CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

9 câu chuyện cực ngắn và ý nghĩa

1. Câu chuyện thứ nhất:
Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Người bố phê: “Không có chí lớn”, còn thầy giáo nói: “Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới”.

Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.

2. Câu chuyện thứ hai:
Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: “Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát”, bố hỏi: “Tại sao con chắc như thế?”, con trai trả lời: “Vì không nghe tiếng mẹ la”.

Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.

3. Câu chuyện thứ ba:
Người ăn mày nói: “Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?”, người qua đường trả lời: “Nhưng tôi chỉ có năm trăm”, người ăn mày bảo: “Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé”.

Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.

4. Câu chuyện thứ tư:
Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cẩn thận, coi chừng khét!”, “Sao em bỏ ít muối thế?, “Ơ kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi”. Người vợ bưc bội: “Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!”.
Người chồng mỉm cười: “Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải”.

Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

5. Câu chuyện thứ năm:
A nói với B: “Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm”. B hỏi: “Thế anh có báo cảnh sát không?”. A trả lời: “Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone”.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai.

6. Câu chuyện thứ sáu:
Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét:
· Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp!
Người cha ôn tồn đáp lại:
· Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!

Con người thường có thái độ “ghen ăn tức ở”, khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và “đẳng cấp” của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!

7. Câu chuyện thứ bảy:
Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu “Kỳ hoa dị thảo” lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: “Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp”. Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế”.

Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.

8. Câu chuyện thứ tám:
Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: “Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!”.

Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.

9. Câu chuyện thứ chín:
Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn.
Bức trang ấy lúc nãy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: “Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?”. Người chồng quay sang nhìn vợ: “Đây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh”.

Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.

Sưu tầm

Người tự biết mình là người có thể biết được cả càn khôn vũ trụ.

Chính vì lý do đó mà trong đạo Phật, tự biết chính mình là điều quan trọng nhất. Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn là vậy đó. Người tự biết chính mình chính là người có thể làm vua cả ba cõi, chính là người có thể ra khỏi luân hồi sinh tử, chính là người khiến cho mọi quỷ thần đều kính nể và cũng chính là người xứng đáng được tôn kính và cúng dường. Vì sao lại như vậy?

Mỗi một người chính là một tiểu vũ trụ hay nói cách khác, mỗi một người chính là miniature của toàn thể vũ trụ, cho nên nếu biết được tiểu vũ trụ này thì không gì mà họ không biết. Một người có thể thấy ra từng cử động dù là nhỏ nhất của tâm mình thì cũng có thể thấy ra từng cử động dù là nhỏ nhất, nhẹ nhàng nhất, vi tế nhất của tâm người khác. Một người có thể tự đọc chính mình vanh vách như đọc một quyển sách thì cũng có thể đọc người khác vanh vách.
Đừng nhầm lẫn người tự biết chính mình với người có thần thông. Người có thần thông chưa chắc tự biết chính mình, người có thần thông chưa chắc biết được càn khôn vũ trụ, người có thần thông chưa chắc ra khỏi luân hồi sinh tử, người có thần thông chưa chắc có thể đọc mình và người khác vanh vách như đọc một quyển sách.

Nếu so sánh ví von thì lấy bộ phim Tây Du Kí mà mọi người ai cũng có thể đã từng xem qua làm ví dụ. Cảnh Tề Thiên Đại Thánh đấu với Phật Tổ Như Lai. Một người có 72 phép thần thông như Tề Thiên Đại Thánh, trên trời dưới đất ai cũng khiếp sợ, đi đến đâu là lật tung cả nơi ấy. Một người thần thông ghê gớm đến như vậy vì sao vẫn cứ nhảy loi choi mãi không thể nào thoát ra khỏi bàn tay 5 ngón của Phật Tổ Như Lai. Đơn giản là vì Tề Thiên Đại Thánh dù có phép thần thông kinh thiên động địa như vậy vẫn không phải là người tự biết mình, và bàn tay Phật Tổ chính là tượng trưng cho người tự biết mình. Người tự biết mình không cần có thần thông gì cả, nhưng không có gì mà họ không thâu tóm được và không có gì có thể thoát ra khỏi cái biết của họ.

Tập trung vào luyện thần thông cho giỏi là con đường của ngoại đạo, không phải là con đường của đạo Phật. Con đường của đạo Phật là mỗi người đều tự quay về nơi chính mình mà xem xét khám phá học hỏi nơi chính mình. Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn. Trên trời dưới đất không ai qua được mình. Cho nên chỉ có quay về tự biết chính mình là việc làm tối thắng và tối thượng nhất. Thần thông phép thuật tất cả những thứ khác đều là phụ, không phải là mục đích chính của đạo Phật. Người nào tự chọn cho mình con đường luyện thần thông phép màu là người ấy tự chọn cho mình con đường triền miên trong luân hồi sinh tử, đó không phải là con đường Đức Phật đã nhìn thấy và chỉ cho chúng ta.

Làm sao để tự biết chính mình? Đó là làm thì biết mình đang làm gì, nói thì biết mình đang nói gì, nghĩ thì biết mình đang nghĩ gì. Đây con đường đúng đắn và là con đường duy nhất cho một người muốn tự biết chính mình.

Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

Khi đàn ông vá quần (Mà lại là quần...đàn bà)

Bài này mới chôm, đọc mắc cười quá nên chia sẻ cho mọi người cùng đọc hahahahaha.
 
Một cái áo dài cưới cho mướn có 160 đô mà đem qua tiệm giặt ủi kế bên, hỏi giá hấp, họ biểu 60. Thôi khỏi đi. Làm vậy rồi bốc cái gì mà ăn?
Xách về, bỏ ra cỡ nửa tiếng giặt tay và ủi. Ba cái ren riếc voan viếc lụa liếc này, vèo một cái là khô. Giặt tới cái quần, phát hiện người vừa trả đã làm tét một đường. Thôi chết, sáng mai lại có khách khác mướn đúng cái này. Sao giờ ta? Chạy qua tiệm giặt ủi (kiêm sửa quần áo) mượn cây kim và xin cọng chỉ. Cô chủ cho luôn.
Bỏ thêm năm phút vá, bộ áo dài thơm phức thẳng thớm đã được treo sẵn đó, chờ khoác lên người một cô dâu xinh đẹp về nhà chồng.
Đọc tới đây, sẽ có nhiều anh (nhất là những người sống trong nước) trề môi nhíu mày "Ui, cái thằng đàn ông mà đi làm việc đàn bà".
Nè mấy anh, để tui kể cho nghe. Trong nhà tui, những thứ mấy anh cho là việc-đàn-bà ấy, toàn được làm bởi đàn ông. Chú tui đi làm hãng về sớm, những buổi chiều thường nhảy vô máy may ngồi đạp phụ thím. Muốn cắt lai cái quần hay sửa cái áo, chú tự làm. Và những việc lau nhà, giặt đồ, đổ rác hay thậm chí nấu ăn, rửa chén, chăm con, phần lớn là việc của mấy chú. Không riêng gì gia đình tui. Ở xứ này, đàn ông Mỹ hay đàn ông Mỹ gốc gì đó, phần lớn đều vậy.
Cái lối áp đặt việc-đàn-ông, việc-đàn-bà được bơm vào đầu vào máu các anh từ ngàn đời nay, từ một trong những tư duy kém văn minh nhất của con người: trọng nam khinh nữ. Phụ nữ, dù ở đâu, cũng đều thiệt thòi hơn chúng ta rất nhiều rồi. Tất cả những việc chúng ta làm, họ đều có thể. Nhưng có một việc chúng ta dù muốn cũng không thể làm được như họ: mang nặng đẻ đau cho chúng ta những đứa con. Vậy, ai cho chúng ta cái quyền bắt họ phục dịch mình?
Có cô nhà văn gì đó kêu đại ý rằng "đàn ông mà về nhà chỉ biết nằm ườn ra đó ăn rồi ôm tivi chẳng khác gì con lợn". Mấy anh nghe vậy, lồng lộn lên chửi cổ như hát hay. Tui lại thấy cổ đúng đó chứ.
Còn cái này nữa. Đàn ông bên này ngoan và giỏi hơn các anh. Ngoan vì đi làm xong về nhà, không la cà quán nhậu dzô dzô hay bia ôm bia ấp. Giỏi vì anh nào cũng có một tủ đồ nghề để nhà hư gì hay cần thêm bớt gì, tự lôi ra mà sửa. Nói thiệt, tui đây, khi sống trong nước, dù chẳng bù khú nhậu nhẹt nhưng cần đóng cây đinh treo tranh cũng bốc điện thoại lên. Qua đây thì khác. Ráp cái bàn cái tủ như chơi.
Nói dông nói dài cũng chỉ để rút ra rằng một người đàn ông sẽ rất-đàn-ông nếu biết cần kiệm, nếu biết kề vai dang tay đỡ đần vợ mình, dù việc nặng hay nhẹ. Đó mới là một người-đàn-ông-văn-minh.
Chị em hời, hãy tránh xa những thằng mở miệng ra toàn nói chuyện quốc gia đại sự nhưng không nối nổi cái cầu chì hay thông được cái cống nghẹt. Và nếu đã lỡ lấy rồi thì cứ mặc nó ôm tivi hay iPad bàn chuyện quốc gia, chị em cứ làm đẹp lên ra đường đi chơi cho tui, bỏ cho nó chết đói với cái nhà đầy rác đi.
Đừng tin và sống theo mấy câu "phụ nữ Việt đảm đang, hi sinh, chịu đựng..." gì gì đó. Bọn nó khen để lợi dụng chị em đó.
Đọc xong cái này, rủ đám bạn về nhà nhậu tưng bừng khói lửa, mở nhạc tung toé thanh niên hoà ca, xé áo xé quần nhảy nhót cuồng loạn cho tui. Ngày mai, thằng chồng nó hổng vá, bắt nó mua đồ mới.
P.S. Còn nó hổng mua mà gởi trả mình về nhà ba mẹ đẻ, là lỗi của nó, chứ hông phải tui.

Ai có thói quen xài hàng hiệu thì vào đây đọc bài viết này!

Bài này hổng phải do tôi viết mà do tôi chôm được ở trên mạng.

-Cô bạn sau khi định cư ở Thụy Sỹ 2 năm lên fb rao bán toàn bộ mớ túi xách đủ các marque LV, Dior, Chanel... mới tinh với 50-70% giá trị hóa đơn. Hỏi sao bán phí vậy, cổ bảo hồi bên nhà em kinh doanh rủng rẻng thì cũng phải đầu tư cho cái mẽ nhiều. Giờ sang đây dân Thụy Sĩ sống giản dị, xách mấy món đó ra đường tự nhiên thấy lạc lõng lố bịch sao đó nên em tống đi cho khuất mắt.
-Không cần quảng cáo nhiều, cũng biết xứ ngân hàng tỷ phú dollar đông hơn lợn con, nói về Swisss life mặc định tối thiểu gia đình trung lưu có thể sở hữu du thuyền vài chiếc Lamborghini trong garage, mức tối thiểu vét đĩa theo quy định của chính phủ bằng thu nhập đại gia của các nước hàng xóm... Marque túi xách được ưa chuộng ở đây, lại là Freitag làm từ bạt phủ xe tải cũ với niềm tự hào vô đối của chất lượng Swisss made (tìm trong mớ note dòng túi Freitag tôi biên năm ngoái). Các món đồ da hand-made Ý với kiểu dáng đa dạng chất lượng vô đối được dân Ts rất chuộng cũng. Buôn chuyện với khách hàng đa số toàn cự phú Thụy, họ đều có nhận xét các dòng "túi hiệu" kệch cỡm và đơn điệu và vô lý khi bỏ cả đống xèng chỉ để mua 1 cái marque treo lủng lẳng để khoe.
-Lang thang hệ thống Galeries Lafayette chuyên tập hợp đủ thứ "hàng hiệu" đắt tiền khu vực đại lộ Champs- Elysées, dân đầu đen kiên nhẫn xếp hàng vài tiếng mua 1 cái túi nhẽ chiếm 90%. Các khu mua sắm tại khắp các thành phố trung tâm châu Âu như Rome, Barcelona, Praha, Kalovy vary... hay các khu bán đồ hiệu fake không hề ngoại lệ.
-Bọn tây lông ở Thụy Sĩ, từ lâu rồi không còn nhu cầu chào nhau bằng câu hỏi ăn cơm chưa, cho nên nếu bảo ở quê tao xỉa 1 cái túi xách hẳn nhiều tấn thóc ra khoe thì thiên hạ sợ lắm, chắc chúng tưởng mình nói đùa các mẹ ạ. Với chúng cái túi LV chỉ đơn thuần là vật để dùng, mua hay không là do gout của mỗi người, chẳng làm giảm hay tăng giá trị của bạn.
-Giá trị thực tế bọn tây lông nhìn nhận và trân trọng là các động thái xây dựng và phục vụ cộng đồng, lao động chân chính, không phiền nhiễu người xung quanh, tự lập tự chủ cuộc đời... Đây cũng là nền tảng và mục tiêu bọn tư bản khi chúng giáo dục xây dựng nhân cách các công dân mini, và là điều kiện để chính phủ xét công nhận tư cách công dân cho 1 di dân. Vỗ ngực xưng ông này bà nọ xứ này, họ cười mỉm tế nhị thôi các mẹ.
Nói rõ mình chưa bao giờ quan tâm tại sao cái túi giả da lại trị giá hẳn 1 kỳ nghỉ của gia đình, mình miễn nhiễm với virus hàng hiệu, cũng tôn trọng các mẹ là fan của "hàng hiệu" không có ý gièm pha gì. Chỉ biên vài nhận xét về quan niệm rất rất khác nhau về hàng hiệu giữa cố hương và quê nhà Thụy Sĩ.

Lời bình: Giản dị mới uyên thâm. Hay nói cách khác thì Càng uyên thâm thì càng giản dị. Giản dị chính là tinh hoa của cả một nhân cách hay cả một quá trình rèn luyện của mỗi người. Nếu mình sống hời hợt, không có chiều sâu thì mình chỉ biết dựa vào cái bên ngoài để mà đánh giá, còn người có trải nghiệm và chiều sâu thì họ không dùng mắt để nhìn, không dùng tai để nghe như mình, mà họ dùng một loại khác, có thể là trực giác, có thể là kinh nghiệm, có thể là trải nghiệm (tóm lại muốn gọi là gì cũng được bởi vì cái này không có tên gọi) để nhìn và để nghe, cho nên vẻ bề ngoài không thể đánh lừa được họ. Nhưng cần lưu ý sự khác biệt rất lớn giữa giản dị và xuề xòa. Rất dễ nhầm lẫn! Người uyên thâm thì rất giản dị nhưng họ không xuề xòa, còn xuề xòa có khi là sự thể hiện một phong thái bất cần hay bỏ mặc, họ không phải là người uyên thâm, mà có khi chỉ là kẻ trốn chạy hoặc bế tắc.

Tướng tự tâm sinh.

Câu này không biết đúng với con người hay không, nhưng tôi lại thấy nó đúng với………. con mèo (Mọi người thông cảm nha! Tôi chơi với con vật không hà, không có chơi với con người, cho nên tôi chỉ biết quán sát con vật thôi!)

Vì sao lại đúng với con mèo?
Để tôi kể chuyện từ từ cho mọi người nghe nè!
Có con bé mèo tên là Linh Miêu, xém bị làm thịt nhưng được cứu ra, rồi do duyên số nên gặp tôi. Con Linh Miêu đẻ con ra, một trong những đứa con gái của nó có tên là Hai Lém. Tôi cưng con Hai Lém dữ lắm, suốt ngày ẳm nó hun không hà. Con bé này hổng thích được tôi hun, nhưng từ khi đẻ con thì nó tự nhiên quấn quýt tôi thấy sợ luôn. Tối nào sau khi cho con bú xong, nó cũng đến nằm cạnh tôi, lấy tay đặt lên đùi tôi nữa chứ, sáng sớm sau khi cho con bú xong, nó cũng chạy đi tìm tôi tiếp. Hổng hiểu sao tự nhiên nó lại quấn tôi dữ vậy! Lúc nó đẻ, tôi đỡ đẻ cho nó nha. Nó không biết cắn dây nhau cho em bé rơi ra đâu mà nhảy cà tửng cà tửng nhìn mắc cười quá trời. Đúng là con gái mới lớn!

Xong chuyện con Linh Miêu và con Lém rồi bây giờ qua chuyện con bé mèo Cụt Đuôi. Con nhỏ này hổng biết ở đâu ôm bụng bầu to lặt lè đến tìm tôi để xin ăn cơm. Nó cứ nhè vào tôi mà meo meo miết. Tôi cho nó ăn thì nó ở lại luôn, hổng có đi đâu hết. Lúc nó mới đến, xung quanh cổ nó ghẻ đầy nhóc, ghẻ ăn vào da lòi thịt đỏ lòm nhìn ghê lắm. Tôi bôi thuốc trị ghẻ cho nó, nên từ từ da và lông mọc lại nhìn nó cũng đẹp gái lắm. Nhưng mà do nó bị ghẻ, tôi ít khi nào ôm hun nó như con Lém. Không ngờ đâu nha mọi người, máu ganh tị của con mèo y chang như con người vậy đó. Nó từ đâu đến không biết mà nó cứ canh con Lém mà cắn miết. Con Cụt Đuôi này y hệt chiến binh, cách nó ra chiến thuật để cắn đứa này đứa kia cũng ghê gớm lắm nha. Nó cứ lặng lẽ tiếp cận con mồi, đợi con mồi sơ xảy là nhào vô sực 1 phát, xong rồi chạy te te, chỉ nghe đứa kia kêu la om sòm mà hổng biết tại sao luôn. Con Cụt Đuôi này cũng biết ẩn thân giấu mình lắm nha! Trùi, 1 mình nó oánh nhau với 3 con mèo đực luôn đó. Mấy thằng mèo đực đến dê gái gặp con Cụt Đuôi là bị sực miết. Sau một thời gian hổng hiểu sao con Cụt Đuôi hung hăng dữ vậy thì tôi quán sát nó thử xem sao. Tôi thấy hình như nó ganh tị vì mấy đứa kia thường được tôi ôm hun, còn nó thì dường như chưa bao giờ. Vậy là tôi ôm hun nó như mấy đứa kia thử xem sao, dù nó vẫn còn ghẻ đó nha mọi người. Tôi ôm nó hun miết, bây giờ nó hiền dịu lại rồi, hết cắn bậy rồi, gặp mấy đứa kia chỉ gừ gừ vài tiếng rồi thôi, không có nhào vào sực như trước nữa. Lúc trước nó hung hăng quá, mấy đứa kia sợ nó dữ lắm, đang ăn mà nhát thấy bóng nó là bỏ chạy liền, không dám đứng lại ăn luôn đó. Bây giờ con bé hiền lại. Bởi vậy loài mèo cũng có lòng ganh tị đó nha mọi người! Đối xử không công bằng với nó là nó biết liền đấy!

Con Cụt Đuôi là một bà mẹ tuyệt vời! Cách nó chăm con thiệt là không còn gì để nói luôn! Chăm kỹ thấy thương ghê. Con mèo, khi con nó chưa được tháng tuổi, nó ăn cứt và nước đái của con nó đấy mọi người. Bởi vậy có người bảo rằng mèo con hình như không đái ỉa hay sao ấy, cho nên chẳng thấy cứt gì cả. Hổng phải đâu. Có ỉa nhưng mèo mẹ ăn hết. Khi con nó bú, nó liếm bụng cho con nó đó. Biết vì sao không? Để kích thích tiêu hóa. Và nó thường xuyên liếm đít cho con nó. Biết sao không? Để kích thích cho con nó ị và đái. Cho nên mèo con mà không có mẹ hay không có ai giúp làm thế công việc này là nó không biết ị hay đái luôn đó. Con Cụt Đuôi quản lý con nó kỹ đến độ ngồi xem cách nó chăm con mà thấy thương nó ghê luôn. Tôi xem cách nó chăm con từ khi con mới đẻ, đến khi con mở mắt, rồi 1 tháng rồi 2 tháng rồi 3 tháng tuổi. Chăm con có khi còn hơn cả một bà mẹ người nữa đấy! Con bé thiệt là giỏi quá sức giỏi! Tôi phục nó ở điểm này lắm đấy! Quả là một bà mẹ tuyệt vời!

Bây giờ là vào chủ đề chính. Con Cụt Đuôi đẻ ra hai thằng con trai. Một thằng lông vàng nên tôi gọi là thằng Vàng. Một thằng có sọc trắng trên lưng nên tôi gọi là thằng Sọc. Thằng Vàng lúc bé nhìn mặt hỡi ơi lắm, y như một thằng nghiện, mặt lúc nào cũng bơ bơ nhìn ngu ngu giống mấy người mới phê thuốc, chắc nó do một người nghiện đầu thai hay sao ấy nên tôi đặt nickname nó là thằng Nghiện luôn hihihi; trong khi thằng Sọc đẹp trai ngời ngời. Nhưng mà càng lớn thì thằng Nghiện càng đẹp trai nha mọi người. Đẹp trai phong độ vô cùng, nó phát tướng lớn hơn thằng Sọc nhiều, dù hai đứa ăn y chang nhau. Cao lớn vạm vỡ, vai u thịt bắp, mỗi bước chân của nó là thịt ở bờ vai núng qua núng lại (mấy ông nhậu chắc thấy nó là khoái lắm đây nè!) Hổng ngờ chỉ mới 7-8 tháng tuổi mà nó đẹp trai ngời ngời luôn. Tôi gọi nó là Tổng Quản, cho nó quản lý nguyên khu vực, và tôi hay dặn nó buổi tối phải đuổi không cho chuột vào nhà quấy phá, (chỉ dám bảo nó đuổi chuột chứ hổng dám bảo nó săn chuột đâu nha).  Vậy mà tối nào cũng chạy vô nằm cạnh tôi ngủ mới ghê chứ. Đúng là đồ con trai lười biếng. Cái tướng mập địch của nó ngủ phè cánh nhạn nhìn cưng thiệt là cưng! Càng ngày nó càng vạm vỡ nên tôi gọi nó là Mập Địch luôn.

Thằng Mập Địch đang đẹp trai ngời ngời; khi được 1 tuổi, bắt đầu thằng bé trưởng thành. Lúc trước ngoan ghê gớm, mỗi khi đái toàn là xè đít ngay ống cống mà đái, còn bây giờ đái bậy thấy sợ luôn, đi khắp nơi, chỗ nào cũng tè. Hình như nó oánh dấu lãnh thổ. Bây giờ mấy thằng mèo đực nơi khác mà vào nhà, thằng nào cũng sợ nó, bởi vì nó gặp ai cũng oánh. Khả năng oánh lộn của nó cũng vô địch luôn. Nó khè một tiếng thôi mấy thằng kia chạy tuốt ra khỏi nhà. Thằng Mập Địch cũng không vừa, tôi để dĩa cơm ngoài vườn cho mấy thằng dê gái ăn, mọi người có tưởng tượng là thằng Mập Địch ngồi canh ngay dĩa cơm, không cho mấy thằng kia đến ăn không vậy! Mày thiệt là quá đáng nha con, Mập Địch! Mỗi lần như vậy tôi ẳm nó đi chỗ khác, nó khè nó gừ nó làm dữ lắm! Sau một thời gian rất ngắn oánh lộn và trở thành bá chủ khu vực thì từ một thằng đẹp trai ngời ngời, nó trở thành một thằng nhìn y chang cô hồn cát đảng. Trời đất ơi, không tin nỗi là chỉ một thời gian ngắn mà nó xấu dữ vậy. Khuôn mặt nó hằn vết thù hận nha mọi người, mặt mày sưng sỉa y như dân đâm thuê chém mướn. Bởi vậy ta nói tướng tự tâm sinh sao mà đúng với thằng bé này ghê. Hổng lẽ bây giờ đổi tên cho nó thành Cô Hồn Cát Đảng chứ! Tôi nghi thằng nhỏ này do một tay anh chị giang hồ khét tiếng nào đấy đầu thai hổng chừng. Sống làm bá chủ một cõi, chết đầu thai thành gì cũng làm bá chủ nơi ấy!

Thằng Mập Địch chuyển biến tệ như vậy đó, trong khi thằng Sọc, cùng sanh một lúc với nó thì hổng có khoái oánh lộn, suốt ngày nó chỉ thích chơi với phụ nữ và trẻ em không hà. Mọi người thấy nó ôm mèo con giỡn thấy thương lắm! Bởi vậy thằng bé này nhìn mặt ngây thơ như thiên thần.

Đấy, cùng một môi trường giống nhau mà ngay cả con mèo còn có sự khác biệt lớn như vậy huống chi là con người nha mọi người! Nghiệp nào thì ra cái nấy là vậy đó!

Loài mèo giúp tôi thấy ra được vô số điều, cho nên tụi nó toàn là sư phụ của tôi không đó nha!

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

Cho khách Tây chung nhà, tôi đã cải thiện trình độ tiếng Anh

Tham gia mạng lưới kết nối du khách từ nhiều nước, Mai Xuân Linh đã mời một chàng trai người Anh đến ở nhà mình trong 2 tuần với mục đích được "tắm trong môi trường Anh ngữ".

Chàng trai quê Quảng Bình đã gửi đến VnExpress bài viết chia sẻ về kinh nghiệm học tiếng Anh độc đáo của mình. Xem nguồn bài viết ở đây.

Tôi gặp Zac một ngày trong tháng 10/2014, lúc tôi đang tìm những người nước ngoài để cải thiện kỹ năng tiếng Anh của mình. Cho đến bây giờ, tôi đã gặp và nói chuyện với rất nhiều người nước ngoài, nhưng chỉ có anh ấy là người đi đến Việt Nam từ nước Anh xa xôi chỉ bằng một chiếc xe đạp, vượt qua hơn 25 đất nước trên thế giới. Tôi nghĩ mình không nên bỏ lỡ một dịp để viết lại một điều gì đó về câu chuyện ấn tượng này, hy vọng các bạn trẻ có thể thấy một góc nhìn mới về việc đi du lịch cũng như tìm ra một phương pháp mới để phát triển khả năng tiếng Anh của mình.
Lúc ấy, tôi đã tham gia trang couchsurfing.com, một mạng lưới kết nối giúp những du khách từ nhiều nước trên thế giới có thể ở lại với một chủ nhà ở nước sở tại. Một ngày nọ, tôi mời ngẫu nhiên một vài người Anh trong số rất nhiều du khách trên trang Couchsurfing bởi tôi biết rằng thứ tiếng Anh của họ là hoàn hảo cho một người học tiếng Anh như tôi, và tôi tình cờ biết trang cá nhân Couchsurfing của Zac.
Một cái lướt nhìn đầu tiên ở ảnh đại diện, anh ta trông khá trẻ với mái tóc ngắn và đôi mắt sáng. Sau khi trao đổi bằng một vài tin nhắn, tôi quyết định để anh ta ở lại chỗ ở của tôi khi anh ta đến Hà Nội. Mặc dù ban đầu vẫn có chút lo sợ, khao khát được làm chủ tiếng Anh, thứ ngôn ngữ toàn cầu đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi khi cho người lạ ở cùng. Hơn nữa, trực giác cho tôi biết rằng anh ta là người tốt và nhất định sẽ giúp tôi phát triển tiếng Anh của mình. Sau đó, chúng tôi đã hẹn gặp ở cổng chính của trường Đại học Y Hà Nội, gần nơi tôi ở.
Trong một buổi sáng thứ sáu, tôi nhận được một tin nhắn từ Couchsurfing "Hey, Linh. Tôi vừa đến cái cổng rồi. Cậu không thể không thấy tôi được!". Tôi liền tức tốc lái xe máy ra cổng trường Y nhưng thật lạ không thấy anh Tây nào. Tôi tự hỏi liệu anh ta có bị lạc đường không nhưng cái cổng trường này thì quá dễ tìm không thể nào lạc được. Suy nghĩ trong giây lát, tôi liền đi vào trong cổng tìm anh ta xem sao.
Tôi quẹo sang trái, thấy một đám đông sinh viên đang vây quanh một người nước ngoài ngồi trên chiếc ghế dài. Nhưng ban đầu, tôi rất lúng túng khi thấy diện mạo của anh ta, một người đàn ông tóc tai bù xù bên cạnh chiếc xe đạp leo núi phủ đầy bụi bẩn. Áo quần anh ta lấm lem bùn đất còn chiếc ba lô thì bao phủ bởi bụi xám. Anh ta trông khác xa những gì tôi thấy trong ảnh đến nỗi ban đầu tôi nghĩ mình đã nhầm người. Tuy vậy, đôi mắt sáng và nụ cười thân thiện vẫn nhắc tôi rằng đó chính là Zac.
Anh ta dường như đã nhận ra tôi bởi điệu bộ tìm kiếm của tôi lúc đó, và vẫy chào từ xa. Tôi tiến lại gần đám đông và hỏi bằng tiếng Anh: "Xin chào, anh có phải là Zac trên Couchsurfing không. Tôi là Linh đây". "Đúng tôi đây, rất vui gặp cậu", anh ta cười, đáp lại. 
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau câu trả lời, biết đã đúng người. Tôi dẫn Zac về nhà. Những cậu sinh viên rất ngạc nhiên khi thấy một người phiêu lưu như vậy đang đứng trong trường Y. Họ cũng hỏi tôi cách học tiếng Anh thế nào để nói với anh ta dễ dàng vậy. Thực ra, lúc đó tiếng Anh của tôi vẫn rất cơ bản, chỉ là tôi có thể nói theo cách người ta có thể hiểu được mặc dù phạm rất nhiều lỗi ngữ pháp.
Tôi dẫn anh ta đi qua những con hẻm nhỏ cho đến khi tới chỗ ở của tôi. Anh ta tỏ ra rất kinh ngạc khi thấy những ngõ nhỏ chật hẹp, những khu chợ đông đúc và những đường dây điện chằng chịt dọc theo những con phố, những nét đặc trưng của thành phố Hà Nội mà anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ở London của một nước Anh hiện đại.
Tôi nhớ một trong những câu hỏi đầu tiên của tôi sau đó dành cho anh ta là tại sao mái tóc ngoài đời của anh ta lại siêu dài hơn ở trong ảnh vậy. Tôi há hốc kinh ngạc khi anh ta bảo: "Ồ tôi đã không cắt tóc trong vòng một năm qua và chỉ định xuống tóc sau khi hoàn thành chặng hành trình vòng quanh thế giới này”.
Cho đến lúc chúng tôi gặp nhau, Zac đã đạp xe qua hơn 25 đất nước trên chiếc xe đạp leo núi đó, vượt qua bao đồi núi, thành thị, đồng bằng ở nhiều nước khác nhau với bao hiểm trở. Khởi đầu từ một ngôi làng ở ngoại ô London, nơi anh ta lớn lên, Zac đã đạp xe xuyên qua châu Âu, châu Phi, và nhiều nước châu Á như Uzbekistan, Trung Quốc, Lào, Campuchia và nhiều nước nữa.
Anh ấy chỉ cho tôi thấy lộ trình của mình trên Google Map và đường kẻ trên bản độ thật sự rất ấn tượng, vắt qua hầu hết châu lục Á- Âu. Chỉ hơn tôi 2 tuổi, anh ta đã làm một việc kỳ diệu mà tưởng như chỉ có thể mô tả trong các tiểu thuyết. Phong cách và ngoại hình của Zac khiến tôi nhớ đến Robinson Crusoe, nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết phiêu lưu nổi tiếng của Daniel Defoe. Tôi nghĩ mình đã may mắn khi gặp người này và để anh ta ở đây bởi tinh thần của anh ta thật sự rất truyền cảm hứng.
Buổi trưa hôm đó, tôi xuống chợ mua đồ ăn chuẩn bị một bữa thịnh soạn cho vị khách đặc biệt này trong khi Zac thì ở nhà tắm gội và gột rửa một cơ số những đồ đạc bụi bặm của mình. Anh ta bảo đạp xe đến Hà Nội từ Lào, đường đi gập ghềnh trắc trở. Cũng dễ hiểu vì sao chiếc xe đạp, ba lô và quần áo của anh ta trở nên như vậy. Có lẽ "người đi xe đạp một mình” đã thực sự rất bận rộn với chặng hành trình của mình và lúc này là lúc để cho anh ta nghỉ ngơi. Zac rất hài lòng và liên tục khen ngợi món ăn do tôi nấu mặc dù tôi vốn không giỏi nấu ăn. Một lời khen ngợi dễ chịu!
Trong những ngày sau đó, tôi hoàn toàn được tắm trong môi trường Anh ngữ. Đây là tình huống mà tôi đã mong đợi từ rất lâu, một môi trường trong đó tôi có thể nói chuyển với một người bản xứ một cách tự do. Tôi tin vào hiệu quả của phương pháp tắm ngôn ngữ và tôi cho rằng giao tiếp giữa người với người mới khiến một ngôn ngữ trở nên đẹp đẽ. Những ngày đó, buổi sáng tôi có thể phải đến trường đại học còn Zac thì một mình đạp xe khám phá Hà Nội. Còn những buổi chiều, chúng tôi đi ra ngoài lượn lờ Hà Nội uống bia hoặc uống cà phê cho đến tận tối muộn mới về.

cho-khach-tay-chung-nha-toi-da-cai-thien-trinh-do-tieng-anh

Tối tối thi thoảng anh ta còn mở Skype gọi điện về cho bố mẹ và tôi lại càng được dịp "chém” tiếng Anh với hai bác ấy. Đó là một khoảng thời gian rất tuyệt khi tôi có cơ hội được mở rộng vốn từ của mình. Tôi cố gắng nói tiếng Anh nhiều nhất có thể và hỏi Zac bất cứ khi nào tôi gặp vấn đề trong diễn đạt ý tưởng của mình, từ những động từ cho đến danh từ, từ những khái niệm đơn giản đển phức tạp. Đặc biệt là tôi rất thích giọng Anh Anh và chất giọng miền Nam nước Anh của anh ta rất dễ nghe. Thi thoảng anh ta lại giả đò bắt chước giọng Posh khiến tôi cười lăn.
Zac đã ở lại ở chỗ ở của tôi khoảng 2 tuần mặc dù có những ngày anh ta rời Hà Nội để đến vịnh Hạ Long và vài nơi khác ở miền bắc Việt Nam. Chúng tôi đã đàm đạo rất nhiều về cuộc sống, cùng chơi cờ vua và bật nhạc hết cỡ. Cho đến bây giờ, giai điệu của bài hát Thinking out loud của Ed Sheeran vẫn gợi tôi nhớ về khoảng thời gian ấy, khi mà Zac đã bật nó lên mỗi ngày và chúng tôi cùng nghe. Có lần khi đưa anh ta đến một quán cà phê mang đậm chất Anh – Urban Station, lúc đấy hơn 22h đêm và quán sắp đóng cửa, tôi tự nhiên đến bảo chị chủ quán chuyển nhạc đang hát sang bài Thinking out loud và chúng tôi hát theo. Rất tuyệt vời!
Ngày Zac rời Hà Nội, anh ta tặng tôi một đôi dép có in lá cờ nước Anh và dòng chữ England. Đáp lại, tôi ký tên mình trên chiếc áo kỷ niệm của anh ta, chiếc áo đã có chi chít những chữ ký của những người bạn mà Zac đã gặp trên đường đi qua những đất nước khác. Tôi tiễn Zac ra bến xe bus. Sau một hành trình dài liên tục đạp xe, lúc này Zac đã để chiếc xe đạp huyền thoại của mình lên xe bus xuôi về miền Trung Việt Nam. Hành trình đạp xe của anh ấy sau đó tiếp tục ở động Thiên Đường nơi quê hương tôi - Quảng Bình. Zac đã bị tôi thuyết phục để tới thăm địa danh nổi tiếng xinh đẹp và kỳ vĩ này.
Tôi trở về nhà, khép lại một khoảng thời gian đáng nhớ mà tôi đã học được nhiều điều ý nghĩa về ngôn ngữ Anh, con người, văn hóa, và tình bạn…
Mai Xuân Linh

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

Logics of kids

Tâm bất thiện mà đòi sống an lạc thì làm sao mà có!

Theo quan niệm truyền thống nào đó (hổng biết có căn cứ không) cho rằng: mèo đến nhà là xui, cho nên có một số người cứ thấy mèo đến nhà là tìm cách đánh đập, lấy xăng đốt trụi lông, đâm thủng mắt, hoặc giết cho chết để mình không bị xui, đặc biệt những gia đình kinh doanh càng tin vào điều này hơn nữa.

Mình hên hay xui là do những gì mình đã và đang tạo dựng ra đấy chứ. Sao lại đổ thừa cho con mèo? Mình muốn một cuộc sống an lạc hạnh phúc mà mình lại tìm cách tước đoạt sự an lạc hạnh phúc của một sinh vật khác. Thử hỏi khi bị đánh, bị đốt, bị móc mắt, bị giết con mèo có đau không, chẳng những đau đớn mà có khi con vật còn sinh lòng oán hận mình nữa đấy. Dùng sự đau đớn của một sinh vật khác để đổi lấy sự an lạc cho bản thân thì điều này nghe có hợp lý hay không vậy mọi người? Vô lý như vậy mà vẫn có vô số người, thậm chí là người trí thức, tin thì cũng thật là lạ à nha!

Tương tự, một số người ỷ giàu có có tiền của nên vung tiền mua những thức ăn tẩm bổ như mật gấu, sừng con này con nọ…….. Mọi người có biết những con vật này phải trải qua thảm cảnh gì khi bị lấy những cái đó không vậy. Khi sự đau đớn của con vật lên cùng tột thì sự đau đớn và căm phẫn đi theo từng thớ thịt từng tế bào trong người con vật đó. Thức ăn như vậy có tẩm bổ được hay không, hay là mình bỏ tiền ra để mua thuốc độc về tự tẩm độc mình mà mình không biết. Thiệt cái tình! Trừ phi con vật vui vẻ tự nguyện tặng cho mình một bộ phận cơ thể của nó thì còn hy vọng tẩm bổ, còn đằng này nó bị cưỡng ép, bị hành xác thì bổ gì nỗi hả mọi người. Chuyện vô lý rành rành vậy mà vẫn có người nhìn không ra mới lạ chứ!

Tạo ra sự đau khổ cho người/sinh vật khác để cầu an lạc cho mình là điều không thể có. Nếu muốn an lạc thì mình hãy mang an lạc đến cho người khác. Nếu muốn hạnh phúc thì mình hãy tạo hạnh phúc cho người khác. Như thế này mới đúng theo quy luật cân bằng của vũ trụ chứ mọi người! Cũng vậy, muốn giàu có thì hãy ban tặng, muốn sống dai thì hãy bảo vệ mạng sống, muốn gia đình xum họp thì đừng chia rẻ người khác, muốn sử dụng được đồng tiền do mình làm ra thì hãy kiếm tiền chân chính và công bằng với người khác. Nếu mình kiếm tiền bất chính hay đè đầu bắt chẹt người khác để lấy tiền thì số tiền ấy mình không thể nào giữ được. Hoặc là bị lường gạt, hoặc là bị con phá của, hoặc là bị bệnh tật, hoặc là bị nhà nước tịch thu……… Vì sao? Vì số tiền ấy vốn dĩ không thuộc về mình, cho nên mình chẳng thể nào giữ. Quy luật cân bằng trong vũ trụ là vậy đó. Khi nào mình sống theo quy luật cân bằng của vũ trụ thì mình an lạc hạnh phúc, khi nào có sự mất cân bằng thì có chuyện xảy ra ngay. Vì sao? Để cho nó trở về trạng thái cân bằng chứ còn sao nữa? Có người lập luận với tôi thế này nè mọi người! Nếu không tích lũy nhiều tiền bạc thì nhỡ khi nhà có chuyện hay bệnh hoạn này nọ thì tiền đâu mà xoay xở. Câu trả lời: Nếu mình chân chính thì những chuyện xui xẻo có xảy ra đâu mà lo; chính vì mình bất chính làm cho cán cân bị lệch cho nên mới xảy ra chuyện này chuyện nọ để mọi việc được trở về trạng thái cân bằng. Cái này ai học vật lý mà chẳng biết.

Cho nên muốn an lạc thì tạo an lạc, muốn đau khổ thì tạo đau khổ, hay nói cách khác thì hên hay xui là do mình tự tạo ra cả, có phải do yếu tố bên ngoài đâu. Yếu tố bên ngoài có khi chỉ là duyên cho cái nhân mà mình đã gieo được trổ quả mà thôi. Cũng như mình gieo hạt xoài rồi thì nhờ duyên nước và ánh sáng thì hạt xoài ấy thành cây. Vậy là do mình gieo hạt xoài, chứ sao lại đổ thừa cho nước và ánh sáng, nếu không có sẳn hạt xoài thì nước và ánh sáng có tự tạo ra cây xoài được đâu. Thiệt cái tình! Bởi vậy mới nói: “Phàm làm việc gì phải nghĩ kỹ đến hậu quả của nó” là vậy đó.
 

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

Đức Phật dạy về đạo vợ chồng!



Công nhận ông Phật ổng hay thiệt đó nghen! Cái gì ổng cũng dạy hết nè! Ghi thành kinh hẳn hoi. Để tôi trích đoạn các bài kinh nói về đạo vợ chồng cho mọi người đọc nha! Đọc xong rồi thì hãy nhớ và làm theo lời Phật dạy nha mọi người! hihihihi

Trong bài kinh “Bảy Loại Vợ” thì Đức Phật liệt kê ra 7 loại vợ như sau:

- Một là, người vợ nào có tâm địa hiểm độc, hai lòng không chung thủy trong hôn nhân, bỏ rơi chồng mình, quan hệ bất chính với các đàn ông khác chỉ vì choáng ngộp trước sự giàu có hay vẻ bề ngoài của họ, khinh bỉ chồng và tính tình hiếu sát. Người vợ như vậy, Như Lai gọi là  loại vợ sát nhân.  

- Hai là, người vợ nào không chung lo kinh tế gia đình, trái lại còn tiêu xài hoang phí tài sản hợp pháp của chồng tạo ra. Người vợ như vậy Như Lai gọi là loại vợ trộm cướp.

- Ba là, người vợ nào sống ỷ lại, lười biếng, không có lời từ ái, nhu hòa với chồng mà chỉ biết phát ngôn thô tháo, lấn lướt chồng. Người vợ như vậy Như Lai gọi là vợ chủ nhân.

- Bốn là, người vợ nào biết thương yêu chăm sóc, giúp đỡ chồng, biết cách giữ gìn và làm giàu tài sản của chồng như một người mẹ lo lắng chu tất cho con cái. Người vợ như vậy, Như Lai gọi là loại vợ như mẹ.

- Năm là, người vợ nào thùy mỵ, đoan trang, khiêm tốn, biết chiều chuộng và thuận phục chồng mình như đối với một người anh trong gia đình. Người vợ như vậy, Như Lai gọi là loại vợ như em.

- Sáu là, người vợ nào luôn luôn niềm nở, vui vẻ, hòa thuận với chồng như thể khi hội ngộ một người bạn thân từ lâu mới gặp lại. Luôn giữ tiết hạnh và thủy chung với chồng. Người vợ như vậy, Như Lai gọi là loại vợ như bạn.

- Bảy là, người vợ nào luôn mềm mỏng, không nóng tánh, không sân hận, giận dỗi. Dù bị chồng đối xử không đẹp nhưng vẫn nhường nhịn, không tỏ thái độ lỗ mãng, lớn tiếng. Trái lại còn biết tùy thuận để khuyên răn và chinh phục chồng mình. Người vợ như vậy, Như Lai gọi là loại vợ như người hầu

- Này Su-cha-ta, trong bảy loại người vợ mà Như Lai vừa nói, ba hạng đầu là loại vợ như sát nhân, như những người bất hảo, do đó con nên xa tránh. Những hạng vợ như vậy do sống không giới hạnh, ác khẩu và vô lễ, sau khi qua đời phải sanh vào cõi xấu. Bốn loại vợ sau là đáng tôn kính và noi theo. Đó là vợ như mẹ, vợ như em, vợ như bạn và vợ như người hầu. Những hạng vợ này khi sống thì tạo ra hạnh phúc cho gia đình và con cái; khi qua đời thì được sanh vào cõi lành.
  
(Mấy bà vợ tự xem lại mình và tự xếp mình vào loại nào trong 7 loại vợ được kể ở trên nha!)
 
Trong Trường Bộ II, kinh Giáo Thọ Thi Ca La Việt, Đức Phật dạy về đạo nghĩa vợ chồng như sau:

Này gia chủ, có 5 cách người chồng phải đối xử với người vợ: Kính trọng vợ, không bất kính đối với vợ, trung thành với vợ, giao quyền hành cho vợ, sắm đồ nữ trang cho vợ.
(Mấy ông chồng tự xem mình đã làm được bao nhiêu trong số 5 điều này rồi) 

Này gia chủ, được chồng đối xử như vậy, người vợ có lòng thương tưởng chồng theo 5 cách: Thi hành tốt bổn phận của mình, khéo tiếp đón bà con, trung thành với chồng, khéo giữ gìn tài sản của chồng, khéo léo và nhanh nhẹn làm mọi công việc. 
(Mấy bà vợ tự xem mình làm được mấy trong số 5 điều được kể này rồi)

Này gia chủ, người vợ được chồng đối xử theo 5 cách và người vợ tỏ lòng thương tưởng chồng theo 5 cách như vậy, gia đình sẽ an ổn và thoát khỏi các sợ hãi.
(Ông Phật nói hổng có sai đâu; cho nên ổng nói mỗi ông chồng bà vợ chỉ cần thực hành đúng 5 điều được liệt kê là đảm bảo gia đình hạnh phúc. Có ổng bảo kê rồi đó, mọi người cứ việc làm đúng 5 điều cần làm đi nha! Hổng phải lăng xăng đi tìm người này người nọ tư vấn về hạnh phúc hôn nhân gia đình nữa đâu! Gặp trúng mấy người tư vấn tào lao như tôi là tiêu luôn đó hihihihihi)
 

Là người chồng đừng bao giờ so sánh vợ của mình với một cô gái khác!

Câu chuyện này là tôi mới chôm được ở trên mạng nè mọi người!

Lan và Hoàng là đôi vợ chồng trẻ sống ở một thành phố lớn. Họ đã kết hôn được khoảng 5 năm và có một cậu con trai gần 3 tuổi. Hai vợ chồng họ sống cùng người mẹ già, sức yếu.

Cuộc sống của họ cũng trôi qua như nhiều gia đình khác. Buổi sáng họ đi làm, cậu con trai đi học mẫu giáo, trong nhà chỉ còn lại người mẹ già. Mỗi buổi sáng, người vợ đều dậy sớm nấu bữa sáng cho gia đình ăn, để phần sẵn thức ăn trưa cho mẹ chồng, cho con ăn và đưa con đến trường. Lan không quá vất vả nhưng cũng gần như không còn thời gian riêng cho bản thân mình…

Hôm trước, Hoàng tan làm trở về nhà nhìn thấy vợ đang bận rộn chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, cô không nhìn anh mà thúc giục: “Sao hôm nay anh về muộn thế? Nhanh nhanh rửa tay, xong rồi đem thức ăn và lấy bát đũa ra bàn để chuẩn bị ăn cơm!”

Hoàng đã quen nghe thấy những lời này hàng ngày nhưng hôm nay trong lòng anh có vẻ khó chịu hơn. Vừa làm theo lời vợ, Hoàng vừa nghĩ ngợi: “Mới kết hôn 5 năm thôi mà bao nhiêu lời ngon ngọt nhẹ nhàng đã bị những lời này thay thế hết. Sau này không biết sẽ còn chán đến mức nào?”

Đến cuối bữa ăn khi chỉ còn hai vợ chồng, Hoàng kể với Lan: “Ông chủ của anh đang bao bọc một cô nhân tình rất xinh đẹp, nghe nói là vì vợ của ông ấy luôn lạnh lùng nên mới thành ra như vậy. Ngẫm nghĩ cũng đúng, nếu như bà vợ ngày nào cũng chỉ biết cơm nước, củi gạo, mắm muối tương cà thì người đàn ông nào mà chẳng thấy chán!” Vừa nói xong, Hoàng liền thở một hơi thật dài với vẻ chán nản.

Lan nghe xong những lời này của Hoàng trong lòng biết rõ chồng đang có ý ám chỉ mình nhưng cô giả vờ như không biết rồi nói: “Nếu như một ngày nào đó, có một cô gái xinh đẹp hẹn anh đi xem phim mà anh cũng rất muốn đi, thì anh đừng vội nhận lời, hãy mời cô ấy đến chăm sóc cho con trai chúng ta, em sẽ mời anh đi được chứ?”

Hoàng nghe xong ngồi im lặng không nói lời nào…

Lan nói tiếp: “Nếu như một ngày nào đó đang đi trên đường, anh gặp một cô gái ăn mặc rất hợp mốt và đẹp mắt mà cảm thấy vợ anh không đủ xinh đẹp thì hãy hỏi cô ấy chi phí dưỡng da hàng tháng là bao nhiêu, chi phí mua sắm quần áo giày dép là bao nhiêu sau đó mỗi tháng, anh hãy đưa số tiền đó cho em, em cũng sẽ đẹp hơn!”
Hoàng vẫn ngồi im lặng…

Lan lại tiếp tục: “Nếu như anh thực sự có tình cảm với người khác, muốn cùng cố ấy kết hôn thì em sẵn sàng chuyển ra ngoài sống cùng con để cho hai người sống cùng nhau và chăm sóc mẹ. Hai người hãy cố gắng kiên trì trong ít nhất là 5 năm nhé!”

Hoàng lúc này như bừng tỉnh và nói: “Anh chỉ là nói chuyện vậy thôi, chứ đâu có ý gì?”

Lan lắc đầu nói tiếp: “Sau này, những ngày giỗ tết thì anh hãy mời cô ấy đến còn những ngày như lễ tình nhân thì em sẽ đi chơi cùng với anh. Mỗi khi đi làm giúp đám tang hay thăm hỏi họ hàng ốm đau thì hãy mời cô ấy đi, còn em sẽ đi du lịch cùng anh. Mà tốt nhất là cô ấy phải toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho con trai anh thì chúng ta đi chơi mới thoải mái. Nếu như lương của em không cần phải thuốc thang cho mẹ nữa thì em còn có thể mời anh đi du lịch nước ngoài, ngao du bốn phương, sống thoải mái, anh thấy đúng không?”

Hoàng lúc này không nhịn được liền thốt lên: “Những điều kiện này của em thì ai mà đáp ứng được?”

Lan nghe xong liền nói: “Vậy đúng rồi! Điều mà anh thiếu nhất không phải là một cô gái xinh đẹp nào đó, mà là thiếu một người phục vụ đến để chia sẻ vất vả với vợ anh để cho vợ anh có thời gian đi vui chơi cùng với anh. Nếu như làm được những điều đó thì em cũng là “tình nhân” của anh cả đời! Nếu như anh còn chưa có biện pháp để làm những việc đó thì em tự nhiên cũng chỉ có thể là một thiếu phụ luống tuổi, làm người phục vụ cho gia đình này thôi.”



Là người chồng đừng bao giờ so sánh vợ của mình với một cô gái khác bởi vì cô gái đó dù sao cũng không phải vợ của mình. Hãy trân trọng người vợ đang ngày ngày ở bên cạnh mình. Trong cuộc sống hôn nhân, hai bên phải hiểu và thông cảm với nhau, thậm chí phải trả công, cho đi nhiều hơn một chút, ít phàn nàn một chút thì sẽ không có sự tranh cãi và bất mãn. Người vợ mới là người cam tâm tình nguyện ở bên mình cả đời. Hạnh phúc kỳ thực không phải chuyện quá khó!

Mai Trà biên dịch
Theo daikynguyenvn.com

HOMELESS SHELTER - MÁI ẤM TÌNH THƯƠNG KIỂU MỸ !

Bài viết này tôi chôm từ trang "Những câu chuyện của Julie" trên FB, trang chuyên kể chuyện về nước Mỹ.
Homeless = vô gia cư
Shelter = nơi ẩn náu
Vậy Homeless Shelter có thể hiểu đó là " Nơi ẩn náu cho những người vô gia cư ". Hay nói rõ hơn đó là một tòa nhà rộng lớn dùng cho các người vô gia cư tạm dừng chân trú ngụ
Không như những kiểu ăn xin chúng ta vẫn thường thấy, người vô gia cư ở Mỹ ít khi quấy rối bất kì ai xung quanh. Bạn sẽ không bao giờ thấy hình ảnh một người homeless nào chạy theo năn nỉ hay níu áo những người đi đường mà đa phần họ "hỏi xin một cách lịch sự", đó là họ sẽ cầm những tấm bảng có chữ đại loại như " Tôi đang đói ", " Tôi thất nghiệp ", hoặc " Could you plz give me some quaters ( Xin hãy cho tôi vài đồng bạc lẻ ) " để thu hút sự chú ý. Với những người xin ở ngã tư thì thường họ đợi đèn đỏ rồi bước ra chìa tấm bảng đi dọc các hàng xe hơi để xin. Và vấn đề là họ cứ đi chìa bảng chung chung chứ không hề gõ kính xe hay dừng lại ở bất cứ một xe nào, bởi đó là sự Làm Phiền.
Đối tượng Homeless thì cũng rất nhiều. Đó có thể là một gã lười biếng. Đó có thể là những người trí thức thông minh nhưng thất nghiệp không tìm nổi được việc làm. Và những cơn suy thoái kinh tế ở Mỹ trong những năm vừa qua cũng đã đẩy rất nhiều gia đình trở thành Homeless
Riêng Homeless Shelter, thường khi nói đến những gì liên quan đến " chổ ở vô gia cư " đa số mọi người nghĩ rằng đây sẽ là một nơi dơ bẩn tối tăm chứa toàn những gã không nhà cửa, râu tóc rậm rạp, bẩn thỉu.
Thật ra không hẳn như vậy!
Homeless Shelter là nơi khá sạch sẽ, ở đó có một phòng lớn dùng làm chổ nghĩ ngơi cho những người không có nhà. Đây có thể là những người có việc làm hoặc cũng có thể là những người thất nghiệp, và họ sẽ đến đây mỗi tối để tìm cho mình chỗ ngủ. Cũng cần nói thêm là có những tiểu bang họ rất gắt gao với homeless. Ví dụ " Luật cấm cắm trại nơi công cộng" , nghĩa là nếu homeless dựng lều, hay mang mền gối ngủ ngoài đường thì xem như phạm luật. Và trong hoàn cảnh này thì Homeless Shelter sẽ được xem là một cứu cánh thần thánh không thể nào hơn.
Ở Homeless Shelter cũng có những quy định chung. Ví dụ như người đến đây không được uống alcohol ( rượu, bia ) hoặc hút thuốc. Họ phải tuân theo luật lệ và giữ vệ sinh nếu không muốn bị mời ra ngoài. Ngoài ra có những Homeless Shelter còn có những dãy phòng cho những gia đình nghèo khó ở trọ và mỗi tháng họ chỉ một số tiền rất nhỏ
Không chỉ là nơi nghỉ chân mà Homeless Shelter còn phục vụ những bữa ăn cho người vô gia cư. Đến giờ ăn mọi người sẽ xếp hàng trật tự. Từng lượt người chờ các tình nguyện viên lấy thức ăn đặt sẵn vào khay. Không khí khá thoải mái và cởi mở. Họ luôn miệng nói "thank you" khi nhận được phần ăn. Có người vừa đi lấy đồ ăn vừa gắn headphone nghe nhạc. Có người mặc áo sơ mi lịch sự, có những cô Mỹ đen bốc lửa xách túi xách tay cực sang chảnh hay những anh chàng trẻ tuổi thời trang với mắt kiếng đen trông rất điển trai. Nhưng tất cả những người đó họ đều là Homeless.
Và sau đây là hình ảnh hoạt động của một vài Homeless Shelter :
 









































Lời bình: Nơi này bọn đi bụi quốc tế muốn tiết kiệm tiền chỗ ở cũng hay đến tá túc lắm nè mọi người. Được ăn và ngủ miễn phí. Bởi vậy đối với người Việt Nam thì việc ở dorm (phòng tập thể) có khi là lạ lẫm chứ đối với bọn phương Tây và Bắc Mỹ thì điều đó vô cùng bình thường. Tuy nhiên theo kinh nghiệm của họ thì nhiều shelter dạng này không an toàn để ngủ bởi vì có thể có người nghiện rượu, nghiện thuốc hay có vấn đề về thần kinh, cho nên tối mà ngủ chung với họ dễ bị nguy hiểm. Do vậy mà tụi nó hay mách nhỏ nhau cách cắm trại lụi và còn truyền nhau tuyệt chiêu để cắm trại lụi ngoài trời mà không bị phát hiện nữa đó. Còn những shelter thế này thì đến để lấy thức ăn thôi, chứ hổng có dám ngủ. Tuy nhiên cũng tùy nha. Theo bài viết thì có shelter có quy định rất chặt chẽ. Bởi vậy cũng tùy theo địa phương mà mình sẽ quyết định có nên ở ké shelter hay không nữa đó mọi người. 
Một lưu ý khác khi ở những nơi này là phải quản lý đồ đạc rất kỹ bởi vì khả năng bị mất cắp cũng rất cao.

Vì sao phụ nữ lại sợ phụ nam?

Ủa, mà sao lại phải sợ nhỉ? Cái này thiệt là lạ à nha!
Mà phụ nữ thời nay có sợ đàn ông thiệt không vậy? Chứ tôi thấy thời nay phụ nữ thì hùng hổ như nam, còn nam thì dịu dàng như nữ vậy đó. Bằng chứng là ông nào gặp tôi cũng dịu dàng, chỉ có tôi mới hùng hổ thôi, chắc sợ bị tôi oánh hay sao á hehehe
Vậy cái vụ sợ này có thiệt không vậy mọi người? Mà sao lại phải sợ nhỉ?

Sợ bị đánh à? Vậy thì cho con gái đi học võ đi mọi người! Chồng dám cãi lời, vả cho rụng răng luôn hihihihi. Thà là để cho ổng răng giả, còn hơn là răng thiệt mà nói câu nào là cãi câu nấy. Đã bảo là phụ nữ luôn luôn đúng mà dám cãi à! " Đàn ông TRÁI bởi vì Đàn bà luôn luôn PHẢI."

Có câu chuyện này hay thiệt là hay luôn nè mọi người! Có hai vợ chồng sống đến răng lông đầu bạc. Và mọi người đổ xô đến hỏi bí kíp thì ông lão cười móm mém kể cho họ nghe một câu chuyện:

Hồi mới cưới nhau, hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật. Đi đường núi, mỗi người cỡi một con la. Con la người vợ đang cỡi bỗng dở chứng không chịu đi thẳng, cứ rẽ ngang rẽ dọc. Lần đầu con la không nghe lời. Chị vợ nói: “Đây là lần thứ nhất.” Lần thứ hai con la không nghe lời, chị vợ lại nói: “Đây là lần thứ hai.” Đến lần thứ ba con la không nghe lời, chị vợ rút súng ra bắn chết con la luôn. Anh chồng thấy vậy nên nói: “Sao em lại bắn chết con la?” Chị vợ đếm: “Đây là lần thứ nhất.” Từ lần đó cho đến tận về sau, anh chồng không dám hó hé một lời nào luôn. Nhờ vậy mà họ sống đến răng lông đầu bạc. Thấy giá trị của việc không cãi lời vợ chưa mọi người!
Bởi vậy cho con gái đi học võ đi nha. Cứ chồng cãi một câu, nhổ một cái răng, rồi đếm: “Đây là cái răng thứ nhất.” Hehehehehehe.

Còn sợ chồng ngoại tình à? Vụ này mà sợ cũng lạ lắm nghen! Chồng mà ngoại tình thì tặng luôn, miễn trả lại. Bởi vì có ai đó nói câu này, hổng phải tôi nói nha: “Chồng như đồ lót, dù có đắt có hiếm có quý đến đâu, mà có người mượn xài thì cho luôn, không có lấy lại. Bởi vì có ai lại dùng chung đồ lót với người khác bao giờ. Cho nên tặng luôn miễn trả lại là vậy đó.”

Phụ nữ thường chỉ làm osin cho nam giới thôi hà. Làm việc nhà thí mồ luôn mà hổng có được lãnh lương đâu nha. Bởi vậy được giải phóng khỏi những công việc không lương không công ấy thì sướng gần chết có gì mà khổ chớ!

Không có đàn ông, phụ nữ vẫn sống khỏe re. Không có phụ nữ, mấy ông bị bệnh trầm cảm đấy thôi. Tôi có một cô bạn là giáo viên tiếng Anh ở Sài Gòn. Thường giáo viên tiếng Anh ban đêm hay đi dạy ở các trung tâm ngoại ngữ đến 9-10 đêm mới về. Lúc mới cưới, bạn tôi cũng giữ thói quen ấy. Khi nào chồng đi công tác, về nhà không thấy chồng, vợ vẫn tỉnh bơ, còn ông chồng đi làm về, mở cửa vào nhà, thấy tối thui, không thấy vợ thì tự nhiên mắc chứng gì đấy giống như hội chứng cô đơn, hay hoảng sợ gì đó, cho nên hổng có dám vào, dù đó là nhà mình. Vậy là đi ra ngoài kiếm quán ngồi……………..nhậu luôn. Hihihihihi, thế là cô bạn tôi phải bỏ dạy ở mấy trung tâm ngoại ngữ. Thiệt cái tình!

Bởi vậy, có người nói sau li dị, chỉ cần qua được giai đoạn ban đầu thôi thì sau đó mấy bà bà nào cũng đẹp ra. Đẹp là phải rồi, bởi vì không phải làm osin không công nữa, có thời gian lo cho bản thân nên hổng đẹp mới là chuyện lạ. Còn mấy ông thì không ai chăm sóc cho nên ngày càng xuống sắc. Đấy, đã nói rồi mừ. Phụ nữ không có đàn ông thì vẫn sống khỏe re, đặc biệt khi người phụ nữ có khả năng độc lập về tài chính và mọi thứ, còn đàn ông không có phụ nữ thì làm sao mà sống (ngoại trừ mấy ông thầy tu nha.)

Cái này theo quán sát của tôi nha mọi người. Phụ nữ nhìn yếu đuối nhưng sức mạnh bên trong của họ cực lớn, còn nam giới thì ngược lại, nhìn có vẻ như con voi nhưng họ lại cực kì yếu đuối ở bên trong. Vì yếu đuối như vậy cho nên gái dụ là đổ hihihihihihi. Cho nên nhìn bề ngoài thì phụ nữ có vẻ như cần người nương tựa, nhưng về mặt lâu dài thì hổng có đâu nha, sự tự lực của họ cao lắm đó. Còn nam giới nhìn có vẻ là trụ cột của gia đình, chống đỡ mọi thứ nhưng về mặt lâu dài thì họ không tự lực giỏi như phụ nữ đâu đó. Đường dài mới biết ngựa hay mừ. Bởi vậy ông nào cậy mình tài mình giỏi, cậy mình kiếm ra tiền mà khinh khi vợ (có khi chỉ ở nhà làm việc nhà hay kiếm ít tiền hơn mình) nghĩa là ông này vẫn chưa tự biết chính mình đâu đó.

Bất cứ người nào khinh khi phụ nữ đều nhận lãnh một kết quả không hề tốt đâu nha, dù là người đời hay người đạo. Nếu không tin, cứ thử coi thường phụ nữ đi thì sẽ từ từ biết thôi hà hihihihihihi.

Bài liên quan: Làm phụ nữ là một đặc quyền tối cao!
 

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2016

Đừng xem người khác là đối thủ!

Trong kinh doanh, lẽ thường chúng ta sẽ có đối thủ cạnh tranh và khách hàng. Nếu xem người khác là đối thủ thì chúng ta đang tự mình thể hiện một tâm thái hằn học. Mang một tâm thái hằn học vào cuộc sống thì chúng ta sẽ được đáp trả bằng một sự hằn học. Thật ra chẳng có ai là đối thủ của mình cả, chỉ tại mình nghĩ vậy thôi. Hãy xem họ như những người bạn đang giúp mình nhận rõ giá trị của chính mình, đang giúp mình tự kiểm tra lại một niềm tin hay một giá trị nào đó mà mình đang theo đuổi. Hãy tưởng tượng xem, nếu mình đi trên đường bằng, không có ai rượt đuổi, hay không có hầm hố chông gai thì con đường này sẽ chán phèo. Phải có người rượt thì mình mới nhận ra mình có thể chạy rất nhanh, phải có hầm hố thì mình mới biết mình có khả năng nhảy, thậm chí là nhảy rất cao nữa cơ. Cho nên đừng xem người rượt đuổi mình hay hầm hố chông gai trên là chướng ngại, là kẻ thù hay là đối thủ, hãy xem họ là những người bạn. Khi xem họ là bạn thì thay cho thái độ hằn học, hận thù là một thái độ tri ân.

Chỉ cần chúng ta thay đổi thái độ, thay đổi cách nhìn của mình về một người hay một vấn đề thì ngay từ bên trong mình đã cảm nhận được sự thư thái an bình rồi. Đó là chưa kể đến những tác dụng khác của một tâm thái tri ân mà chúng ta dần dần sẽ được hưởng nữa đó nha. Bởi vậy mới nói: mình ném vào cuộc sống cái gì thì mình sẽ nhận lại cái đó. Nếu mình ném một thái độ hằn học mình sẽ nhận lại một thái độ hằn học. Nhưng trước khi nhận lãnh thái độ hằn học thì ngay bản thân mình đã không an bình, đã chất chứa đầy sự thù hận ghen ghét trong đó rồi. Mình tự làm hại mình ngay trước khi mình bị đáp trả. Đó là chưa kể sự hằn học và thù hận của mình tạo ra một từ trường làm cho những người xung quanh bị cuốn theo, cho nên mình vừa không an bình mình vừa đem lại cảm giác bất an cho người khác. Cái này chỉ cần lắng lại một chút thì tự mình nhìn thấy thôi.

Còn khi mình ném vào cuộc sống một thái độ tri ân thì mình sẽ được đáp trả bằng sự tri ân. Nhưng trước khi được đáp trả bằng sự tri ân thì ngay trong bản thân mình đã có sự thư thái thanh thản, và từ trường mình tạo ra cho môi trường xung quanh cũng đầy sự an bình thảnh thơi, làm cho người xung quanh mình được an lạc.

Cùng một vấn đề, tốt/ xấu không cần biết, nhưng thái độ của mình đối với vấn đề ấy mới là điều quan trọng, mới là cái mình cần phải lưu ý và điều chỉnh.

Vậy đi nha. Trong bất kì tình huống nào thì chúng ta cũng không có kẻ thù, không có đối thủ, chúng ta chỉ có những người bạn, chúng ta chỉ có các ân nhân. Nói theo ngôn ngữ đạo thì tất cả các chướng duyên đều là thuận thuận duyên nếu chúng ta biết cách nhìn.

Nói thì nghe hay vậy đó nhưng cái này thì tôi vẫn chưa làm được rốt ráo đâu nha mọi người! Bởi vì trong tôi còn đầy rẫy sự ganh tị và sân hận. Nhưng mà từ từ rồi điều chỉnh, hổng thể nào làm cái rẹt là được ngay đâu à. Từ từ thì cháo cũng nhừ, cho nên cần có thời gian nha mọi người hihihihihihi.