Lúc tôi vừa phát hiện ra vấn đề này thì dịch Covid bùng lên nên
tôi nín khe hổng dám phát hiện nữa hihihi.
Cái quan niệm của ông bà xưa là sống quanh quẩn sau lũy tre
làng thật ra là có lý của nó nha mọi người! Bởi vậy những người già sống ở các
nước khác nhau khi sắp chết thích trở về nước là vậy. Ai cũng bảo là do Lá Rụng
Về Cội. Cái Lá Rụng Về Cội thực ra theo cái hiểu của tôi thì nó có một tầng sâu
hơn. Chúng ta hầu như không ai biết lý do vì sao mình được sanh ra ở một mảnh
đất nào đấy. Chúng ta chỉ biết ông bà cha mẹ mình ở nơi đó nên mình gọi là quê,
hoặc nơi đó là nơi chôn nhau cắt rốn nên mình gọi là quê. Vậy là trước khi chết
mình phải trở về quê cho bằng được. Cho nên mình gọi là Lá Rụng Về Cội. Còn tôi
hiểu Lá Rụng Về Cội là biết được nguyên do vì sao mình được sanh ra ở đó mà
không phải ở nơi nào khác, vì sao mình được sanh ra ở đất nước đó mà không phải
là đất nước nào khác. Biết được nguyên do này thì mới thực sự là Lá Rụng Về
Cội, nếu không chỉ là mang cái thân xác về quê mà thôi. Một số người sanh ra ở
Việt Nam
sau đó cùng cha mẹ đi định cư ở nước khác, sau khi chịu nỗi vất vả vì phải hòa
nhập với môi trường nơi ấy họ quay sang oán trách cha mẹ là sao không đẻ ra
mình ở nước đó để mình khỏi phải khổ nhọc như vậy chớ. Nếu cha mẹ họ mà chờ đến
khi ra nước khác mới sanh con thì đứa con ấy chưa chắc đã là họ chứ ở đó mà oán
trách. Biết sao không? Do duyên này nghiệp này, họ mới sanh ra ở Việt Nam, hay còn gọi là cộng nghiệp với đất Việt Nam. Nếu sanh ở
nước khác thì phải sanh ra đứa có cộng nghiệp với đất nước ấy chứ không phải là
đứa có cộng nghiệp với Việt Nam
đâu nha!
Do cộng nghiệp với đất đai tổ tiên người Việt Nam nên mỗi
người sanh ra ở Việt Nam đều mang theo tập khí của tổ tiên Việt Nam, con cái họ
sanh ra ở Việt Nam cũng vậy, nhưng nếu đứa con ấy được sanh ra ở nước khác thì
nó còn có thêm cộng nghiệp và tập khí của tổ tiên nước ấy. Rồi, gia đình có vấn
đề rồi nha. Cùng một gia đình mà tập khí khác nhau rồi nha! Hoặc có người cộng
nghiệp với Việt Nam quá nặng nhưng ham muốn đi xuất ngoại nên tìm đủ mọi âm mưu
và thủ đoạn để đi, vậy là hoặc không đến nơi được hoặc đến nơi nhưng lại có tai
nạn hay gặp chuyện gì đấy không ở nơi đất ấy được, rồi cũng phải quay về mà
thôi. Cái gọi là có số xuất ngoại hay số không xuất ngoại là vậy đó.
Có người tập khí với Việt Nam nhẹ nên xuất ra một cái là họ
đi luôn và xem nơi khác như là quê hương. Có người thì tập khí còn nặng nên dù
sống nơi đất khách nhưng họ luôn đau đáu nhớ quê rồi trước khi chết muốn trở về
quê để ngó một cái cho bằng được. Cả hai trường hợp này đều không giải quyết
được rốt ráo vấn đề - Tại sao họ lại được sanh ra ở Việt Nam?
Cho nên câu hỏi ở tiêu đề bài viết thực ra không phải là
khuyên mọi người không nên đi mà là dù đi đâu dù có đi nhiều đến mức nào thì
cuối cùng cũng phải LÁ RỤNG VỀ CỘI – nghĩa là phải tìm ra được nguyên do vì sao
mình lại sanh ra ở khu vực ấy trên quả đất, vì sao mình sanh ra ở đất nước ấy,
vì sao mình sanh ra ở tỉnh ấy, vì sao mình sanh ra ở huyện ấy, ở làng ấy, ở xã
ấy. Thực ra thì khu vực càng nhỏ càng khó trả lời nên chỉ cần tìm ra nguyên do
vì sao mình sanh ra ở đất nước ấy và tỉnh ấy là đã đủ làm tròn cái được gọi là
LÁ RỤNG VỀ CỘI rồi nha mọi người!
P.s Lúc tôi ngộ ra vấn đề này là vào năm ngoái. Ngộ ra xong
cái tôi ngồi ngẩn người mà thắc mắc – không biết vì sao ông thiền sư Thích Nhất
Hạnh ổng là Bồ tát rồi mà lại cao tuổi như vậy, mà vẫn chưa chịu LÁ RỤNG VỀ CỘI
là sao ta! Cái thời gian sau đó tôi vào google tình cờ đọc được tin thiền sư
Thích Nhất Hạnh được chính phủ Việt Nam
cho phép về Việt Nam
chờ chết. Hú hồn hú vía. Ổng là Bồ tát mà không cho phép ổng LÁ RỤNG VỀ CỘI thì
thiệt là tai họa. Ai ngờ họ cũng khôn, cho phép ổng về đấy chứ!
Bởi vậy ai đang ở nước ngoài mà sắp chết rồi nhưng vẫn chưa
biết được lý do vì sao mình được sanh ra ở Việt Nam thì ráng về nước mà tìm hiểu.
Lọ mọ quanh đi quẩn lại miết ở Việt Nam cũng có khi ngộ ra lắm đó. Một khi
ngộ ra điều này trước khi chết thì đúng là một bước tiến vô cùng lớn về mặt tâm
linh.
Chúc những ai sắp chết biết được lý do vì sao mình được sanh
ở Việt Nam
hihi!
Cũng mong Dì Tư là lá la la... Lá rụng về cội thì đa phần. Chứ là trái, là hạt thì chim tha mất tăm. Hoặc là hạt có cánh cũng bay vù vù..Hi..
Trả lờiXóaÔng nội hổng thấy lá bồ đề trên mặt chị QD hả.
Trả lờiXóaChào mừng Thichdibui trở lại trang nhà, lâu nay tôi cứ nghĩ "mất tích" hơi lo có chuyện gì không. Cảm ơn đã Bạn đã chia sẻ góc nhìn độc đáo và trải nghiệm đầy thú vị.
Trả lờiXóaChờ bài viết của chị từ rất lâu rồi
Trả lờiXóa