử lý, ứng
xử như thế nào. Cái cổ làm theo răm rắp. Vậy mà hồ hởi dễ sợ, được sinh ra trên
đời mấy chục năm rồi mà lần đầu tiên được sống vui đến như vậy, hổng ngờ là
mình có thể làm những chuyện như vậy. Cổ hồ hởi và vui như trẻ con được quà, kể
khắp hết người này đến người nọ trải nghiệm làm chiến binh nghiệp dư vài ngày
của mình luôn hihi.
Bởi ta nói rồi: Chỉ có
đi làm chiến binh thì mới thấy cuộc đời này đáng yêu và đáng sống đến mức nào
là vậy đó hihi!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét