Năm
2005, Tony đi Anh có gặp bà Iris, người Hà Lan. Lúc đó mình tranh thủ tiếp thị
đất nước, gặp ai cũng líu lo "welcome to Vietnam".
Về email qua lại, rồi thân thiết. Một hôm, bà Iris rủ thêm bà Catherine đi qua Việt
Nam chơi .Tony đưa đi Mê Công Đéo Tà (Mekong Delta) chèo thuyền ăn mận,hai bà
say mê lắm. Trên đường về Sài Gòn, một bà nhác thấy bên đường là cửa hàng bán
các con chó quay đang bị móc họng treo lủng lẳng, mới hỏi bán thịt gì vậy,
thằng tài xế tài lanh tài lọt nói dog dog rồi cười ha hả. Hai bà tự nhiên im
lặng, một lúc sau thì khóc. Tối đến hai bà không ăn gì. Tony mời ăn cơm tối,
hai bà kiên quyết không ăn, mặc dù hôm trước là khen ngon và ăn khí thế, chỉ
mua bánh mì rồi về khách sạn.
Sáng
hôm sau bà Iris viết cái mail, nói là tối qua không ngủ được, và nói thôi đổi
vé máy bay về nước sớm vì không có tinh thần đi tham quan nữa. Và cũng không
muốn nói chuyện với người Việt, vì cứ nhìn thấy những cái miệng xinh đẹp kia
từng cắn xé từng miếng thịt chó là hai bà bị ám ảnh. Vì đối với nhiều người,
chó mèo là bạn bè. Không ai ăn thịt bạn. Thôi thì chiều ý, Tony đặt vé cho bà
đi Angkor Wat rồi nối tuyến bay về Amsterdam, dù sao đến Đông Nam Á thì cũng
nên đi Angkor, chứ già rồi sợ không có dịp quay lại.
Một
tuần sau về nước, bà Irish mới gửi một cái mail khoe hình và nói ở Angkor, hai bà đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Nhắc
đến Việt Nam,
bà nói về có kể lại cho bạn bè ở Hà Lan nghe, ai cũng ngạc nhiên sao người Việt
lại ăn thịt thú cưng. Chó và mèo là thú cưng chứ đâu phải động vật được sinh
sản nhân tạo như heo bò gà, cá sấu, ba ba, đà điểu…nếu được nuôi trong nông
trại vẫn có thể xem là thực phẩm. Bà nói, con gì thật ra cũng ăn được cả, thịt
người nếu ướp gia vị vào thì vẫn ngon, nhưng phải tự đưa chuẩn mực đạo đức vào.
Không ăn thú chó mèo vì tình cảm, không ăn thú hoang quý hiếm vì bảo vệ cân
bằng sinh học cho con cháu muôn đời sau.
Bà
kể truyện ngụ ngôn, rằng ngày xưa, khi muôn loài được sinh ra, chó mèo còn ở
trong rừng. Loài người mới kêu về ở chung, loài chó sẽ trung thành tuyệt đối, là
loài thú duy nhất tôn thờ con người, ăn chất thải của con người. Dù chủ có giàu
có hay nghèo khổ, nó vẫn theo, vẫn vẫy đuôi mừng, nên mình có quyền định đoạt,
tức có thể đánh, nó sẽ nằm im cho đánh chết, nhưng có ra điều kiện là không
được ăn thịt nó. Loài người hứa rồi quên. Người châu Âu cũng từng ăn thịt chó
mấy thế kỷ trước, dẫn đến hành vì báo oán, tai họa dịch bệnh liên miên, có dịch
chết mấy triệu người. Bà nói, tao 75 tuổi rồi, tao biết gì đúng gì sai Tony à.
Ai ăn thịt chó thì nó thấy là nó sủa dữ dội, và trước sau gì cũng bị tai ương
vì lời nguyền ngày xưa. Nên bà nói, mày nói người ta ai nghe thì nghe, còn ai
không nghe thì ăn kệ họ, nhưng mày đừng ăn.
Tony
từng lê la từ khu cầu Thị Nghè, khu cư xá Bắc Hải, Hải xồm Hải không xồm,Tú béo
Tú gầy Tú thật Tú giả gì cũng ghé qua, nên nghe bà nói vậy, dù biết là truyền thuyết
nhưng thấy đây là văn minh, cần phải học tập. Không phải vì sính Tây hay áp đặt
văn minh phương Tây gì cả, mà đó là văn minh của nhân loại, thế hệ trẻ nên tiếp
thu. Nên sau đó thấy thịt chó thịt mèo, tự nhiên bị ớn óc, nhờn nhợn, không ăn
được nữa.
Lên
mạng tìm kiếm thông tin bằng tiếng Hoa, thì mới biết thế giới hiện giờ chỉ còn
người Triều Tiên (Nam Bắc Hàn), Trung Quốc và Việt Nam là còn thói quen ăn thịt
chó mèo. Và đây là cái rơi rớt lại của văn hoá Trung Hoa, "cái gì có chân
đều ăn được trừ cái bàn" một cách không tình không nghĩa. Văn hóa ăn thịt
chó mèo khởi nguồn từ khu vực Động Đình Hồ trước công nguyên năm trăm năm, bắt
đầu từ các thầy cúng, các pháp sư luyện bùa ngãi và sau đó lan ra dân thường,
cứ thèm đạm là thấy có con gì là đập chết ăn con đó. Văn hóa bạc bẽo của chị
Hoa này, em Nam
em Hàn cứ tưởng là của mình, gọi là bản sắc và bảo vệ khí thế.
Qua
Hàn Quốc, mấy đệ tử bên đó nói bây giờ chỉ có thế hệ cha chú gốc gác nông thôn,
lúc đó còn đói nên mới ăn, giờ tụi trẻ không ai ăn nữa. Ở Hàn Quốc, có nông
trại nuôi lấy thịt 1 giống chó ăn rồi nằm, không biết sủa. Cách đây mấy chục năm,
báo chí Hàn Quốc cũng tranh cãi ăn hay không ăn, thậm chí Olympic Seoul 1988,
tất cả các cửa hàng thịt chó đều phải đóng cửa trong suốt thời gian diễn ra đại
hội, vì họ sợ rắc rối với các tổ chức bảo vệ động vật. Và thằng Khan còn bảo,
em nghe nói các nhà khoa học giải mã ADN của chó, nó là một trong những động
vật giống con người nhất, ¾ gene của nó y chang gene người, nên đạm của chó vào
cơ thể sẽ được hấp thụ cực nhanh, bồi bổ sức khoẻ nhanh. Nhưng cũng có nhiều
phản ứng như co giật, sùi bọt mép sau khi ăn thịt chó do có sự tương hợp giống
khi ăn thịt đồng loại.
Ở
Việt Nam,
chó thịt bán ở chợ hay quán chủ yếu từ nguồn bắt trộm, vì người nuôi quý chó,
ít bán. Do nhu cầu quá cao, dẫn đến nghề trộm chó. Mà không giống như việc bị
mất gà, mất bò, mất xe máy,.. chỉ là mất tài sản, việc mất chó thuộc về phạm vi
tinh thần. Vì ai nuôi đều xem nó là thành viên trong gia đình, đều đặt cho nó
một cái tên riêng, như Ki, Lu, Cún,...Điều này khác biệt với mọi vật nuôi khác.
Nhà giàu nuôi chó họ còn có cả sổ khám bệnh, hộ chiếu du lịch. Vì vậy, khi phát
hiện ai đó giết hại thành viên trong gia đình họ, họ sẵn sàng đánh trả quyết
liệt với sự căm phẫn tột độ. Và bọn trộm chó phải trang bị hàng nóng, để nếu bị
phát hiện, thì ra tay luôn với cả chủ nhà.
Gần
đây, cầu lớn quá nên phải nhập khẩu chó về ăn. Chó Thái, Lào, Cambuchia ùn ùn
kéo sang, từng đoàn từng đoàn nối đuôi nhau, sau song sắt, ánh mắt con nào con
nấy thống thiết nhìn lại cố hương lần cuối. Khổ thay phận chó Miên chó Lào,
tưởng được êm ấm trên những thửa ruộng bậc thang, được vui đùa mỗi chiều trên
bên dòng Mê Công, tung tăng bên nương rẫy với các bạn có cái tên nghe na ná Ôm
Chảo Bay Ra Biển, thì…Trong cái chiều định mệnh, đang lang thang vui đùa trên
đường quê, hai tên đi xe máy dùng dây thong lọng thít cổ một phát lôi lên xe,
rồi tập kết thành hàng hóa xuất khẩu sang quốc gia láng giềng. Chúng chỉ biết
kêu rên ăng ẳng, ánh mắt buồn xa xăm trên con đường đồi núi gập ghềnh. Để lại
sau lưng là những nhà sàn với khói bếp lam chiều, những đứa trẻ đứng khóc mếu
máo vì nhớ bạn Vằn bạn Vện, những ông cha bà mẹ đi khắp núi rừng để tìm về, cứ
ngỡ chúng hôm nay mãi săn chuột mà đi lạc ở nơi đâu.
Rồi
tin trộm chó bị dân làng đánh chết, cũng bỏ vào bao tải đập chết rên ư ử, nói
cho mày chừa. Có chừa được không khi nhu cầu vẫn cao chất ngất? Có chừa được
không khi hàng quán thịt chó vẫn đông khách thâu đêm, cô em Nam Định xinh
xinh Tony gặp một lần vẫn dùng tay cầm mõm chó gặm từng miếng thịt đầu và khen
không biết chó vùng nào ngọt thịt quá, từng sợi thịt vẫn giắt vào kẽ răng khi
em cười. Có ông ngồi bên cũng bị giắt răng, bèn lấy tăm xỉa ra rồi quấn vào lá
mơ lông, chấm mắm tôm nuốt lại, cười khả khả, răng vàng hếu..
Lâu
lâu lại nghe tin một mạng người đã ra đi để phục vụ cho nhu cầu nướng riềng sả
lá mơ, xáo măng rựa mận, hấp hành cho những hot boy hot girl ở thành phố. Nếu
kiểm tra hoá đơn đầu vào thì không nhà hàng nào cung cấp được, toàn từ nguồn ăn
trộm. Nếu mình tiêu dùng, mình gián tiếp tiêu thụ hàng gian, tạo cầu miết. Bọn
trộm còn dùng Cyanua để đánh bã, chất độc này ngấm vào thịt chó, nên mình ăn
vào sẽ bị tích tụ, lâu ngày sẽ bị ngây ngây dại dại, u u mê mê nói gì cũng cãi,
kêu bỏ ăn thịt chó họ sẽ sùi bọt mép lên cãi ngay. Bây giờ, chẳng làng quê Việt
Nam
nào còn bình yên. Thay vì nuôi chó để giữ nhà, người ta bây giờ phải canh giữ
chó.
Có
khi nào bên miếng dồi chó thơm phức và ly rượu cay nồng, chợt nhớ ai đó vì
miếng ăn này mà phải bỏ mình. Thôi không thương chó thì hãy thương người. Cùng
là người Việt, cùng con cháu Lạc Hồng, cùng màu da giọng nói với nhau, ai nỡ.