CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Tôi đi Mông Cổ (1): Biên giới Trung Quốc-Mông Cổ và thủ tục

 Kỳ trước: Trở lại Trung Quốc (9): Erlian/ Erenhot/ Erlianhaote và MONEY SCAM 

Tôi ở lại Erlian hai đêm (Erlian là thị trấn biên giới ở Trung Quốc, giáp Mông Cổ). Chủ nhà cho tôi biết giá xe đi Zamiin Uud (thị trấn giáp biên giới của Mông Cổ) nếu mua tại bến có giá là 40 tệ. Họ chỉ tôi đường đi đến đó. Chả hiểu tiếng Hoa của họ nên tôi lần đến văn phòng CITS. Tại đây mỗi tuần có 4-5 chuyến tàu chợ đi từ Erlian đến Zamiin Uud lận nhưng ngày hôm đó không có tàu đi. Vậy là cô bán vé vẽ đường cho tôi đến bến xe mà họ gọi là “qi che tran” (bến xe buýt) để mua vé. Khi đến mua vé tại bến này thì phải trình ra hộ chiếu. Giá vé là 40 tệ. Tuy nhiên họ chỉ có xe đi vào buổi chiều lúc 1h30 thôi, không có chuyến sáng. Tại bến xe  này cũng có xe đi Beijing và các thành phố khác nữa đó.

Vậy là tôi mua vé và chờ đến giờ xe chạy để đi. Thật ra nếu muốn qua biên giới buổi sáng thì có thể ra chợ và chấp nhận trả tiền nhiều hơn để đi xe jeep qua Zamiin Uud. Một cách khác nữa là quá giang xe. Để theo cách này thì có thể leo lên xe buýt số 1 đến gần biên giới thì leo xuống quá giang xe để đến Zamiin Uud bởi vì hàng ngày có rất nhiều xe tư nhân qua lại biên giới để giao dịch. Vì vậy tôi nghĩ tôi mà xin quá giang cũng không khó lắm. Lý do tôi là nữ mà lại đi một mình nên họ sẽ dừng xe cho tôi lên để mà hỏi tôi dự định làm cái quái gì ở Mông Cổ thế (Nhiều người hỏi thế rồi khi họ thấy tôi đi một mình- thật ra phụ nữ mà đi du lịch một mình có nhiều lợi thế lắm các bạn nhé – đặc biệt là phụ nữ đẹp như tôi vậy đó khekhekhe)

Bạn nào đi máy bay từ Beijing đến Erlian thì vào trang này đọc để học hỏi bí kíp đi đến biên giới nhé:
Beijing to Ulaanbataar Mongolia: The nitty gritty of independent travel
Giờ xe chạy ghi trên vé là 13h30 nhưng khoảng 13h là chúng tôi đã có thể lên xe rồi. Thật ra có đến hai chiếc lận. Chiếc xe của tôi khởi hành vào khoảng 13h15, còn chiếc xe kia khởi hành đúng 13h30. Xe chạy chưa đến 10 phút đã đến cổng biên giới. Tại đây mỗi người phải nộp 5 tệ thuế ra khỏi Trung Quốc (nghe nói nếu đi bằng tàu hỏa thì không phải nộp 5 tệ này.)

Đến phòng xuất cảnh của Trung Quốc, chúng tôi xếp hàng chờ làm thủ tục. Lúc đó chỉ có tôi, một cặp người Châu Âu và một anh chàng người Úc gốc Mỹ là người nước ngoài thôi, còn lại là người Mông Cổ cả. Tuy nhiên ba người kia được ưu tiên làm thủ tục trước, còn tôi trông giống người Mông (!!!!) nên phải chờ đến lượt. Phải chờ khá lâu ở phòng xuất cảnh Trung Quốc. Tôi vừa chờ vừa lo xe chạy mất thì làm sao mà qua biên giới. Cuối cùng cũng đến lượt tôi (không hiểu sao làm thủ tục cho người nước ngoài luôn lâu hơn so với việc làm thủ tục cho người Mông Cổ nhỉ?) Hên là chiếc xe buýt thứ hai vẫn chờ khách bên ngoài, tôi leo lên và được chở qua phòng nhập cảnh Mông Cổ. Tại đây thủ tục đơn giản hơn.

Từ phòng nhập cảnh Mông Cổ đến thị trấn Zamiin Uud chỉ khoảng 5 phút bằng xe buýt. Tất cả xe đậu lại ở quảng trường. Chúng tôi xuống xe và tìm chỗ đổi tiền. Một người Mông chỉ chúng tôi leo lên tầng ba của một tòa nhà siêu thị. Tại đây họ chỉ đổi nhân dân tệ sang tiền Mông Cổ thôi. Tỷ giá là 100 tệ = 19.100 MNT. Tôi chỉ đổi 200 tệ, tôi muốn để dành nhân dân tệ để mà còn quay lại Trung Quốc nữa chứ.

Có được tiền MNT, tôi và anh chàng Úc sang tòa nhà gần đó (từ ga nhìn vào thì nó nằm bên tay trái) để mua vé tàu lửa đi Ulaanbaatar. Khi vào tòa nhà này thì chúng tôi bất ngờ vì tầng 1 và tầng 2 của tòa nhà đầy ngân hàng có thể đổi đủ loại tiền, từ nhân dân tệ đến USD đến EURO với tỷ giá cao hơn tỷ giá tôi tra trên mạng vài ngày trước.
Đây là tờ 20.000 T có giá trị lớn nhất ở Mông Cổ, tương đương khoảng 11 euro. Đa số các tờ tiền của Mông Cổ đều có hình của Thành Cát Tư Hãn.

Vé tàu lửa bán ở tầng 2. Muốn mua vé tàu phải trình hộ chiếu ra. Tôi chìa hộ chiếu và nói: “Ulaanbaatar” Vậy là được đưa vé. Tôi hỏi: how much??? (Sang xứ Mông Cổ rồi không dám nói tiếng Hoa đâu bởi vì họ ghét người Hán mà, nói lung tung họ tưởng người Hán quánh phù mỏ. Khổ nổi ở Trung Quốc nói tiếng Hoa lâu rồi, bây giờ phải hỏi giá bằng tiếng Anh tôi thấy ngộ ngộ sao ấy.)

Cô bán vé nói gì đó và một người đàn ông cạnh tôi giúp tôi lấy tiền từ xấp tiền tôi đang cầm ở trên tay để trả giùm. Đó là 9.600 MNT (viết tắt là T) tương đương 8 đô Mỹ. Quá rẻ phải không các bạn? Đặc biệt ở phòng vé không có cảnh xếp hàng đâu, mọi người cứ chen vào mua và tôi cũng chen. Nhưng cũng không đông người lắn đâu (so với Trung Quốc ấy.)

Tóm lại để đi tàu lửa quốc tế từ Beijing đến Ulaanbaatar phải trả gần 200 đô Mỹ. Tôi hỏi giá tàu quốc tế từ Erlian đến Ulaanbaatar là khoảng 100 đô Mỹ. Tôi tự đi Ulaanbaatar với chi phí sau: Changchun-Hohhot (88 tệ) +Hohhot-Erlian (36 tệ) +Erlian-Zamiin Uud (40 tệ)+ Zamiin Uud-Ulaanbaatar (9.600 T=50 tệ). Vậy tổng công chi phí mà tôi trả để đến Ulaanbaatar từ Trung Quốc là 224 tệ, nghĩa là chưa đến 40 đô Mỹ ấy.

Tàu của Mông Cổ khác hẳn với tàu của Trung Quốc. Nghe nói tàu này do Liên xô xây dựng. Có khá nhiều nơi cất hành lý. Ví dụ, ở khoang nằm trên đầu hoặc khoang nằm dưới ghế hoặc thậm chí cả sàn tàu nữa –nghĩa là một số nơi có cả tầng hầm để nhét hành lý xuống đó. Ngoài ra ở toa ghế cứng cũng khá vui. Mỗi toa có vài ngăn (compartment). Mỗi ngăn có ghế nằm và ghế ngồi. Ghế nằm ở tầng trên, vì vậy nếu khách mua vé trúng số ghế ở tầng trên thì có thể nằm. Ghế ngồi thì mỗi ghế ngồi được hai ba người. Mỗi ngăn có hai dãy băng ghế đâu mặt nhau. Ngoài ra đối diện còn có hai ghế cùng với một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Ban đêm có thể sập cái bàn này xuống để nằm ngủ. Tóm lại mỗi ngăn có thể chứa được 8 khách ngồi và 3 khách nằm. Nếu chỉ nằm thì có thể chứa được 6 người. Tàu Mông Cổ thật lạ lùng mà tôi không biết làm thế nào để diễn tả và tôi lại quên chụp hình. Lần sau lại đi tàu này thì tôi chắc chắn sẽ chụp hình chứ không thể tả bằng lời sự lạ lùng này được.

Ở thị trấn Zamiin Uud gần biên giới với Trung Quốc, thức ăn có giá khá mắc, vì vậy nếu các bạn đi từ Trung Quốc sang thì nên tích trữ nhiều đồ ăn cho chuyến tàu đêm đến Ulaanbaatar bởi vì thức ăn ở đây đa phần nhập từ Trung Quốc và được bán với giá nhập khẩu. Giá cả ở Mông Cổ đắt gấp mấy lần ở Trung Quốc luôn ấy. Vì thế mà chuyến tàu từ biên giới này rất đông người qua Trung Quốc mua hàng nên họ cũng có rất nhiều hành lý cồng kềnh ấy. Tuy nhiên so với những con tàu đông đúc ở Trung Quốc thì Mông Cổ chẳng là gì với dân số chỉ khoảng 3 triệu người các bạn nhé.

Do tôi qua cửa khẩu vào buổi chiều nên ghế mềm đã được mấy người đi qua vào buổi sáng mua hết. Vì vậy giá vé ghế cứng của tôi chỉ có giá 9.600 T thôi (khoảng 8 đô Mỹ ấy). Nếu muốn ngồi ghế mềm thì các bạn phải qua cửa khẩu vào buổi sáng. Có vài công ty du lịch cũng bán vé tàu nữa (có cả eticket) nhưng mà giá khá mắc, 40.000 T cho ghế mềm. Tôi vẫn chưa hiểu lắm về hệ thống tàu lửa và giá cả nên chưa thể cho các bạn thông tin cụ thể. Tuy nhiên, các bạn vẫn có thể vào trang web này để xem lịch tàu chạy cho các chuyến tàu  https://www.urtu.net/webpages/

Vé tàu lửa ở Mông Cổ

Kỳ sau: Tôi đi Mông Cổ (2): Thủ đô Ulaanbaatar (viết tắt là UB)  

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Trở lại Trung Quốc (9): Erlian/ Erenhot/ Erlianhaote và MONEY SCAM


 Kỳ trước: Trở lại Trung Quốc (8): Hohhot/ Huhehaote 

Đến ga xe lửa Hohhot vào khoảng 6h30 tối, tôi lấy máy tính ra và ngồi chăm chỉ viết bài đến gần giờ tàu chạy thì mới tắt máy. Tôi là người khách cuối cùng vào cổng soát vé. Lúc đó nhân viên chuẩn bị đóng cổng thì tôi mới chạy đến. Họ nói: Erlian? Tôi gật đầu và họ nói gì đó mà tôi đoán là chắc họ trách tôi sao đến trễ thế. Ga Hohhot là trạm khởi hành của chuyến tàu này vì vậy mà nó mở cửa cho khách vào khá sớm (thường ở Trung Quốc, các ga khởi hành luôn mở cửa cho hành khách vào sớm, còn ở các ga giữa thì đến đúng giờ hành khách mới được vào.)

Tôi leo lên tàu và ngồi đúng toa của mình. Tàu này là tàu chợ chỉ chạy từ Hohhot đến Erlian thôi nên nó có khá ít toa và ít người đi. Đa phần hành khách xuống giữa đường nên những người đến ga cuối thì có băng ghế nằm ngủ.

Tàu đến Erlian khá sớm, chưa đến 6h sáng. Dự định ở lại Erlian một đêm nên tôi kéo hành lý đi về tay phải ga để tìm chỗ trọ. Ở đây nếu đi đông người thì giá phòng khá rẻ chỉ khoảng 10-20 tệ/giường, còn phòng dành cho một người (thật ra là có hai giường đơn hoặc giường đôi) thì có giá 30 tệ. Tuy nhiên do tôi đến sớm nên khách chưa check out, vì thế các zhao dai sua giá rẻ không có phòng trống. Có một khách sạn ở đó lấy giá 80 tệ cho phòng có thể nối mạng internet. Khi tôi bỏ đi thì họ xuống giá 70, rồi 60 tệ. Tôi nghĩ nếu trả giá 50 tệ thì có thể được ấy. Đi loanh quanh Erlian vào lúc sáng sớm một hồi thì tôi lại vòng về phía trước trái của ga xe lửa. Ở đây cũng có phòng giá rẻ và phòng cũng có giá 30 tệ cho tôi (thật sự các zhao dai sua cũng có dorm nữa nhưng chỉ toàn là đàn ông nên tôi không ở được). Tôi trả giá một hồi thì được giá 25 tệ. Phòng tôi có hai cái giường. Một cái giường thì vị khách trước nằm vừa check out nên họ chưa dọn dẹp. Họ chỉ tôi cái giường kia. Trong phòng có tivi và nhà tắm dù không sạch lắm nhưng cũng khá ổn.

Tôi đồng ý với giá 25 tệ. Tôi nói tôi là người nước ngoài thì ở được hay không. Họ nói được và chỉ lên màn hình vi tính hộ chiếu của một vị khách người Pháp trước đây đã ở đấy. Thật ra hai vợ chồng chủ nhà này cũng là người Mông Cổ. Người vợ còn nói được nói Mông chứ người chồng thì không biết. Họ cũng có khuôn mặt dẹp và tính thân thiện dễ mến của những người Mông ấy.

Khi họ loay hoay scan hộ chiếu của tôi thì tôi vào phòng bày hành lý ra và chuẩn bị một ngày đi dạo. 
Một con phố tại Erlian

Ở Erlian, các cửa hiệu đều có 3 thứ tiếng như thế này đây- Hàng chữ loằng ngoằng như giun bên góc trái là tiếng Mông Cổ cũ. Hàng chữ ở giữa là tiếng Hoa. Hàng chữ cuối cùng trông giống tiếng Nga là tiếng Mông Cổ mới đấy nhé

Đây là một trong những phương tiện giao thông công cộng phồ biến ở Erlian- Xe đạp này chạy bằng điện đấy nhé
Erlain là một thị trấn nhỏ xíu nên mọi thứ và mọi nơi đều có thể đi bộ đến được. Tôi ngồi xe buýt có một chút xíu thôi là đã đi từ trạm đầu đến trạm cuối rồi.

Từ ga xe lửa bước ra, đi về hướng tay phải thì thấy một ngã ba. Đi thẳng ngã ba này thì thấy văn phòng CITS (nơi bán vé tàu đi Mông Cổ ấy) ở ngay ngã tư đầu tiên nằm bên trái đường. Con đường có văn phòng CITS có trạm cho xe buýt số 1. Leo lên xe buýt số 1 thì có thể đi đến cổng biên giới. Tuy nhiên, xe buýt và taxi không được phép vào bởi vì có những anh lính đứng gác trước cổng khoảng vài trăm mét. Nhiều người Hoa đến đây để xem biên giới lắm và ai cũng thất vọng quay về bởi vì ngay cả chụp hình cũng không được phép.
Khi tôi đang đứng tần ngần để tìm hiểu cách đi qua biên giới vào ngày hôm sau 1/6/2011, có một anh lính đeo máy ảnh đứng gần đó. Tôi tiến đến hỏi anh ta. Anh ta bảo ngày mai 1/6 là ngày lễ, nghỉ làm việc. Hôm nay 31/5 hoặc hôm kia 2/6 mới qua biên giới (thật ra vào ngày lễ, chỉ có tàu hỏa mới có thể đi qua biên giới được mà thôi.) Và không ai được phép đi bộ hay đi taxi vào biên giới, phải đi xe jeep mới được. Tôi hỏi giá. Anh ta nói giá 50 tệ/người và nói gì đó có giá 80 tệ (theo tôi chắc 80 tệ là có hành lý hay bao nguyên xe thì phải? Chả hiểu). Anh ta nói muốn đi thì đi hôm nay. Tuy nhiên, tôi vừa đóng tiền phòng giá 25 tệ nếu đi thì bỏ tiền, tiếc nên quyết định sẽ đi vào ngày 2/6 cũng là ngày thứ 30 của tôi tại Trung Quốc.

Vậy là tôi kẹt lại cái thị trấn Erlian tí xíu đến 2 đêm.

Khu trung tâm của Erlian (nơi tập trung nhiều cửa hàng, ngân hàng và siêu thị) nằm rất gần ga xe lửa. Từ ga, đi bộ khoảng 5-10 phút là đến. Tại đây tôi thấy có một cái chợ bán đủ hàng hóa (không có bán thức ăn đâu) và đối diện cái chợ là một công viên hay quảng trường gì đó. Xung quanh khu vực này, xe công an và quân đội đậu đầy. Trên lề đường, cứ cách vài trăm mét là có một tốp lính đứng gác hoặc đang đi qua lại. Tôi thấy có rất nhiều người có khuôn mặt dẹp đi xe đến chợ này mua sắm và trước cổng chợ là xe jeep đậu đầy. Ở đây hình như họ nói tiếng Mông thì phải. Tôi thấy có một phụ nữ rao gì đó. Tôi hỏi bà ta bằng tiếng Hoa thì họ không biết. Có người biết bập bẹ. Tôi nói xe đi Mông Cổ phải không. Họ nói phải và cho giá là 80 tệ. Tôi chê mắc, họ xuống giá 70, rồi 60. Có người đồng ý giá 50 bởi vì không thấy tôi có hành lý gì hết. Tôi nói hôm sau mới đi cơ.
                                                                                                                           
Tại chợ này có một nhóm chuyên đổi tiền cho du khách. Sau đây là tường thuật của tôi về một vụ MONEY SCAM mà không biết tôi hay họ ai là nạn nhân nữa???

MONEY SCAM tại Erlian

Khi tôi loanh hoanh tại khu chợ thì thấy có hai phụ nữ nói tiếng Hoa phổ thông và chìa ra một xấp tiền có hình Thành Cát Tư Hãn. Tò mò, tôi đứng lại xem thì họ hỏi tôi có đổi tiền không. Tôi nói có và hỏi giá. Họ nói gì đó mà hình như là giá từ Nhân dân tệ sang tiền Mông Cổ thì phải. Tôi nói tôi đổi tiền Euro (họ gọi gì đó giống như You Yuan). Tôi hỏi tỷ giá. Họ cho tôi tỷ giá khá thấp. Lúc ở Hohhot, tôi đã tra tỷ giá trên mạng rồi mà. EUR 100 tương đương 174.000 MNT (tiền Mông Cổ). Họ nói tỷ giá này cao quá nên họ sẽ không lời. Tôi định bỏ đi vì nghĩ bụng ngày hôm sau đổi ở Zamiin Uud (thị trấn sát biên giới bên phía Mông Cổ) cũng không muộn. Nhưng họ lại đồng ý đổi. Tôi nói chỉ đổi EUR 50. Vậy là họ lấy máy tính ra bấm 174 chia 2 thì ra 87.000 MNT.

Khi họ bắt đầu đếm tiền và đưa cho tôi thì tôi khá lúng túng trước tiền Mông Cổ (lần đầu được cầm tiền có Thành Cát Tư Hãn mà). Họ đưa tôi 16 tờ có trị giá 5.000  và nói đây là 8 vạn (ở Trung Quốc họ vẫn dùng từ “vạn” ấy) và sau đó đưa cho tôi một xấp tiền lẻ có trị giá 100 và 50. Tôi lúng túng và không biết đếm thế nào. Một phần vì tiền lạ quá, một phần vì họ dùng từ “vạn” nên tôi phải dịch trở lại “vạn” là “chục ngàn”, một phần là vì tôi luôn lúng túng với tiền bạc (thật kỳ lạ phải không các bạn???), một phần là tôi lo sợ họ đưa tiền giả. Thật ra lúc đầu họ định lừa tôi với con số lẻ 7.000 kia, nghĩa là họ dự định đưa cho tôi 82.000 MNT thay vì 87.000 nhưng khi thấy tôi lúng túng với các tờ tiền có hình Thành Cát Tư Hãn thì họ nảy ý lừa tôi nhiều hơn.

Kinh nghiệm cho các bạn khi đổi tiền ở thị trường chợ đen là khi người đổi tiền (đặc biệt là bọn người ấy Hoa) lại “ngọt ngào” và “tốt bụng” đến ngoài dự kiến là họ đang lừa ta đấy.

Họ lấy lại các tờ tiền và chỉ tôi cách đếm và đếm đi đếm lại. Một phụ nữ đếm tiền cho tôi xem. Một phụ nữ khác móc túi lấy ra thêm 5 tờ tiền có trị giá 1.000 MNT nữa và khi tôi thấy họ có hai tờ tiền 1.000 khá mới và khá đẹp thì nói rằng tôi muốn hai tờ tiền này. Người phụ nữ đếm tiền ngọt ngào nói người kia đưa cho tôi tiền mới. Và lần này chị ta cầm xấp 16 tờ 5.000 lại cho vào chung với xấp tiền Nhân dân tệ của chị ta. Chị ta cột thun xấp tiền và đếm cho tôi thấy 16 tờ, xong thì đưa cho tôi và nói tôi cất kỹ đi. Còn chị kia thì đếm xấp tiền cho tôi thấy là 7.000. Họ yêu cầu tôi đưa tiền Euro ra. Tôi lần vào túi bao tử và móc ra tờ 50 euro. Hình như lần đầu họ nhìn thấy tiền euro hay sao ấy. Họ không hề xăm soi xem tiền thiệt hay giả nữa chứ. Họ cứ cầm lấy và xuýt xoa đây là tiền euro sao.

Họ tốt bụng đến mức chỉ vào xấp 16 tờ 5.000 và bảo tôi cho vào túi bao tử ấy kẻo rớt mất. Tôi cười cười và nói không sao. Họ ngọt ngào tạm biệt tôi và bước đi. Thật ra tôi cũng không nghĩ là họ lấy bớt vài tờ từ xấp 5.000 kia bởi vì rõ ràng là tôi thấy 16 tờ kia mà. Tôi chỉ sợ bị tiền giả nên vào công viên trước mặt và lấy tiền ra xem mặt của Thành Cát Tư Hãn cũng như đếm lại tiền của mình.

Khi chỉ có một mình thì tôi bình tâm ngồi đếm tiền. Tôi phát hiện xấp 5.000 chỉ có 10 tờ thôi. Vậy là cái bọn ngọt ngào đó đã rút mất 6 tờ 5.000 của tôi. Thật sự khi đó tôi không biết làm gì bởi vì tôi nghĩ sau khi lừa tôi thì họ đi mất rồi, dễ gì mà đứng đấy, và lúc đó không phải trước cổng chợ nên hầu như không ai thấy. Khá lúng túng! Tôi định bỏ qua luôn và xem như đó là tiền ngu. Tuy nhiên, tôi lỡ cho họ biết mình là người Việt Nam rồi mà bây giờ lại chấp nhận bị lừa thì “nhục” cho quốc thể quá! (Tôi đã nói rồi mà mỗi một du khách Việt Nam ở nước ngoài là một đại sứ của người Việt Nam ấy.)

Tôi quay lại chợ với hy vọng mong manh là gặp lại họ -thật ra tôi cũng chả nhớ mặt họ nữa bởi vì lúc đó chỉ chăm chăm nhìn vào các tờ tiền có hình Thành Cát Tư Hãn thôi. Tôi thấy có một phụ nữ đeo khẩu trang với một cái túi trước bụng –tôi bước đến, nói đại: Ni huan wo tơ qian –tuy bu tuy? (bà đổi tiền cho tôi, phải không?) Bà ta đổi giọng và nói tiếng Mông. Lúc đó có một phụ nữ khác nữa đến và bọn họ bỏ đi. Tôi bước theo và lặp lại câu nói. Vài phụ nữ đến – thật ra họ đến vì nghĩ tôi muốn đổi tiền. Tôi chỉ đại tùm lum vào đám người đó (có nhớ mặt họ đâu) và nói: đổi tiền của tôi phải không? Họ lãng ra.

Tôi thật sự không hy vọng mình có thể lấy lại tiền mà chỉ muốn loa lên cho mọi người biết tôi vừa bị lừa. Nhiều người trong số họ có mặt dẹp lắm và tôi nghĩ hai phụ nữ đổi tiền cho tôi có thể là người Hoa và không thuộc nhóm này.

Một phụ nữ có vẻ như “xếp sòng” ấy hỏi tôi muốn đổi tiền à. Tôi nói tôi đổi tiền rồi và hai người Hoa lấy mất tiền tôi rồi. Vài người tụ tập quanh tôi. Thật sự lúc đầu họ cũng chả hiểu tôi muốn nói gì. Cuối cùng khi họ hiểu ra thì à lên và có vẻ như lãng ra. Bỏ mặc tôi ấy. Bà “xếp song” nói tôi có làm rớt tiền không chứ dân đổi tiền ở khu này toàn là người tốt không hà. Khi nghe đến vụ rớt tiền, tôi nhớ đến money scam mà tôi gặp ở Myanmar. Vậy có thể nhóm này là một chăng??? Tôi lúng túng và nói bâng quơ theo kiểu phân trần: wo qu cong an jiu (tôi ra đồn công an đây) –thật sự tôi chả biết từ “đồn công an” nên dùng đại từ “cong an jiu” là nơi tôi hay đến để gia hạn visa ấy.

Điều tôi không hề nghĩ và ngờ đến là từ “cong an” lại có sức mạnh ghê gớm đối với họ. Thật sự, tôi nghĩ họ sẽ nói: đi đi (giống như kiểu ở Việt Nam ấy). Lúc đó, một đội lính đi diễu hành qua. Người phụ nữ “sếp xòng” mời tôi vào cửa bên trong chợ để nói chuyện .Để “rủ” được tôi vào trong, bà ta nói “wo men gui ni qian” (Chúng tôi sẽ trả tiền cho bạn). Tôi hơi ngạc nhiên bởi vì tôi biết người phụ nữ này không phải là người lừa tôi. Tuy nhiên trước sự tử tế của bà ta nên tôi đi vào. Họ hỏi tôi tỷ giá đổi. Tôi nói 174. Họ nói cao quá và yêu cầu tôi đổi với tỷ giá 140. Và bọn họ lúc đó khoảng hơn 10 người đứng cạnh hoặc lòng vòng gần đó và trao đổi lào xào qua lại bằng tiếng Mông.

Lúc đó tôi quả thật là một mình đứng giữa “bầy sói” ấy. Tất cả những người lúc đầu có vẻ như người bàng quan ấy thật ra là cùng một bọn cả và tôi nắm được điểm yếu của họ là họ không muốn tôi đi ra báo công an. Tôi cũng biết được điểm mạnh của mình là tôi không rành tiếng Hoa nên họ có nói hay chửi rủa tôi thì tôi cũng không hiểu; ngoài ra tôi đang ở giữa chợ, bên ngoài là công an và quân đội và bên trong tôi thấy có người mặc sắc phục của bảo vệ qua lại. Cái này gọi là “biết địch biết ta.”

Người phụ nữ “xếp sòng” ở đây quả là tay “sừng sỏ”, bà ta dùng đủ mọi chiến thuật từ ngọt ngào đến cao giọng, và còn được một đám tay sai đứng gần hùa theo để làm cho tôi đổi tiền với tỷ giá thấp hơn hoặc chấp nhận đổi nhân dân tệ thay cho tiền Mông Cổ. Thật sự họ chỉ làm cho tôi điên tiết lên mà thôi. Tôi nghĩ lúc này mà giao dịch với cả một bầy sói thì chỉ có lỗ với lỗ nên tôi nói không đổi tiền gì hết, trả tiền lại cho tôi. Thật ra trong bụng tôi cũng lo rằng họ sẽ nói hai phụ nữ kia lấy tiền đi mất rồi, có đâu mà trả (cho dù họ có nói thế thì tôi cũng có hiểu tiếng Hoa đâu các bạn nhỉ - không hiểu tiếng bản xứ nhiều khi có lợi như thế đấy.) Tôi cứ một mực đòi lấy tiền lại, họ nói thế nào cũng không nghe (bởi vì có nghe cũng không hiểu hehhehe). Tôi nói hoặc là tỷ giá 87 hoặc là lấy tiền lại.

Bà “xếp sòng” nói gì đó mà tôi đoán rằng “đã mua hàng miễn trả lại.” Tôi nói hai người kia đồng ý với tỷ giá 87 thì tôi mới đổi, không phải là 87 thì tôi không đổi nữa. Bà “xếp song” nói tiền Euro đổi sang nhân dân tệ chỉ có 7 thôi. Tôi lấy máy tính của bà ta bấm và nói tại ngân hàng tôi đổi được 9.2 ấy. Thấy tôi có vẻ cương quyết, hai phụ nữ trẻ có thái độ côn đồ đến và nói gì đấy có vẻ hung hăng lắm (họ trẻ đến mức lúc đầu tôi tưởng họ là học sinh, bây giờ lộ hình là kẻ đổi tiền.) Họ quát lên với tôi gì đấy mà tôi đoán là “hàng mua rồi miễn trả lại.” Dám quát tôi đấy à? Đã chúng mày lừa tiền của bà mà còn dám quát bà nữa đấy à? Tôi điên tiết và thật sự là tôi “gầm lên” (tôi có giọng opera ấy nhé và giọng này được huấn luyện hàng năm trời qua việc “quát” học trò đấy.): tỷ giá 87 thì tôi đổi, không phải 87 thì tôi không đổi, không trả lại tiền thì tôi đi ra đồn công an. Chắc tiếng gầm của tôi ghê gớm lắm hay sao (sau đó thì tôi bị đau cả cuống họng cả buổi chiều vì tiếng gầm này) mà hai đứa trẻ ranh đó cũng như tiếng lao nhao xung quanh tắt đài.

Người phụ nữ xếp sòng bảo tôi đợi một chút, bà ta điện thoại cho ai đó mà lúc sau tôi biết là hình như chồng bà ta ấy đem tiền đến trả. Khi họ trả tiền cho tôi, tôi biết cả một bầy sói đang quan sát mình (và họ biết tôi là người Việt Nam ấy) nên tôi không cần vội vã. Tôi lấy lại tờ tiền euro, cầm lên lật qua lật lại quan sát thật kỹ, sau đó cất vào túi bao tử, rồi mới lấy 57.000 MNT ra trả lại cho họ. Người phụ nữ cầm lấy tiền tôi đếm lớn tiếng trước mặt tất cả người khác. Tôi cười thầm trong bụng vì lấy lại được tiền nhưng vẫn giữ mặt lạnh băng, nói một tiếng gọn lỏn “Xie xie” (Cảm ơn) và bước ra. Người phụ nữ xếp sòng nói léo nhéo gì đó sau lưng tôi nhưng tôi chả hiểu nên cứ thế mà thẳng bước.

Khi ra ngoài trông thấy mấy anh lính trẻ măng diễu hành qua lại, tôi nói thầm trong bụng: “Cảm ơn nhé! Không có mấy anh lính này thì tôi cũng không có đủ can đảm mà đối đầu với cả một bầy sói trong kia đâu.” Tôi quả thật là may mắn!!!!

Thật sự tôi vẫn phục người Hoa bởi tinh thần đoàn kết khi làm ăn của họ -dù là hợp pháp hay phi pháp. Cái tinh thần này thì dân Việt Nam chúng ta còn lâu mới sánh nổi đấy nhé. Thật sự một anh bạn từng đi du học lấy bằng tiến sĩ tại Đức kể cho rằng khi Đông Đức và Tây Đức vừa sáp nhập thì dân Việt Nam bên đó “đánh hơi” ra một phi vụ làm ăn béo bở - đó là buôn thuốc lá lậu từ Đông Đức sang Tây Đức nhưng cái bọn Việt Nam tham lam và ngu xuẩn này chả biết phối hợp để thống trị thị trường này mà họ lại quay sang “chém giết” lẫn nhau, thậm chí các băng đảng còn rượt đuổi nhau bắn súng ầm ầm ngoài đường. Vậy là cảnh sát Đức vào cuộc. Lúc đó thì người dân và chính quyền Đức mới “tá hỏa” ra và từ đó về sau họ “cạch” luôn cả người Việt Nam.

Ví dụ thứ hai để cho thấy tính ngu xuẩn và ăn xổi ở thì của dân Việt Nam, đó là việc làm cà vạt. Lúc đó, người Đức rất chuộng loại cà vạt được dân Việt Nam làm bằng tay. Tuy nhiên các hãng lại tranh đua nhau đưa hàng vào siêu thị nên lần lượt giảm giá để siêu thị chấp nhận hàng của mình chứ không phải của đối thủ. Vậy là chỉ có người làm công bị thiệt do lãnh lương quá thấp trong khi các siêu thị lời to vì nhập hàng giá rẻ nhưng vẫn giữ giá bán như cũ ấy. Thế là các hãng sản xuất Việt Nam do hạ giá thành quá nhiều nên lần lượt tự diệt và nhường lại cả thị trường này cho người Trung Quốc.

Vì vậy khi ai đó khen rằng người Việt Nam “thông minh” thì các bạn chớ dại dột mà tin theo nhé bởi nhà nghiên cứu văn hóa Việt Nam, ông Trần Quốc Vượng, đã chứng minh được rằng cái thông minh của dân Việt Nam thực ra chỉ là “khôn vặt” mà thôi. Mà “khôn vặt” là gì thì các bạn biết rồi đó- chỉ giỏi ở những cái nhỏ và linh tinh thôi, còn đối với những việc lớn thì không đủ khả năng. Lý do không đủ khả năng là do mình chả biết tính kế lâu dài mà toàn hành xử theo kiểu “ăn xổi ở thì” do vậy “tự mình diệt mình.” Chả trách chi mà bọn Ba tàu bảo: “Dân Việt Nam chúng mày ngu, chết ráng chịu!”

Bài liên quan: Tôi đi Mông Cổ (1): Biên giới Trung Quốc-Mông Cổ và thủ tục

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2011

Nội Mông “dậy sóng”

Nội Mông là một tỉnh tự trị của Trung Quốc. (Quốc gia Mông Cổ độc lập được Trung Quốc xem là Ngoại Mông.) Người Hán chiếm dân số áp đảo người Mông Cổ tại đây với hơn 75%.

Hôm nay là ngày 30/5/2011. Cách đây mấy ngày tại Xilinhot xảy ra một vụ việc dẫn đến sự nổi dậy của người Mông Cổ. Đó là một người dân du mục tại Xilinhot đã bị một xe tải khai mỏ cán chết khi anh ta cố ngăn không cho xe tải này chạy qua khu vực đồng cỏ của mình. Thực sự người dân Mông Cổ du mục tại Nội Mông phản đối việc Trung Quốc đang chiếm lĩnh các thảo nguyên của họ để khai thác khoáng sản. Cái chết của người du mục này thực ra là “cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lừa.” Đã nhiều chục năm qua Trung Quốc liên tục đẩy dân du mục ra khỏi thảo nguyên của họ, lúc thì để xây nhà máy hạt nhân, lúc thì để xây dựng phi thuyền và vệ tinh nhân tạo trong đó nổi bật nhất là phi thuyền Shenzhou, lúc thì để khai thác khoáng sản…. Theo chính phủ Trung Quốc thì người dân du mục tại Nội Mông đã vui vẻ “dâng hiến” cho chính phủ thảo nguyên (ai tin thì tin chứ tôi chả tin!!!!)

Sự kiện tại Xilinhot làm nổi dậy làn sóng đấu tranh của người Mông Cổ tại Nội và Ngoại Mông. Tin này tôi lúc đầu tôi chả biết đâu nhưng được cậu bé người Ý thông báo. Và cậu bé ấy cũng cho biết rằng tại Trung Quốc bây giờ “jasmine” (hoa lài!!!!) bị cấm bán và thậm chí bị khóa cả trên các trang tìm kiếm ở internet luôn. Lý do: chính phủ Trung Quốc sợ sự kiện tại Ai Cập sẽ được lặp lại trên đất Trung Quốc. Thật buồn cười!!! Dân Trung Quốc có biết tiếng Anh đâu thì lấy gì biết ý nghĩa của từ “jasmine” và họ chả biết vì sao họ không thể mua “jasmine” nữa.

Thật sự ngày đầu tiên của tôi tại Hohhot, thủ phủ của Nội Mông là ngày 28/5/2011 không có chuyện gì bất thường cả. Tôi ở tại khu vực phía sau của khách sạn 4 sao Binye (khu vực phía sau là international youth hostel của tổ chức YHA- khu vực phía trước và phía sau có liên thông với nhau nhưng giá cả lại khác nhau một trời một vực).

Ngày thứ hai của tôi tại Hohhot là ngày chủ nhật 29/5/2011.

Sáng, khi tôi ra ngoài thì thấy có khoảng 50 người lính quân sự đang xếp hàng trong khuôn viên của khách sạn Binye. Tôi hơi ngạc nhiên và nghĩ: “ôi chả lẽ tại Nội Mông cứ chủ nhật là lính tráng ra đường “phơi nắng” thế này sao?” Khi tôi đi các khu vực công cộng như công viên, quảng trường thì các nơi này đều có hàng rào lính quân sự rào dây và đứng canh không cho dân tụ tập hoặc bước vào. Tại các khu vực gần ngân hàng hay trường học đều có lính tráng. Tôi ngạc nhiên quá chả hiểu chuyện gì.
Trước một công viên

Trước trường Shifan Da xue (Normal
university)


Cảnh diễu hành trên các lề đường như thế này không phải là chuyện hiếm nữa
 Chiều, khi tôi nói chuyện với cậu bé người Ý thì được biết về vụ việc tại Xilinhot. Tôi nghĩ hai vụ này có liên quan với nhau chắc luôn. Tối, trong lúc nói chuyện với cô bé Xinran người Lanzhou (thủ phủ của tỉnh Gansu- Cam Túc) ở chung phòng tập thể (dorm), tôi có hỏi thì cô ta cũng không biết.

Sáng hôm sau ngày 30/5/2011, khi ra ngoài ăn sáng, lúc quay lại, Xinran cho tôi biết lý do vì sao tại Hohhot, lính tráng “phơi nắng” đầy đường như thế.

Lý do là sau vụ việc tại Xilinhot thì Ngoại Mông (đất nước Mông Cổ độc lập) đòi Trung Quốc trả lại tỉnh Nội Mông cho họ. Nhiều người dân từ Ngoại Mông đã vào Nội Mông và đe dọa sẽ đánh bom các tòa nhà chính phủ, hành hung và cướp bóc dân thường nếu yêu cầu đòi trả đất Nội Mông của họ không được chính phủ chấp nhận. Ngoài ra Xinran còn cho biết lý do mà trong khuôn viên khách sạn 4 sao Binyue lại đầy lính tráng là do khách sạn này có liên quan đến chính quyền địa phương. Hiện, nhiều quan chức đang ở bởi vì họ có những cuộc họp tại đây. Chính quyền sợ khách sạn này bị đánh bom nên phải nhờ quân đội túc trực ngày đêm để bảo vệ. (May là sáng 30/5 tôi đã trả phòng rồi nếu không chắc phải chuyển chỗ ở cho an toàn. Vụ Trung Quốc chiếm Nội Mông chả liên quan đến tôi mà tự nhiên bị đánh bom “chết ké” quan chức tại đây thì oan cho tôi thiệt.)

Vụ việc tại Xilinhot chả khác gì một quả bom đập vào mặt chính phủ Trung Quốc cả bởi vì nhiều năm nay, người Mông Cổ tại Nội Mông được tiếng là “ngoan như cừu” trong khi vùng Xinjiang (Tân Cương) lại dậy sóng ba đào đòi tách ra thành một nước độc lập và vài năm gần đây vùng đất Tây Tạng cũng chả yên tĩnh khi người dân Tây Tạng cảm thấy nhân quyền và tín ngưỡng của họ bị vi phạm nghiêm trọng nên cũng nổi dậy đòi độc lập. Vậy mà hôm nay, “những con cừu ngoan tại Nội Mông” lại biến thành sư tử với những lời đe dọa.

Khi biết tôi chuẩn bị đi Ngoại Mông thì Xiran nói rằng việc đầu tiên nên làm ở bất cứ nơi nào tôi đến là nói cho người Mông Cổ tại Ngoại Mông biết rằng tôi là người Việt Nam không phải là người Hán. Người Hán tại Ngoại Mông bị hành hung trong vài năm qua không phải là ít và sau vụ việc tại Xilinhot thì tình trạng này sẽ càng tăng thêm nên tôi cần cho họ biết tôi là người Việt Nam, chả liên quan gì đến cái bọn người Hán cả. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình thật may mắn khi làm người Việt Nam ấy nhỉ????

Cảm giác của tôi là trong thời gian tới, tình hình tại Trung Quốc sẽ ngày càng lộn xộn. Vì vậy bạn nào muốn đi du lịch Trung Quốc thì nên đi càng sớm càng tốt. Nếu không sau này, thứ nhất là có thể chính phủ Trung Quốc quyết định “khóa” biên giới không cho du khách vào nữa để họ giải quyết tình hình nội bộ  của họ. Thứ hai là cho dù họ có cho vào thì khủng bố lại có mặt khắp nơi. Tự nhiên vác thân qua Trung Quốc để chết thì thật không đáng tí nào phải không các bạn???? (Việt Nam vẫn còn là một trong những quốc gia an toàn nhất đấy nhỉ?)

Bài liên quan: Chính phủ Trung Quốc nói dối trong vấn đề liên quan đến Mông cổ.

Bài liên quan: Cuộc nói chuyện giữa tôi và Xinran

Bài liên quan: Trở lại Trung Quốc (8): Hohhot/ Huhehaote 

Cuộc nói chuyện giữa tôi và Xinran

Theo thông tin mà tôi có được từ Xinran, bạn người Hoa ở chung khách sạn thì đối với người Trung Quốc, Mông Cổ thuộc về Trung Quốc nhưng lại được sự giúp đỡ của Liên Xô nên tách ra thành một đất nước độc lập. Phần tách ra này được Trung Quốc gọi là Ngoại Mông (Outer Mongolia) còn phần vẫn thuộc về Trung Quốc thì được gọi là Nội Mông (Inner Mongolia). Phần Nội Mông này cũng giống như Tây Tạng là khu tự trị của người Mông. Tuy nhiên tỷ lệ người Mông ở đây thật nhỏ bé nên bị người Hán (chiếm hơn 75% dân số ở đây) áp đảo.

Điều buồn cười nhất tại Trung Quốc mà tôi gặp phải từ trước đến nay là cái bọn Ba Tàu này đổi quốc tịch của Thành Cát Tư Hãn luôn. Họ biến ông ta từ người Mông Cổ thành người Trung Quốc luôn đó. Có ai tin nổi không vậy? Tôi không hề biết việc này cho đến khi vào viện bảo tàng Nội Mông ấy. Tại đây, tôi đọc được rằng Thành Cát Tư Hãn thuộc dân tộc thiểu số -người Mông Cổ- tại Trung Quốc ấy. Bọn họ thật quá đáng!!! Sao Thành Cát Tư Hãn không sống dậy mà bóp cổ họ nhỉ????

Và điều kinh dị tiếp theo, đó là vì Thành Cát Tư Hãn là người Trung Quốc nên những vùng đất mà ông ta chiếm được bao gồm luôn toàn bộ Mông Cổ, một phần nước Nga, một phần Châu Âu và Việt Nam……….. thuộc Trung Quốc. Thông tin này được Xinran khẳng định ấy. Cô ta nói sách lịch sử mà cô ta học ở Phổ thông nói như thế. Ngoài ra trong sách lịch sử còn nói rằng, công chúa Văn Thành (người được gả cho vua Tây Tạng vào thế kỷ thứ 7 thì phải- tôi không nhớ rõ thời điểm lắm) không phải được gả về một quốc gia khác mà được gả cho lãnh chúa ở tỉnh Tây Tạng ấy. Vậy là họ biến Tây Tạng thành một tỉnh của mình. Vì vậy, khi họ vào Tây Tạng thì họ nói là để lấy lại quyền cai trị vùng đất này. Có lẽ họ cũng nghĩ về Việt Nam như thế sao????

Ngoài ra Xinran cũng cho tôi biết rằng họ còn đánh nhau với Ấn độ vào năm 1960 với lý do là Ấn độ muốn giành quyền cai trị Tây Tạng với họ. Theo tôi biết thì ngài Đạt Lai Lạt Ma di cư sang Ấn độ vào năm 1951 hay 1959 gì đó và được sự che chở của Ấn độ nên không bị Trung Quốc bắt. Có lẽ vì không yêu cầu được Ấn độ trả Ngài Lạt Ma về Trung Quốc mà bọn họ cho rằng Ấn độ muốn giành quyền cai trị Tây Tạng chăng??? Lúc tôi ở Dharamsala ở Ấn độ thì tôi thấy ảnh của ngài Pancheng Lama (thật ra chỉ là một đứa bé 6-7 tuổi) nhưng người Tây Tạng tin rằng ngài Pancheng Lạt Ma bị mất tích hơn 10 năm rồi (không biết còn sống không nữa) và Ngài Pancheng Lạt Ma mà Trung Quốc đang ủng hộ là giả. Đối với chính phủ Trung Quốc thì đây là Ngài Pancheng Lạt Ma thật và mới xứng đáng là Đạt Lai Lạt Ma của Tây Tạng.

Nghe xong thông tin này tôi hỏi cô bé Trung Quốc có biết rằng các ngài Lạt Ma Tây Tạng luôn được tái sinh hay không? Và khi họ tái sinh thì những vị Lạt Ma khác mới nhận biết được bởi vì họ là những con người của tôn giáo. Cô bé ấy nói là biết. Tôi hỏi tiếp vậy chính quyền Trung Quốc làm sao biết được vị nào là tái sinh mà dám khẳng định đâu là thật đâu là giả chứ??? Cô ấy nói cũng có lý.

Ôi giời, mấy anh bạn Ba tàu nhà mình thật tham lam và buồn cười các bạn nhỉ??? Theo những gì mà người Tây Tạng trình bày cho cả thế giới biết thì Trung Quốc đã phạm vào những tội lớn nhất của Phật giáo là đánh, hành hạ và giết sư, hủy chùa và kinh sách. Khi tôi vào bảo tàng viện tại Ấn độ thì họ có kể về tội ác của người Trung Quốc đối với sư Tây Tạng (không biết tội ác của Nhật đối với Trung Quốc có giống thế không nhỉ?). Họ lấy dây thừng cột hai cổ tay của sư nữ và treo họ lủng lẳng như thế lên trần nhà. Phía dưới thì họ lấy thanh sắt xuyên qua cơ quan sinh dục của các sư nữ này. Các bạn nghĩ sao chứ tôi thấy đây giống như hình phạt mà bọn đầu trâu mặt ngựa dưới địa ngục sử dụng đối với những tội đồ ấy.

Người Tây Tạng tin rằng các Lạt Ma của họ có phép thần thông và khi các Lạt Ma này xin phép Ngài Đạt Lai Lạt Ma sử dùng phép thần thông này để đối phó với Trung Quốc thì Ngài Đạt Lai Lạt không cho phép mà nói đây là quốc nạn của toàn dân Tây Tạng và cho dù Trung Quốc có là kẻ thù của Tây Tạng thì hãy cảm ơn kẻ thù này vì họ đã dạy cho dân Tây Tạng lòng kiên nhẫn đến mức cao nhất. Các bạn có tin rằng khi tôi ở Dharamsala, Ấn độ vào tháng 5/2010 thì tôi chứng kiến cảnh toàn dân Tây Tạng ở đây tổ chức buổi lễ cầu nguyện cho những nạn nhân động đất tại Trung Quốc trong vòng 7 ngày trời không? Họ cầu nguyện cho cả người Tây Tạng và Trung Quốc bị chết và bị thương trong trận động đất ấy. Sau đó thì họ phát thức ăn cho những người tham gia cầu nguyện. Tôi cũng được “ăn ké” nữa đấy.

Khi tôi nói cho cô bé Trung Quốc điều này thì cô ta nói ở Trung Quốc, họ được xem các băng hình cảnh người Tây Tạng đánh và giết người Hán. Tôi nói ở Tây Tạng có một vùng đất gọi là Kham. Dân vùng này hay cột ru băng đỏ lên mái tóc dài được tết lại và quấn tết tóc này vòng quanh đầu (cô bé nói có thấy bọn họ ở Sichuan). Đây là dân “gai góc” nhất mà ngay cả người Tây Tạng còn phải nể sợ. Trước khi Phật giáo được giới thiệu vào Tây Tạng thì các chiến binh Tây Tạng lẫy lừng trên thế giới lắm đấy (họ chinh phục các vùng đất chỉ để chứng tỏ sức mạnh chứ không để cai trị) và rất nhiều chiến binh vĩ đại xuất phát từ vùng Kham này lắm. Vì vậy tính cách ngàn đời đó vẫn ẩn chứa trong họ ấy. Và họ là những người không chấp nhận chính sách “hòa bình” của Ngài Đạt Lai Lạt Ma đối với Trung Quốc. Vì vậy họ sẳn sàng gây hấn và đánh nhau với người Hán mỗi khi có cơ hội. Tuy nhiên họ không phải là đại diện cho toàn dân Tây Tạng.

Xinran nói những thông tin này tại Trung Quốc không ai biết đâu. Cái mà họ biết đó là dân Tây Tạng là dân thích “gây hấn” với người Hán. Lúc này tôi lại nhớ đến hai bạn trẻ Việt Nam mà tôi gặp tại Chengdu (Thành Đô) tỉnh Sichuan (Tứ Xuyên) làm việc cho công ty Intel và được cử sang Trung Quốc công tác một tháng ấy, cũng nói những thông tin như thế về người Tây Tạng khi tôi hỏi họ có đến khu người Tạng tham quan không? Họ nói người Tạng thích “gây hấn” lắm nên không dám đến. Lúc đó tôi chỉ ngạc nhiên không biết vì sao họ nói thế với người Tạng. Bây giờ thì tôi “ngộ” ra rồi. Họ làm việc chung công ty với các đồng nghiệp người Hán nên được những bạn Hán này “đầu độc” cho những thông tin vớ vẩn ấy.

Trở lại Trung Quốc (8): Hohhot/ Huhehaote

 Kỳ trước: Trở lại Trung Quốc (7): Changchun (Trường Xuân)

Sau khi trả phòng vào lúc gần 12h30 trưa thì tôi tạm biệt anh chàng tiếp tân và kéo hành lý ra ga xe lửa ngồi chờ chuyến tàu 7h33 tối luôn. Lý do là tôi không muốn kéo hành lý đi lang thang ngoài đường nữa và tôi muốn có thời gian để ngồi viết bài. Tôi ngồi ở đó đến khoảng 7h thì đi tìm phòng chờ tàu lửa của mình thì được biết một thông tin kinh dị- đó là tàu của tôi không đến ở ga này mà tôi phải đến đường Changbai Shan ấy (Changbai Shan- Trường Bạch San cũng là tên một ngọn núi vô cùng nổi tiếng tại Đông Bắc). Cũng may là từ ga xe lửa chính đến ga xe lửa trên đường Changbai Shan chỉ cách có 500 mét thôi. Tôi vừa kéo hành lý vừa chạy vừa chửi rủa trong bụng. Ga chính đang trong quá trình xây dựng lại nên nhiều chuyến tàu được dời về ga tạm tại Changbai Shan lắm. Lần này tôi chửi rủa bọn Trung Quốc thì ít mà chửi rủa cái tính chủ quan của mình thì nhiều.

Cuối cùng tôi cũng được ngồi vất vưởng trên tàu từ Changchun đến Hohhot gần 24 tiếng. Tôi phát hiện ra tàu mà tôi đi là tàu chợ bởi vì thứ nhất nó dơ kinh khủng (dơ là do nhân viên ở đây không thường xuyên dọn dẹp rác do hành khách vứt xuống sàn.) Thứ hai là cả đoàn tàu chỉ có một nơi để lấy nước nóng thôi (may là nơi này lại nằm ngay tại toa của tôi nên tôi không phải di chuyển xa như những người khác.) Thứ ba là do là tàu chợ nên rất nhiều người mua vé đứng (bây giờ tôi biết rồi: đối với tàu chợ thì vé đứng nhiều hơn vé ngồi nhưng họ lại có thể có ghế ngồi gần như cả chặng đường.) Tiếp theo là ở các trạm nhỏ người ta thậm chí không cần mua vé tàu trước mà cứ chen lấn lên tàu để giành chỗ ngồi hay chỗ đứng cho “ngon” trước rồi nhân viên sẽ đến bán vé sau, nghĩa là có thể mua vé trên tàu luôn. Cuối cùng là giá tàu khá rẻ -ngồi gần 24 tiếng mà chỉ trả có 88 tệ thì quá rẻ rồi còn gì.

Đường đi từ Changchun đến Hohhot, dọc đường là cảnh hoang mạc với những cánh đồng…cát, thỉnh thoảng được các đàn cừu điểm cho trắng xóa. Ngoài ra còn có những cánh quạt gió đứng sừng sững và trắng xóa trên những hoang mạc này. Tôi được ngắm hoang mạc Nội Mông miễn phí rồi nhé. Từ cửa sổ tàu lửa, lần đầu tiên trong đời tôi thấy người ta dùng ngựa để cày thay cho trâu bò ấy nhé. Tóm lại cảnh ở hoang mạc có nhiều nơi khá đẹp bởi vì có điểm thêm hồ nước, cây cối, gia súc. (Sau này khi được một anh chàng Đài Loan khoe hình anh ta chụp từ một khu vực hồ nổi tiếng với khách du lịch tại đây ấy –tôi không nhớ tên- thì tôi thấy cũng na ná như những cảnh mà tôi thấy từ cửa sổ tàu lửa ấy. Chỉ khác ở chỗ là anh ta phải tốn khá bộn tiền để thấy những cảnh này trong khi tôi được ngắm miễn phí cả ngày đến chán luôn ấy.) Hậu quả của việc mở he hé cửa sổ để tránh khói thuốc của mất tên “mất nết” là người, tóc và quần áo tôi đầy cát (sau này tôi phải tốn khá nhiều dầu gội và xà bông tắm để tẩy cái đống cát Nội Mông này đấy.)

Cuối cùng tàu cũng đến ga Hohhot. Tại Hohhot có hai ga –ga Đông Hohhot (Hohhot Dong) thì nhỏ hơn lại nằm xa trung tâm thành phố. Từ Changchun thì tàu sẽ đến ga này trước. 15 phút sau thì sẽ đến ga trung tâm. Cũng may là những người trên tàu nói cho tôi biết ấy chứ. Tôi nói tôi muốn đến “da tran” (ga lớn).

Hohhot là thủ phủ của Nei Menggu (Nội Mông). Cũng giống như thủ phủ Guiyang của tỉnh Guizhou, tại đây chỉ có duy nhất một international youth hostel của yha mà lại nằm trong khuôn viên của khách sạn bốn sao Binyue. Vì vậy giống như Yidu của Guiyang, nơi đây giống như khách sạn chứ không có không khí hostel tí nào. Nhân viên ở đây cũng không biết tiếng Anh. Tuy nhiên nhân viên ở tòa nhà chính (khách sạn 4 sao ấy) lại biết. Giá dorm ở đây là 60 tệ. Ai có thẻ thành viên của YHA thì được giảm 10 tệ. Để đến đây thì từ ga xe lửa bước ra, đến thẳng bến xe nằm ngay trước mặt đón xe buýt 34 (phải chờ khoảng ½ h mới có chuyến đấy) đi khoảng 20-25 phút thì đến trạm Shifan Da Xue (Normal University) thì xuống (nếu không biết thì hỏi người trên xe, khi đến trạm thì họ sẽ thông báo cho xuống). Khi xuống trạm thì nhìn phía xéo bên đường phía tay phải các bạn sẽ thấy tòa nhà của khách sạn Binyue. Từ đó băng qua đường và đi vào cổng chính hỏi nhân viên thì sẽ được chỉ cho tòa nhà phía sau.

Bởi vì nơi đây phảng phất không khí của khách sạn 4 sao nên phòng dorm 4 giường (dorm nam và dorm nữ riêng) ở khá thoải mái. Tóm lại các bạn thấy khách sạn 3-4 sao tiện nghi thế nào thì nơi đây tương tự như thế. Chỉ có đêm đầu tiên của tôi là có 4 người ở dorm này. Những ngày sau chỉ còn tôi và cô bé người Hoa, tên Xinran, 26 tuổi có bằng cử nhân và thạc sỹ tài chính, đến từ thành phố Lanzhou của tỉnh Gansu (Cam Túc). Mục đích cô ta đến đây là để tham dự kỳ thi TOEFL quốc tế. Tổ chức TOEFL này thật sự hốt được khá bộn bạc từ Trung Quốc đấy nhé. Cô ta nói để tham dự vào kỳ thi này (được tổ chức một lần/tuần tại 40 trung tâm ở khắp Trung Quốc) cô ta phải đăng ký trước 6 tháng (bởi vì các trung tâm luôn kín người dự thi ấy mà.) Phí dự thi khoảng 250 đô Mỹ đấy. Ôi trời quả là cả một đống tiền. Ngoài ra trước đó cô ta cũng đã tham dự kỳ thi GMAT tại một thành phố khác với giá tương tự và phải đăng ký trước 3 tháng.

Mục đích cô ta tham dự hai kỳ thi này là muốn giành một học bổng tiến sĩ kinh tế tại một nước nào đó ở Châu Âu hoặc Mỹ. Nếu thế thì số lượng người tại Trung Quốc muốn ra khỏi nước họ là khá lớn đấy nhé. Từ Xinran và một số người khác thì tôi kết luận rằng người Trung Quốc chả hài lòng với quốc tịch Trung Quốc của mình tí nào. Họ luôn muốn có quốc tịch Châu Âu hoặc Mỹ. Họ bảo quốc tịch Trung Quốc rất khó xin visa đi các nước phát triển (sao giống Việt Nam quá các bạn nhỉ?)

Xinran nói tiếng Hoa của tôi sao giống y như người Hoa đến từ Quảng Tây ấy. Cô ấy bảo lần đầu tiên nghe tôi nói tiếng Hoa cô ta nghĩ tôi là Trung Quốc ở Quảng Tây ấy. Sau khi biết tôi là người Việt Nam, cô ta hỏi bộ ở Việt Nam người ta nói tiếng Anh à? Sao tiếng Anh của tôi giống như của người bản xứ ấy. Tôi nói làm gì có. Việt Nam có tiếng Việt và tiếng Anh chỉ là ngoại ngữ thôi. Người Việt học tiếng Anh dễ hơn người Hoa bởi vì người Việt cũng sử dụng bảng chữ cái La tinh.

Xinran thuyết phục tôi ở lại Trung Quốc dạy tiếng Anh đi, giàu lắm đó. Cô ta còn giới thiệu tôi  trung tâm ngoại ngữ nổi tiếng nhất của Trung Quốc là New Oriental. Cô ta nói giáo viên ở đây lãnh lương cao lắm. Ví dụ một giáo viên tiếng Anh của cô ta chịu khó cày bừa toàn thời gian ở Trung Quốc trong vòng 5 năm thì có thể mua một căn hộ tại Beijing luôn đó.

Ngoài ra Xinran cho tôi địa chỉ email của cô ta và nói sau khi từ Ngoại Mông về, khi đến Gansu (Cam Túc), tôi liên lạc với cô ta thì sẽ được cô ta hướng dẫn chỗ ở và chỗ tham quan. Vậy là tôi có hướng dẫn viê bản địa tại Gansu rồi nhé!!!!

Thật ra tại Hohhot còn có một international youth hostel khác nằm gần trung tâm thành phố hơn khách sạn Binyue. Nơi này có dorm giá 60 tệ (không giảm giá cho thành viên YHA bởi vì nó không thuộc tổ chức này) bao gồm luôn cả ăn sáng và dịch vụ đón khách tại ga xe lửa (chỉ cần cho họ biết ngày giờ bạn đến). Hostel này có tên là Anda và nếu muốn ở đây các bạn có thể vào google gõ từ “Anda guesthouse-Hohhot” thì sẽ có thông tin về nơi này.

Thật ra tôi thấy dorm của tôi tại Binyue khá thoải mái nên quyết định ở luôn 3 đêm (sau những ngày vật vả trên những tàu dài và những nơi rẻ tiền thì cũng đáng các bạn nhỉ?). Gần ga xe lửa có nhiều zhao dai suo có giá 20-30 tệ lắm và các nơi này lại gần trung tâm.

Ở tại Binyue, tôi lấy cột mốc Shifan Da xue (Normal University) nên có đi đâu thì đi khi trở về tôi cứ nói Shifan Da xue. Tại Hohhot, các tên trạm chỉ có tiếng Mông và tiếng Hoa, không có tiếng Pinyin đâu. Tuy nhiên cũng may là tôi ở Trung Quốc đủ lâu nên có thể nhận diện được mặt của vài từ và tôi có thể hỏi người dân địa phương hoặc sinh viên trên xe. Tôi chỉ cần nói: “dao Shifan Da xue ma?” Vậy là họ nhiệt tình hướng dẫn. Tôi thích người dân ở Hohhot vô cùng. Họ vô cùng thân thiện và rất nhiệt tình khi chỉ đường hoặc trạm cho bạn xuống đấy.

Bây giờ tôi nhìn và có thể phân biệt được ai là Mông Cổ rồi nhé. Người Mông cổ khá thân thiện và họ có khuôn mặt bẹt. Kiểu mặt tròn và dẹp ấy. Nhiều người chắc ăn nhiều thịt ngựa hay sao ấy nên khuôn mặt mập ú. Đó là kiểu mặt mà người Việt Nam hay nói: để 12 chén chè lên còn có chỗ quỳ lạy. Khi ra đường cứ nhìn thấy ai mặt dẹt thì tôi đoán đó là người Mông Cổ luôn.

Sách hướng dẫn du lịch nói rằng ở Hohhot hầu chư chả có người Mông Cổ. Tôi nghĩ rằng sách này không đúng bởi vì chỉ ở tại Hohhot có 3 đêm mà tôi gặp khá nhiều người Mông rồi.

Thứ nhất là cậu sinh viên dẫn đường tôi đến nhà ăn của Shifan Da xue (chị Chi nói các căn tin của các trường Đại Học có trợ giá cho sinh viên nên thức ăn khá rẻ). Thực ra cậu ta dẫn tôi vào nơi dành cho giới sinh viên khá giả. Cậu ta mua và trả tiền cho dĩa cơm của tôi là 7 tệ. Tưởng cậu ta sẽ quay lại để ăn nên định lúc ấy trả tiền lại. Tôi ăn xong ngồi chờ miết chả thấy nên lần mò lên cầu thang (bởi vì tôi nhớ cậu sinh viên lấy tay chỉ lên lầu và nói gì đó.) Khi lên cầu thang thì tôi phát hiện ra phòng ăn khá lớn dành cho sinh viên đại trà. Tôi đi loanh quanh kiếm cậu sinh viên này để trả tiền thì chả thấy.

Thứ hai là nhóm nấu ăn của Shifan Da xue. Lúc đó vắng khách nên tôi ngồi nói chuyện với họ và được họ dạy cho một ít tiếng Mông Cổ (bây giờ tôi biết vài tiếng Mông rồi đó nghen.) Lúc đầu họ nghĩ tôi đến từ Yunnan (Vân Nam) nhưng tôi nói Yue Nan và họ à lên nói Vietnam à? Thật kỳ lạ là họ biết từ “Vietnam” đấy.

Thứ ba là một nhóm nữ đứng đợi xe buýt trước cổng Shifan Da xue. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng gì đó. Nhìn những khuôn mặt bẹt của họ, tôi hỏi đại: phải người Mông Cổ không? Họ nói phải.

Thứ tư là khi đợi xe buýt 34 để đến ga tàu lửa cùng Xinran, cặp vợ chồng đứng cạnh chúng tôi cũng là người Mông. Khi biết tôi một mình đi du lịch ở Trung Quốc và chuẩn bị đến Mông Cổ, họ nói rằng tôi thật gan dạ.

Chỉ ở có bấy nhiêu ngày mà tôi đã gặp và nói chuyện với biết bao nhiêu người Mông rồi các bạn nhỉ? Đó là chưa kể tôi thấy ngoài đường khá nhiều khuôn mặt bẹt ấy nhé. Chẳng lẽ ai tôi cũng hỏi: phải người Mông không” thì kỳ quá. Những khuôn mặt bẹt này tôi cũng gặp khá nhiều ở vùng Đông Bắc Trung Quốc ấy.

Hầu như tất cả các bảng hiệu và tên trạm xe buýt ở Hohhot đều ghi bằng hai thứ tiếng –tiếng Mông ở trên và tiếng Hoa ở dưới.

Hohhot có một nơi miễn phí vé và rất đáng vào xem- đó là bảo tàng Nội Mông (Nei Menggu Bowuguan). Để đến được nơi đây thì từ Beimen (cổng Bắc của Shifan Da xue) đón xe buýt số 53 hoặc 83; từ Dongmen, đón xe 66. Tuy nhiên trước khi lên xe hỏi người dân để không đi hướng ngược lại nhé. Các bạn chỉ cần nói: “Nei Menggu Bo Wu Guan.” Ngoài ra để đến bảo tàng này còn có các tuyến xe buýt như 3, 12, 27, 51, 53, 72, 75, 87, 92, 96, 98, 301. Khi lên xe cứ hỏi người dân thì họ sẽ cho biết khi nào xuống nhé.
Mặt tiền của bảo tàng
Tượng Thành Cát Tư Hãn
Bên trong bảo tàng

Bảo tàng Nội Mông ở đây có quy mô thật vĩ đại mà trong tất cả các bảo tàng tôi đã vào hình như chỉ có bảo tàng thủ đô tại Beijing mới sánh nổi với nó mà thôi. Tại đây có rất nhiều phòng trưng bày kín cả 4 tầng lầu. Họ trưng bày hầu như mọi thứ, từ thời nguyên thủy đến thời của Thành Cát Tư Hãn, đến phi thuyền Shenzhou, và cả việc khai thác khoáng sản tại Nội Mông. Nhân viên phát vé và hướng dẫn viên ở đây mặc trang phục truyền thống của Mông Cổ trông khá đẹp. Ngoài ra tại lầu 4 còn có cả một khu cà phê với cách bày trí trướng rủ rèm treo trông rất lãng mạn và ấn tượng.
Một hướng dẫn viên (trang phục xanh lam) đang hướng dẫn khách tham quan tại bảo tàng

Điều mà tôi thích nhất ở bảo tàng này là họ có nhiều phòng trưng bày về thảo nguyên (những động vật và hoa cỏ sống trên thảo nguyên), về lịch sử, truyền thống, phong tục của người dân du mục trên thảo nguyên.







Nghe đồn Thành Cát Tư Hãn hành quân thần tốc nhờ vào kiểu lều di động này

Đại Hãn

Hoàng hậu

Cờ Mông Cổ


Có ai dám "chơi" kiểu tóc này không?




Găng tay





Điều mà tôi bực mình nhất ở bảo tàng này là học gán quốc tịch Trung Quốc cho Thành Cát Tư Hãn và quân đội của ông ta. Đúng là bọn trơ trẽn!!!

Tuy nhiên tôi cảm thấy khá thỏa mãn khi lại được vào một viện bảo tàng công viên khách sạn 5 sao sau những ngày phải tham quan những viện bảo tàng bé tí ở khu vực Đông Bắc Trung Quốc.

Ngoài ra ở Hohhot còn có rất nhiều điểm tham quan khác mà tôi tra được ở trên mạng như sau:

  • Mộ của Vương Chiêu Quân (Wang Zhaojun mu): tại ngã tư của đường Shiyangqiao xilu và Nanchafang jie, đón xe buýt 14
  • Ra núi: xe buýt 54 ở gần quảng trường Xinhua (Xinhua Guang Chang)
  • Đến khu phố cổ: ở đây có thể vào
  • Da Zhao si (Da Zhao Temple) giá vé 30 tệ hoặc
  • Qingzhen Dasi (Vương cung thánh đường của người Hồi): miễn phí
  • Wutasi (Temple of the five Pagodas) giá vé 35 tệ

Tàu lửa của tôi đi Erlian (Erenhot/ Erlianhaote) vào lúc 10h tối thứ hai ngày 30/5/2011 với giá vé là 36 tệ cho ghế cứng và tàu dự kiến đến vào lúc 6h sáng hôm sau. Tôi và cô bé Xinran cùng nhau check out bởi vì tàu của cô ta về Lanzhou khởi hành vào lúc 2h trưa. Chúng tôi xuống trễ khoảng 10 phút. Vậy là tiếp tân ở Binyue bắt chúng tôi phải trả tiền cho ½ ngày. Xinran không đồng ý nên cãi nhau với tiếp tân và dịch lại cho tôi nghe. Tôi  bảo Xinran nói với tiếp tân rằng chúng tôi ra khỏi phòng lúc 12h nhưng do phòng ở tầng 5, khách sạn không có thang máy và chúng tôi phải bê hành lý xuống cả 5 tầng lầu. Vì vậy không thể bắt chúng tôi trả tiền thêm ½ ngày được. Cô tiếp tân gọi điện thoại cho ai đó và nói rằng chúng tôi không phải trả tiền nữa. Hú vía!!! (Một du khách khác xuống trễ hơn chúng tôi chút xíu và cũng bị bắt trả tiền ½ ngày ấy.)

Xinran dẫn tôi ra tòa nhà chính. Tại đây chúng tôi chỉ cần nói số phòng mình đã ở là có thể được ký gửi hành lý cả tháng luôn và miễn phí ấy nhé. Tuy nhiên tôi chỉ để ở đó vài tiếng thôi.

Tạm biệt Xinran tại ga xe lửa, tôi leo lên xe buýt và đi ra ngoại ô Hohhot. Đến trạm cuối cùng, tôi leo xuống. Ở cánh đồng trước mặt tôi là một nấm mồ trăng trắng. Điều kỳ lạ ở nấm mồ này là nó trông giống như cái lều của dân chăn cừu ấy nhưng khác ở chỗ là nó bằng xi măng và phía trước có tấm bảng gỗ nhỏ để ghi tên người chết. Thật thú vị!! Dân du mục sống trong lều và chết cũng được chôn trong một cái lều xi măng. Tôi lấy máy ảnh ra và xăm xăm định băng qua khoảng đất trước mặt để chụp hình rõ hơn. Khi tôi vừa nhấc chân lên và bước thì cảm giác hụt hẫng và lành lạnh tràn vào. Ôi thì ra khoảng đất trống trông như đất khô ấy lại là bùn quánh. Tôi hết hồn vì đất sình lún qua khỏi mắt cá chân luôn. Tôi vội leo lên bờ thì hai đôi chân của tôi được phủ một lớp bùn dày.

Nấm mồ mà tôi đã nhìn thấy đây -Trông giống cái lều của dân du lục quá các bạn nhỉ?

Hậu quả của việc ngắm nghía nấm mồ
Lúng túng, tôi giũ cho bùn ra bớt. Một bác nông dân bước tới và nói đất này không đi được đâu và chỉ tôi đi về phía trước để lấy nước rửa chân. Tôi đến bác nông dân phía trước chỉ vào đôi chân của mình và nói: nước. Bác ta nhìn tôi vừa thương hại vừa buồn cười và chỉ vào trạm xe buýt.

Khi tôi vào trạm và hỏi nước. Một anh thanh niên chỉ cho tôi cái vòi rồng và nói gì đó. Chắc ý là dùng vòi rồng mà xịt cho sình rã ra. Tôi làm theo: giày, vớ và một đoạn quần của tôi ướt nhẹp. Tuy nhiên dù sạch bùn nhưng bên trong đôi giày và vớ của tôi lại đầy cát và không thể giũ ra được. Tôi ráng chịu đựng để đi trên đôi giày đầy cát và ướt nhẹp này trở lại khách sạn Binyue để lấy hành lý.

Lấy dép ra mang, tôi vứt luôn cả đôi giày và vớ vào thùng rác. Vậy là đôi giày đã cùng tôi leo biết bao nhiêu núi và cả Vạn Lý Trường Thành trong gần 5 tháng tại Trung Quốc bị vứt bỏ lại Hohhot rồi nhé.

Người già ở Hohhot giải trí:
Dàn đồng ca này có cả nhạc trưởng nữa đấy!

Diễn kịch

Hát hò không nổi thì làm khán giả.

Sành điệu chưa??

Cụ ông đèo cụ bà đi xem hát bằng xe điện

Luyện thư pháp

Trượt Pa te

Nào ta cùng trượt

"Te" lả lướt

Cảnh xin tiền như thế này rất thường gặp ở Trung Quốc.


Kỳ sau: Trở lại Trung Quốc (9): Erlian/ Erenhot/ Erlianhaote và MONEY SCAM

Bài liên quan: Nội Mông dậy sóng

Bài liên quan: Chính phủ Trung Quốc nói dối trong vấn đề liên quan đến Mông cổ.

Bài liên quan: Cuộc nói chuyện giữa tôi và Xinran