Tôi vừa phát hiện ra một điểm khác biệt giữa nam và nữ rồi nha!
Đó là phụ nữ rất thích nhắn tin, ngồi gõ gõ từng chữ, vậy mà thích hơn là cầm
điện thoại lên nói. Còn nam giới thì ngược lại, hổng có thích nhắn tin tí nào
(ngoại trừ nhắn tin cho người tình), chỉ thích nói qua điện thoại cho
nó lẹ. Hihihihihi. Tôi chẳng những là phụ nữ mà lại là người viết blog, cho nên
tôi càng có cơ hội phát huy cái thế mạnh nhắn tin của phụ nữ. Cộng thêm việc tôi
không sử dụng điện thoại, cho nên ai muốn nói gì với tôi, chỉ có cách là phải
nhắn tin trên mạng. Mà nhắn tin nói chuyện một hồi thì tôi trở thành độc diễn
luôn, bởi vì hổng ai có khả năng nhắn tin dài như tôi cả. Mọi người chỉ đọc
thôi, hổng có dám hó hé gì hihihihihihi. Đấy, thấy tôi phát huy thế mạnh
ghê gớm chưa!
Nói đến đây mới nhớ hồi xưa tôi có một mối quan hệ nha. Người
này rất thích nói chuyện với tôi qua điện thoại bởi vì đối với người này, giọng
nói của tôi qua điện thoại nghe cực kì đáng yêu (đối với người này thôi nha,
đối với người khác thì tôi hổng biết à), và sẳn sàng ngồi lặng người ôm cái
điện thoại để nghe tôi nói mới ghê chớ! Mà tôi hổng thích nói chuyện qua điện
thoại, tôi thích nhắn tin hơn (lúc đó tôi hổng biết điều này đâu, bây giờ mới
biết nè!) Cộng thêm, tôi là một người cực kì độc đoán, chuyên chế, y như phát
xít vậy đó, mà lại làm nghề giáo nên sự độc tài càng được phát huy. Cho nên
cuối cùng tôi thà từ bỏ mối quan hệ chứ không từ bỏ thói quen. Mọi người thấy
sự độc tài của tôi cao độ chưa hihihihihi!
Sở thích nhắn tin của tôi, nếu so với những phụ nữ khác, chắc
là mạnh hơn nhiều đấy (cái này là tôi tự suy đoán nè). Biết sao không? Bởi vì
tôi là người sống nội tâm. Đọc đến đây đảm bảo rất nhiều người cười há há há.
Cái này chẳng có gì lạ với tôi cả. Bởi ai nghe nói tôi sống nội tâm cũng cười
muốn văng cả hàm răng ra ngoài luôn. Hồi đó tôi đi học với mấy anh chị doanh
nhân lớn tuổi hơn tôi. Tôi có hai câu nói để đời, hai câu nói ghi dấu ấn đậm
luôn đó nha.
Câu thứ nhất: Trước đông đảo anh chị em trong lớp, tôi tuyên
bố một câu xanh rờn: “Em thà làm đại gia chứ không làm chân dài, mặc dù chân em
cũng dài thiệt!” Có một anh trong lớp ghẹo tôi rằng: “Thôi được rồi. Em làm đại
gia, còn anh làm chân dài. Được không vậy?” hihihihi.
Câu thứ hai: Tôi nói với cô giáo phụ trách bộ môn (tên bộ môn
là gì quên rồi nhưng mà hôm đó học bài học về những loại tính cách khác nhau),
cô này người Bỉ. Tôi nói rằng: “Em là người sống nội tâm.” Nguyên cả lớp cười
muốn sập đất. Cô giáo thì á khẩu, hổng biết nói gì. Có một anh, bây
giờ là doanh nhân thành đạt rồi, ảnh có bằng tiến sĩ của Đức nha. Sau khi cười
sầm sập xong, ảnh ráng nín cười rồi nói rằng: “Dung mà là người nội tâm thì anh
phải xem lại toàn bộ kiến thức của mình về nội tâm và ngoại tâm đó nha!”
Đấy, tôi nói tôi sống nội tâm, hổng ai tin là vậy đó! Biết
sao hổng ai tin không? Bởi vì ai cũng thấy tôi nói dài nói dai nói nhiều thấy
sợ luôn. Tôi mà nói thì luôn nói tranh phần của người khác. Chỗ nào có tôi thì
chỗ đó cuối cùng chỉ còn lại một tiếng nói, đó là tiếng của tôi. Và trong tin
nhắn, tin nhắn của tôi luôn là dài nhất. Hổng hiểu sao, nói và viết dễ như vậy
mà nhiều người lại ngậm hột thị, hổng nói hổng viết được là sao ta!
Mà mọi người biết sao tôi sống nội tâm không vậy? Bởi vì tôi
nói và viết nhiều như vậy nên tôi thường trở thành độc diễn luôn. Mà người độc
diễn là người nội tâm cao lắm đó. Đấy, cái gì mà đi quá mức thì có xu hướng
quay chiều là thế. Khổ tận cam lai thì hết khổ. Ngoại tâm quá mức thì trở
thành nội tâm. Mà khi tôi nói nhiều hay tôi độc diễn thì hổng ai dám hó hé nên tôi
tự quan sát tôi luôn. Nếu hổng ngồi nói ra thì tôi làm sao mà quan sát được.
Cho nên người biết tự quan sát mình là người sống nội tâm.
Túm lại, tôi là người sống nội tâm. Ai tin hay không cũng
mặc, tôi tự biết tôi là được rồi hihihihihihihi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét