Kỳ trước: Lễ hội Loi Krathong 2010 ở Bangkok, Thái Lan
Ý định của tôi là ở tại Trung Quốc khoảng 4-5 tháng, chờ đến khi trời ấm hơn thì sẽ đi Tây Tạng, sau đó sẽ đi Nepal và Ấn độ. Vì vậy tôi đã đến lãnh sự quán Trung Quốc trên đường Nguyễn Thị Minh Khai làm visa. Tôi đến vào sáng thứ 2, điền vào một tờ đơn và dán vào một tấm hình 3-4, sau đó nhận giấy hẹn 4 ngày sau (thứ 5). Tôi xin visa 6 tháng với 2 lần ra vào, thời gian dài nhất ở tại Trung Quốc mỗi lần là 30 ngày, giá là 90 đô la Mỹ. Khá mắc tiền!
Sau đó tôi vào trang web của Lonely Planet và hỏi làm thế nào ở Trung Quốc với visa như thế thì được chỉ dẫn là tôi nên ở đến ngày thứ 29 hoặc 30, sau đó ra khỏi Trung Quốc, có thể về Việt Nam hoặc sang Lào, hoặc Hong Kong, sau đó nhập cảnh trở lại. Lần này ở đến ngày 25 thì đến đồn cảnh sát khu vực làm gia hạn thêm một tháng nữa. Sau đó đến ngày 25 thì lại làm gia hạn…..
Có được thông tin trong tay, tôi ra ga Sài gòn mua vé tàu đi Hà Nội, tàu 7h tối, ghế mềm giá 729.000 đồng. Tàu chạy từ 7h tối ngày thứ 3 đến 4h sáng ngày thứ 5 thì đến nơi. Từ ga Hà Nội, tôi đi bộ một chút thì đón xe buýt về bến xe Gia Lâm. Tại đây tôi mua vé đi Móng Cái với giá 150.000 đồng. Xe đến Móng Cái vào khoảng 4h chiều (phải chuyển xe và phải chờ đủ khách thì xe mới chạy.) Từ bến xe Móng Cái, tôi đi xe ôm (10.000đ đến nhà nghỉ Hồng Nhung ở đối diện chợ Móng Cái và cách cửa khẩu khoảng 1km). Tại đây, phòng khá rộng dành cho 3 người, giá 150.000đ. Tôi ở một mình nên trả 120.000đ/đêm.
Ở cửa khẩu Móng Cái, mọi người phải mua vé 5.000đ để vào nơi làm thủ tục (hơi quái!) Tại đây, người đi bằng giấy thông hành nhiều hơn người đi bằng hộ chiếu. Lúc đó có đoàn 400 khách Trung Quốc vào tham quan nên phải chờ khá lâu nhưng may mắn tôi ké một người Việt Nam đứng xếp hàng ngay trước tôi, vì vậy được làm thủ tục sớm. Sau đó là đi qua cửa khẩu Trung Quốc. Tại đây, mọi thứ đồ ăn đồ uống đều bị vứt vào sọt rác, chỉ có mì gói là được cho qua thôi. Tiếc quá, tôi đã mua sẳn 1kg cam để dành ăn trên xe buýt, vậy mà cũng không thoát, bị vứt vào sọt rác hết. Các bạn hải quan Trung Quốc rất dễ thương, hướng dẫn nhiệt tình bằng tiếng Hoa nên nghe chẳng hiểu gì hết. Các bạn cười vui lắm, khác hẳn những khuôn mặt quạu quọ của mấy anh hải quan Việt Nam.
Thế là tôi bước chân vào Trung Quốc. Cũng may là tôi đã đổi tiền tại Sài Gòn, tỷ giá là 3.200đ/Nhân dân tệ. Khi đến Đông Hưng (Dongxing), thành phố của Trung Quốc, đối diện Móng Cái của Việt Nam. Đón tôi ngay tại cửa là những chị lơ xe trung chuyển từ cửa khẩu đến bến xe Đông Hưng nói lơ lớ tiếng Việt. Tôi hỏi giá thì biết rằng phải trả đến 8NDT, đắt quá. Tôi không đi, đang đứng tần tần thì thấy một xe minibus có số 45 chạy qua lại, đón rằng đây là xe buýt, tôi bước đến nói “đao trư tran” (đến bến buýt). May quá bác tài gật đầu. Tôi hòi: tua xào chẻn (bao nhiêu tiền). Bác tài: y quây (1NDT). Tôi không có tiền lẻ 1 NDT nên hai người Trung Quốc ngồi phía sau đổi tiền giùm tôi. Thế là tôi có tờ 1NDT để cho vào thùng rồi. Đến bến xe, anh tài xế xe buýt quay sang nói một thôi, chẳng hiểu gì nhưng tôi biết là đến bến xe rồi. Tôi xách giỏ leo xuống, qua đường và đến bến xe. Vừa vào bến tôi được vài người chạy theo hỏi gì đó. Chẳng hiểu gì hết. Một chị lôi tôi đến một bảng hiệu và chỉ vào dòng chữ trên đó (đọc được chết liền đó). Tôi nói: Nanning. Chị ta gật đầu lia lịa và ra giá “wu sửa quay”. Chẳng hiểu nên tôi mở máy tính ra chi chị ta bấm số. Thì ra đó là 50 NDT. Tôi leo lên xe luôn.
Tôi chọn đại một ghế trống ngồi xuống. Khoảng vài phút sau, một nhóm 3 người đàn ông Trung Quốc bước lên. Người đàn ông trung niên chọn ghế ngồi cạnh tôi và hai người kia ngồi 2 ghế phía sau. Lúc họ trả tiền, tôi thấy chị chủ xe che người lại, không cho tôi nhìn. Tôi biết họ trả rẻ hơn. Lúc sau tôi mới biết họ chỉ trả có 45NDT/người thôi.
Ba người Trung Quốc ngồi nói chuyện và thỉnh thoảng nhìn sang tôi. Chắc họ muốn bắt chuyện đây. Một lát họ mở bản đồ ra xem. Tôi hỏi: tu thị tơ Nanning ma? Họ gật đầu và nói một hồi tiếng Trung. Tôi nói: wo bủ shua trung cỏ rẻn. Wo shua yue nản rẻn. Họ ngạc nhiên bởi vì họ luôn nghĩ rằng tôi là người Trung Quốc (vậy là tôi có khuôn mặt quốc tế nhé! Tôi đi nước nào thì người ta nghĩ tôi là người của nước ấy nhé!) Thế là người đàn ông trung niên ngồi cạnh thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với tôi. Dĩ nhiên là tôi là không hiểu (với vốn tiếng Hoa đã học cách đây 10 năm thì làm sao hiểu nổi). Thế là ông ta lôi điện thoại ra và bấm vào đó, dịch từ Hoa sang Anh để nói chuyện với tôi. Khá mệt nhỉ!
Sau một hồi nói chuyện bằng từ điển thì ông được biết ông ta là hiệu trưởng một trường cao đẳng kỹ thuật ở Anshui và đang học quản lý ở Nam Ninh. Ông ta đưa cho tôi xem đến hai danh thiếp. Một danh thiếp hiệu trưởng và một danh thiếp làm giám đốc công ty kỹ thuật. Ông ta chỉ vào mình và nói: lèng cơ công trua (2 nghề). Sau đó ông ta mời tôi và hai người bạn ngồi ghế phía sau ăn trưa khi nào đến Nam Ninh. Tôi chỉ nghe và hiểu: thư phan (ăn cơm) và wo chỉnh nị (tôi mời bạn) và đao Nản Nỉnh (đến Nam Ninh). Vì vậy tôi đoán là ông ta mời ăn trưa. Tôi cười cười (dám trả lời đâu bởi vì nghe nói nạn buôn bán phụ nữ ở đây cũng ghê lắm).
Sau đó thì mạnh ai nấy ngủ. Đến 1h30 thì xe đến bến xe Nam Ninh. 1h30 là giờ Việt Nam, ở Trung Quốc lúc đó đã là 2h30 rồi (Trung quốc đi sớm hơn VN 1h).
Hello Dung,
Trả lờiXóaNice article! very helpful I'm shock knowing that you are 一个女人(yi ge nu ren)
Em xin được góp ý chút ý kiến cho blog ạ,hehehe.
Trả lờiXóaChị Quỳnh Dung có thể làm mục lục cho mỗi mục được không ạ. Giống như mục Tôi đi Trung Quốc có tận 105 bài. Em mò được đến đây mà mệt phờ :D
Có mục lục độc giả sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm những vấn đề mà mình quan tâm :3
Làm mục lục ntn? Không biêt. hihi
Xóa