Khi xe đến bến Nam Ninh (bến Langdong), xe đậu dưới tầng hầm và mọi người ai cũng xách hành lý xuống xe. Tôi cũng leo xuống thì thấy ba người Trung Quốc đang chờ lấy hành lý của họ cho vào xe đẩy. Họ cũng cho hành lý của tôi lên xe đẩy của họ và kéo đi. Tôi chạy theo họ. Họ gọi taxi và người đàn ông trung niên giải thích gì với tôi đó, đại ý là chờ ông ta làm thủ tục check-in ở khách sạn sau đó mọi người sẽ cùng đi ăn. Tôi bấm bụng leo lên taxi ngồi với họ luôn và theo trí nhớ của tôi (tôi đã xem bản đồ nhỏ xíu in trong sách hướng dẫn Lonely Planet mà) thì chúng tôi đang đi vào trung tâm. Sau đó xe dừng ở khách sạn thật lớn. Khi vừa bước vào cửa thì các cô gái tiếp tân tung hô câu chào đón gì đó và giành lấy tay đẩy hành lý để kéo giúp chúng tôi. Liếc sơ qua giá phòng ở đây thì ôi hỡi gần 900 NDT/ đêm cho phòng có giá rẻ nhất. Chỉ có ông hiệu trưởng là ở đây thôi. Hai người kia ở khách sạn khác. Chắc ông ta là cán bộ đi học theo phân công của nhà nước nên được trợ cấp đây. Tôi có lên phòng ông ta xem thử cùng 2 người Trung Quốc kia (thật ra là 2 cha con, người con trông khá là đẹp trai). Phòng cũng tương tự như những khách sạn lớn ở Việt Nam hay các nước khác. Ông ta ở một mình nhưng lấy phòng 2 giường (chắc định rủ tôi ở chung đây???) có máy vi tính nối mạng và nhà tắm thì khá đẹp.
Blog Thích đi bụi ra đời với mục đích truyền can đảm cho người VN, đặc biệt là giới trẻ, để họ dám nghĩ và dám đi. (The establishment of this blog is to spread the courage to young people, especially Vietnamese ones, in order that they dare think and dare go.)
CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY
1. Đối tượng độc giả:1. Những bạn trẻ có máu phiêu lưu thích chu du xứ người trong thời gian dài nhưng với số tiền tối thiểu nhất có thể; 2. Những người có tâm hồn rộng mở, sẳn sàng dẹp cái tôi và quan điểm của mình sang bên để tiếp nhận những quan điểm mới.
2. Quan điểm: Bạn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bạn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bạn sai. Bạn suy nghĩ khác tôi bởi vì tôi và bạn không giống nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.
3. Phương tiện: "Với bát cơm ngàn nhà; Một mình muôn dặm xa; Chốn chốn không phải nhà; Chỗ nào cũng là nhà."
4. Nội dung: Bao gồm nhiều lĩnh vực mà tôi quan tâm 1. Du lịch bụi (Budget Travelling) 2. Sống tối giản (Minimalism) 3. Tái chế và tái sử dụng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuộc sống
Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010
Tôi đi Trung Quốc (2): Nanning (Nam Ninh)
Khi xe đến bến Nam Ninh (bến Langdong), xe đậu dưới tầng hầm và mọi người ai cũng xách hành lý xuống xe. Tôi cũng leo xuống thì thấy ba người Trung Quốc đang chờ lấy hành lý của họ cho vào xe đẩy. Họ cũng cho hành lý của tôi lên xe đẩy của họ và kéo đi. Tôi chạy theo họ. Họ gọi taxi và người đàn ông trung niên giải thích gì với tôi đó, đại ý là chờ ông ta làm thủ tục check-in ở khách sạn sau đó mọi người sẽ cùng đi ăn. Tôi bấm bụng leo lên taxi ngồi với họ luôn và theo trí nhớ của tôi (tôi đã xem bản đồ nhỏ xíu in trong sách hướng dẫn Lonely Planet mà) thì chúng tôi đang đi vào trung tâm. Sau đó xe dừng ở khách sạn thật lớn. Khi vừa bước vào cửa thì các cô gái tiếp tân tung hô câu chào đón gì đó và giành lấy tay đẩy hành lý để kéo giúp chúng tôi. Liếc sơ qua giá phòng ở đây thì ôi hỡi gần 900 NDT/ đêm cho phòng có giá rẻ nhất. Chỉ có ông hiệu trưởng là ở đây thôi. Hai người kia ở khách sạn khác. Chắc ông ta là cán bộ đi học theo phân công của nhà nước nên được trợ cấp đây. Tôi có lên phòng ông ta xem thử cùng 2 người Trung Quốc kia (thật ra là 2 cha con, người con trông khá là đẹp trai). Phòng cũng tương tự như những khách sạn lớn ở Việt Nam hay các nước khác. Ông ta ở một mình nhưng lấy phòng 2 giường (chắc định rủ tôi ở chung đây???) có máy vi tính nối mạng và nhà tắm thì khá đẹp.
Bến xe bus từ Đông Hưng đi Nam Ninh dừng lại ở bến xe Giang Nam, còn từ Bằng Tường đi Nam Ninh dừng lại ở bến Lãng Đông
Trả lờiXóa