Hồi xưa, tôi cũng niệm Phật ghê lắm nha! Biết tôi niệm ai không, tôi niệm
ông A Di Đà đó. Mà biết sao tôi niệm ổng không?
Vì hổng biết từ lúc nào 6 chữ Nam Mô A Di Đà Phật bám vào trong tiềm
thức. Cái lúc tôi đi hành tẩu giang hồ, tôi leo rừng lội suối, thường xuyên ở nơi
xa lạ, có lúc ngủ gần nghĩa địa hoặc ngủ gần xác chết. Chuyện ấy không ghê bằng
cái này nè: Lúc ấy tôi lại là người cực kì sợ ma nữa mới gớm chớ. Giữa đêm
khuya thanh vắng, 1 mình ở nơi hoang vắng thì cái nỗi sợ ma nó càng trầm trọng,
mấy cái bóng cây cứ di di trước mặt, tiếng con này tru con kia hú, con nọ soạt
xa soạt xẹt trong bụi rậm, rồi tiếng lá rơi như tiếng chân người đi, tiếng gió
thở dài, thanh âm của sự im lặng kì quái, trùi ui là trùi, sợ quá trời sợ, sợ
muốn vỡ tim vỡ mật, sợ quá không biết bám víu vào đâu, sợ quá không biết làm gì
cho hết sợ, nên chỉ có 6 chữ Nam Mô A Di Đà Phật là mới cứu được. Sợ quá nên
niệm, niệm miết niệm miết, lo niệm nên hết sợ hồi nào cũng hổng hay luôn. Hì hì
hì.
Túm lại, hợp với ông nào thì niệm tên ông đó. Hợp ông Thích Ca thì niệm
ổng, hợp ông A Di Đà thì niệm ổng, hợp Quán Âm Bồ tát thì niệm Quán Âm Bồ Tát,
hợp với thánh Alla thì niệm thánh Alla, hợp với Chúa Giê su thì niệm Chúa Giê
Su, hợp với thần Shiva thì niệm Om Shri Shiva, hợp với thần Krishna thì niệm
Hare Krishna, Hare Hare, …………
Cho nên hợp với ai thì niệm tên người đó thôi!!! Niệm đi mọi người, niệm đến
Nhất Tâm Bất Loạn luôn đê!
Hợp với ai thì niệm tên người đó thôi. Hoặc cũng có thể nói rằng: Dính
mắc với ai thì phải niệm tên người đó thôi.
Trong một lần đi hành tẩu giang hồ, tôi dừng chân ở một ngôi chùa Nhật
Bản tu theo trường phái Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa Kinh. Họ chỉ đọc duy nhất
kinh Pháp Hoa và hằng ngày chỉ tụng niệm duy nhất câu Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa
Kinh. Tôi ở đó với họ một thời gian (lý do là tò mò muốn tìm hiểu về trường
phái này). Và cũng ở tại đây tôi niệm câu Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa Kinh (tiếng
Nhật là Nam Mu Myo He Ren Ge Kyo) đến Nhất Tâm Bất Loạn (vụ này kể ở bài khác
nha!)
Còn vụ Hợp ai thì niệm tên người đó thì kể tiếp như sau. Đây là đoạn
trích trong tập hồi kí của tôi (cái này được viết vào thời điểm đó, hổng phải
thời điểm này, nghĩa là thời điểm khi sự việc ấy xảy ra). Đoạn hồi kí được đặt
trong ngoặc kép:
“““Số là sáng hôm ấy khoảng 8h tôi ôm
sách vào cái chòi nhỏ nhỏ gần chánh điện ngồi đọc cho đỡ nóng. Tuy nhiên do lâu
ngày không ai ngồi nên bàn ghế đầy bụi bặm. Vậy là tôi hì hục lau dọn. Xong
xuôi thì mệt nên chỉ đọc vài dòng là nằm luôn xuống ghế thiu thiu ngủ. Lúc đang
thiu thiu, tôi lại thấy mình ngồi dậy và ở băng ghế đối điện là một người đàn
ông Châu Á (không biết quốc gia nào) khuôn mặt tròn, tầm 40 tuổi ngồi nhìn tôi
cười cười. Hai bên cạnh tôi mỗi bên là một con quỷ đói (hungry ghost) đang
đứng. Vì sao tôi biết đó là hai con quỷ đói???? Bởi vì cổ nó dài ngẳng và mỏng
như sợi chỉ. Sướng hôn? Tôi ngồi đọc sách có hai quỷ đói “đứng hầu” hai bên
hehehehehe.
Nhưng ba nhân vật vô hình này không
hề muốn làm tôi sợ đâu các bạn. Dù cả tôi và họ đều không nói gì nhưng tôi lại
hiểu ý họ muốn gì: họ muốn tôi ngồi dậy và tiếp tục đọc sách. Nhân vật ngồi đối
diện vẫn cười cười còn hai con quỷ đói vẫn ở hai bên. Tôi tuyệt nhiên không hề
có cảm giác sợ hãi trước ba nhân vật vô hình này các bạn ạ, mà cảm giác của tôi
đối với họ là: thân thuộc như bạn. Chết cha, tôi kết bạn với quỷ đói hồi nào
vậy ta?????
(Các bạn ạ, đây là điều mà tôi trải
nghiệm đây. Hình như đối với những người thuộc thế giới vô hình thì ngôn ngữ
không là rào cản và người ta nói mà không cần mở miệng. Thực tế, tôi không hiểu
tôi và ba nhân vật vô hình kia giao tiếp bằng ngôn ngữ gì nhưng tôi lại hiểu ý
muốn của họ mới ghê! Tóm lại, khi nào trở thành nhân vật vô hình rồi thì chúng
ta không cần học ngoại ngữ hehehehehe. Phấn đấu thành nhân vật vô hình nghen bà
con khakhakhakha.)
Dù “bạn” tôi muốn tôi tiếp tục đọc
sách nhưng tôi vẫn muốn ngủ nên dùng dằng. Trong lúc ấy thì tôi lại thấy mình
nằm xuống và ở phía đầu nằm của tôi khoảng 1 mét, tôi nghe tiếng dây xích lê
trên mặt đất. Tôi không nhìn thấy nhưng cảm nhận một sinh vật đang bị xiềng ở
cổ chân tiến về phía tôi. Ba sinh vật kia không làm tôi sợ; tuy nhiên đối với
sinh vật này dù không nhìn thấy như âm thanh tiếng xiềng lê trên mặt đất làm
tôi sợ đến đông cứng cả người. Tôi hoàn toàn tê liệt cả người vì quá sợ và tôi
cũng không hiểu vì sao mình lại sợ đến thế! Sợ quá, tôi định niệm: “Nam Mu Myo
He Ren Ge Kyo” (Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa Kinh bằng tiếng Nhật) nhưng không
niệm nỗi. Tôi định niệm Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật nhưng cũng không
niệm nổi. Lúc này thì tôi hoàn toàn hiểu câu: Nỗi sợ làm người ta đông cứng cả
suy nghĩ. Niệm bằng tư tưởng chứ có dùng mắt môi miệng hay cử động nào của thân
thể đâu mà tôi vẫn không làm nỗi.
Sinh vật kia càng tiến đến gần thì
nỗi sợ của tôi càng tăng. Tôi sợ đến nỗi như có ai bóp chặt lấy tim mình lại.
Rồi tôi nhớ lại: tôi nắm chặt hai bàn tay lại, để ngón cái vào trong và niệm
“Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát.” Theo truyền thuyết, ai niệm Nam Mô Quan Âm Bồ Tát
3 lần thì sẽ được Ngài giúp nhưng tôi chỉ niệm có 2 lần thôi thì nỗi sợ tan
biến hẳn và tôi cảm nhận được một bầu không khí thân thiện từ phía sinh vật kia
và từ môi trường xung quanh. Nỗi sợ hãi biến mất hoàn toàn. Thật kỳ
lạ!!!!!!!!!! Tôi cảm thấy hình như sinh vật kia muốn “trêu” tôi hay sao ấy????
Vậy ra tôi được những sinh vật vô hình này “chấp nhận” cho “ở chung” rồi
à????????????
Lúc ấy thì tôi cũng tỉnh giấc (nhưng
tôi không hề có cảm giác là mình vừa ngủ) và ngồi dậy đọc sách tiếp. Tôi không
hề có cảm giác sợ hãi cái chòi ấy. Mấy ngày sau tôi cũng đến đấy đọc sách nhưng
không bao giờ nhìn thấy những người vô hình ấy nữa. Hình như tôi chiếm chỗ của
họ nên họ thử tôi tí xem thế nào và sau khi họ chấp nhận tôi thì tôi không bao
giờ gặp họ nữa (dù muốn.) Mấy ngày sau tôi cũng đọc sách và nằm ngủ nhưng chưa
bao giờ nhìn thấy họ. Tiếc nhỉ!!!!!!!!!! Thế giới vô hình thật kỳ lạ và làm tôi
thấy tò mò quá!!!!””
>>> Bây giờ quán chiếu lại
thì tôi nhận ra rằng: Trước đó tôi có lúc đả phá Bắc tông, đặc biệt là hình
tượng Quán Âm Bồ tát, dù giai đoạn này rất ngắn và tôi không có chỉ trích từa
lưa khắp nơi, tôi chỉ khởi ý và nói với một số người thôi. Tôi chỉ trích cho
rằng hình tượng này là giả mạo, hổng có thật. Ờ, đả phá đi cưng, đả phá cái gì
thì dính mắc cái đó, cột nút chỗ nào thì phải gỡ ở chỗ nấy. Cho nên dù tôi đã
niệm câu Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa Kinh đến nhất tâm bất loạn, vậy mà khi sự
việc xảy ra tôi lại không niệm nỗi câu ấy mà chỉ có niệm Nam mô Quán Thế Âm Bồ
Tát thì mới thoát ra được. Cột ở đâu thì phải gỡ ở chỗ nấy. Hóa ra tôi đã được
trợ duyên để thấm cho được bài học này đấy mọi người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét