Kỳ trước: Tôi đi Lào (11): Pakbeng - Đường về biên giới Lào - Thái
Chiang Rai
Ở Chiang Kong, giá xe đi Chiang Rai là 60 Thái Baht/người. Khi đến nơi, chúng tôi “được” đón tiếp bởi một đội quân tiếp thị khách sạn ngay tại bến xe. Lúc đầu, chúng tôi dự định ở tại Khách sạn Gold Triangle nhưng ở đây giá phòng mắc quá (700 Thái Baht/phòng 2 giường đơn). Thế là chúng tôi nhờ lái xe tuk tuk chở đến một nơi khác, rẻ hơn nhưng hơi xa khu du lịch một tí. Đó là Khách sạn Tana-Pat. Ở đây phòng đẹp, sạch sẽ, rộng rãi, có tivi, có thể tự giặt đồ, phòng có 2 cửa, cửa trước và cửa sau ăn thông ra sân phơi đồ, giá chỉ có 350 Thái Baht/ phòng 2 giường đơn. Chúng tôi ở đây khá thoải mái và hầu như không có khách du lịch, đa số là người Thái thuê phòng theo tháng.
Tối hôm đó, tôi một mình đi ra chợ đêm chơi. Trên đường đi ngang qua công viên nơi người dân đến để nhảy theo nhạc và có người hướng dẫn mỗi ngày. Sau này đi đến các tỉnh thành khác tôi mới biết hầu như ở Thái Lan, nơi đâu cũng có những công viên như vậy. Tôi nghe nói rằng do người dân Thái ăn nhiều mà ít vận động nên họ ngày càng béo phì vì thế chính phủ đề ra chương trình này để giảm béo cho dân chăng? Đặc biệt là ai cũng có thể tham gia vào những lớp nhảy này miễn phí hết. Chỉ cần chịu khó đến công viên là có thể tham gia, kể cả người nước ngoài (Ở Phnom Pênh, Cambuchia cũng có những lớp nhảy ngoài trời như thế này, nhưng phải đóng tiền đấy.)
Chợ đêm ở đây bán trái cây khá rẻ. Một kilô ổi không hạt chỉ có giá 30 Baht thôi và một kg me Thái giá 20b¸1 kg cam cũng 20b.
Đêm hôm sau là thứ bảy, vậy là tôi lại đi ra chợ đêm thứ bảy. Chợ đêm này khá lớn, tôi lội bộ rã cả giò mới tương đối đi khắp một lượt. Ở đây bán thức ăn, quần áo, đủ thứ, có cả ca muá nhạc do trẻ em mặc quần áo người dân tộc thiểu số biểu diễn. Người xem muốn bỏ bao nhiêu tiền vào thùng cũng được, tùy long hảo tâm. Đặc biệt ở ngay tại giữa chợ là một thanh niên Thái đứng làm tượng, ai muốn vẽ gì lên người cũng được, có người còn đến chỉnh sửa tư thế và vị trí tay chân của tượng theo ý mình. Ngay dưới chân bức tượng người thật này là một cái nón để mọi người sau khi vẽ thoả thích cho tiền vào nón, bao nhiêu cũng được. Tại khu chợ này còn bán cả đồ sida của hãng Gap, Mỹ nữa chứ. Tôi cũng chọn mua một cái ao thun màu đỏ khá đẹp giá chỉ có 50b.
Chiang Mai
Sáng hôm sau mọi người dậy sớm (trước đó tôi đã tranh thủ ra chợ ăn món chuốt chap 25b rồi) và thuê xe tuk-tuk (25b/người) để ra bến xe Mới mua vé đi Chiang Mai. Giá vé xe đi từ Chiang Rai đến Chiang Mai là 132b. Đến bến xe Chiang Mai, chúng tôi thuê tuk tuk (25b/người) đến khu nhà nghỉ khách sạn dành cho khách du lịch. Đêm đầu tiên chúng tôi ở tại khách sạn Inter Inn (17 Thapae Soi 5) giá phòng 2 giường đơn là 250b. Phòng có nước nóng, có tivi nói tiếng Anh, nhưng giường gối không được sạch sẽ lắm. Xung quanh khu vực này có khá nhiều nhà trọ và nhà nghỉ giá tương đương mà lại sạch sẽ hơn nhiều.
Sáng hôm sau, chúng tôi dọn đến khách sạn Namkhong, ở đây người Israel ở rất đông. Giá phòng ở đây rất rẻ so với chất lượng phòng, chỉ có 250b/phòng 2 giường. Vì thế thường chỉ có khách đăng ký trekking tour (tour đi bộ qua rừng) tại đây mới có phòng để ở. May là Sima người gốc Israel, nói được tiếng Do Thái, chúng tôi mới có phòng để ở.
Ở đây internet có giá từ 10-15b/giờ. Tôi ra chợ Muang Mai chơi và mua một số món ăn với giá địa phương giá từ 10-20b. Ở đây có người dân tộc thiểu số ngồi tự may đồ và bán cho du khách. Trên đường về, tôi thấy quảng cáo về tour đi tàu trên sông để học hỏi về văn hoá Chiang Mai. Thấy khá thú vị nên tôi ra bờ sông quan sát thì thấy thực tế không giống như quảng cáo. Không có nhà sử học nào đi theo để giải thích hết, chỉ có một người chèo đò và du khách thôi (chẳng lẽ nhà sử học ở đây cũng là người chèo đò sao ta?). Giá tour cho 1 tiếng 30 phút là 250b, chẳng rẻ chút nào.
Ở khách sạn Namkhong được 2 đêm thì gia đình Tony quyết định đi về Bangkok (giá vé tàu lửa đi Bangkok là 600b giường nằm), sau đó đi miền Nam Thái Lan để tắm biển. Tôi còn nuối tiếc Chiang Mai, muốn ở lại lâu hơn. Vì thế chúng tôi chia tay nhau tại Chiang Mai.
Thế là tôi đi tìm chỗ ở mới. Đó là Nhà Nghỉ Chada’s House, Soi 3 Rachamankha Rd., ở đây giá giường cho dorm là 100b/đêm, trông khá sạch sẽ và có thể tắm giặt thoải mái. Tôi quyết định ở lại đây luôn. Ở đây tôi quen với một du khách Hàn quốc tên là Ted. Anh ta chẳng nói chuyện với ai trong dorm này cả ngoại trừ với tôi (có thể do tôi cũng là người Châu Á giống anh ta chăng?)
Ở khu vựa này, giá thuê xe đạp là 50b/ngaỳ, xe máy từ 150b-300b/ngày tùy theo xe cũ mới, xe số hay tay ga, xăng tự đổ, nón bảo hiểm kèm theo.
Do ở đây mọi người lái xe bên trái, nên tôi chẳng dám tự mình lái xe, rủ Ted cùng đi, anh ta hào hứng tham gia. Thế là chúng tôi thuê một chiếc xe số 150b và lên đường.
Đầu tiên chúng tôi ghé làng Bosang, đặc sản nơi đây là quạt và dù được làm bằng giấy. Chúng tôi có thể quan sát từng công đoạn sản xuất tại xí nghiệp nơi đây. Sau đó, chúng tôi đi đến suối nước nóng Sankampaeng, vé cửa là 40b, với vé này chúng tôi chỉ có thể ngâm chân vào nước nóng, nếu ai muốn tắm thì phải mua thêm vé tắm nữa. Tại đây có bán hột gà sống trong những cái rổ đan bằng tre. Người dân mua hột gà và luộc trong các suối nước nóng.
Từ Sankampaeng ra, chúng tôi dự định đi tìm hang động Mae On, nhưng tìm mãi chẳng thấy mà chúng tôi lại đi vào một khu vô cùng yên tĩnh và trong lành trên một con đường xuyên qua rừng. Ở đây có cả nhà nghỉ, xung quanh là thác nước rì rầm. Trong đây còn có cả khu phát triển Teak Tok của chính phủ. Khu này cách trung tâm Chiang Mai khoảng 50 cây số. Tối đó, chúng tôi cùng ăn tối ở ngay cổng thành Chiang Mai.
Sáng hôm sau, tôi đi bộ ra khu vực xung quanh thì nghe tiếng trẻ con ê a đọc bài. Thì ra đó là một trường tiểu học. Tôi ghé vào nói chuyện với những giáo viên ở đây thì được biết có tổng cộng 26 giáo viên người nước ngoài đang giảng dạy tại đây. Họ đến từ Singapore, Philippines, Ý, Đức, Mỹ,… Tôi còn được một giáo viên người Thái tặng cho một phong bì do cô tự dán và một hộp đựng tăm có gương soi. Khi đi xuống sân để ra về, tôi gặp một giáo viên người Mỹ đang giảng dạy tại đây. Anh ta cho biết mỗi ngày chỉ dạy 4 giờ, từ thứ hai đến thứ sáu, lương tháng là 28.000b (tương đương 850 đô la Mỹ). Thời gian trống còn lại, anh ta ra dạy ở các trường tư.
Từ trường tiểu học ra, tôi đi đến đường Suthep. Ở trên đường này, có khá nhiều trường đại học và các dịch vụ kèm theo dành cho sinh viên. Sau đó, trên đường về thì tôi phát hiện ra một công viên trong lành và mát mẻ - đó là công viên Nong Buak Haad. Thường cuối tuần người dân hay đến công viên này để picnic và cho chim bồ câu ăn. Ở đây còn có một người nước ngoài hay đến ngày hai buổi cho đội quân mèo hơn chục con ăn mỗi ngày. Ông ta cho biết đã ở Thái Lan gần 10 năm rồi và ngày nào cũng vào ra công viên này hai lần để chơi và cho mèo ăn. Thật là một thói quen kỳ lạ!
(Ah quên, ở Thái Lan, đi toa lét công cộng luôn phải đóng tiền; muốn đi miễn phí thì các bạn hãy vào các bệnh viện, trường học, chùa hay cây xăng để đi ké nhé. Toa lét ở nơi tham quan nổi tiếng ở Chiang Mai – chùa Prangh – sạch sẽ đến không ngờ, do luôn có những người thiện nguyện lau dọn suốt – bạn có thể cho tiền vào thùng công đức nếu muốn)
Khi đã quen với việc lái xe bên trái, tôi bắt đầu thuê xe gắn máy và tự đi ngắm cảnh. Đầu tiên tôi lên chùa Doi Suthep, ở đây người Thái miễn phí, người nước ngoài 30b (do tôi quá giống người Thái nên chẳng có ai chạy theo tôi để đòi tiền vé và chỉ chỗ vào mua vé cả). Chùa này cũng được gọi là chùa 300 bậc thang (tôi chưa bao giờ đếm nhưng nghĩ chắc có khoảng 300 bậc thang xung quanh chùa naỳ quá) Thật sự tôi thấy ngôi chùa này không có gì nổi bật, chỉ có điều là ở ngoài sân chùa có khá nhiều nhóm trẻ em múa hát (có cả bầu show nữa nhé) để lấy tiền thưởng của khách du lịch. Doi Suthep cách Chiang Mai khoảng 11 cây số. Chạy thêm khoảng 4 cây số nữa thì đến cung điện Phuping, ở đây người Thái mua vé 20b, người nước ngoài 50b. Nếu đi thêm 2 cây số nữa thì đến làng H’mông, ở đây cả làng đều tham gia vào việc kinh doanh, nhà nhà là cửa hàng. Các bạn có thể thuê trang phục H’mông (giá 30b) mặc vào chụp hình. Ngoài ra còn có cả một viên bảo tàng nói về bí mật của người cổ dài Karen. Khám phá này là thú vị nhất đối với tôi trong suốt thời gian ở tại Chiang Mai. Thật sự cổ của người cổ dài không hề dài hơn, cổ vẫn như người bình thường. Chính sức nặng của những chiếc vòng cổ mà họ đeo đã làm thụt xương vai của họ xuống; vì vậy tạo ra cảm giác là cổ họ dài hơn. Thú vị nhé!
Trên đường về để tiết kiệm xăng (đoạn đường về chỉ toàn xuống dốc thôi), tôi tắt máy và để xe chạy tự do như đang chạy xe đạp điện ấy. Sau đó, tôi đi đến Night Safari (vườn thú đêm). Ở đây có ba khu: khu đi bộ 1.2 km, khu vực dành cho thú nguy hiểm và khu vực dành cho thú ít nguy hiểm hơn; mỗi khu rộng hơn 2 km. Nếu chỉ đi bộ thì tốn 100b vào cửa. Nếu muốn đi đến 2 khu vực kia thì phải đi bằng xe điện chở khách (tram) 400b/người.