CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

Tôi đi Trung Quốc (2): Nanning (Nam Ninh)

 Kỳ trước: Tôi đi Trung Quốc (1): Thủ tục và cửa khẩu Trung-Việt 

Khi xe đến bến Nam Ninh (bến Langdong), xe đậu dưới tầng hầm và mọi người ai cũng xách hành lý xuống xe. Tôi cũng leo xuống thì thấy ba người Trung Quốc đang chờ lấy hành lý của họ cho vào xe đẩy. Họ cũng cho hành lý của tôi lên xe đẩy của họ và kéo đi. Tôi chạy theo họ. Họ gọi taxi và người đàn ông trung niên giải thích gì với tôi đó, đại ý là chờ ông ta làm thủ tục check-in ở khách sạn sau đó mọi người sẽ cùng đi ăn. Tôi bấm bụng leo lên taxi ngồi với họ luôn và theo trí nhớ của tôi (tôi đã xem bản đồ nhỏ xíu in  trong sách hướng dẫn Lonely Planet mà) thì chúng tôi đang đi vào trung tâm. Sau đó xe dừng ở khách sạn thật lớn. Khi vừa bước vào cửa thì các cô gái tiếp tân tung hô câu chào đón gì đó và giành lấy tay đẩy hành lý để kéo giúp chúng tôi. Liếc sơ qua giá phòng ở đây thì ôi hỡi gần 900 NDT/ đêm cho phòng có giá rẻ nhất. Chỉ có ông hiệu trưởng là ở đây thôi. Hai người kia ở khách sạn khác. Chắc ông ta là cán bộ đi học theo phân công của nhà nước nên được trợ cấp đây. Tôi có lên phòng ông ta xem thử cùng 2 người Trung Quốc kia (thật ra là 2 cha con, người con trông khá là đẹp trai). Phòng cũng tương tự như những khách sạn lớn ở Việt Nam hay các nước khác. Ông ta ở một mình nhưng lấy phòng 2 giường (chắc định rủ tôi ở chung đây???) có máy vi tính nối mạng và nhà tắm thì khá đẹp. 

Sau đó mọi người vào nhà hàng đối diện ăn trưa (lúc 3h chiều). Họ gọi các món: súp ngêu, khổ qua xào, lòng heo xào rau, đậu hủ kho, cá chưng tương, và một món của Trung Quốc mà tôi không biết tên, ăn tương tự đậu hủ nhưng họ bảo không phải đâu hủ. 

Sau đó mọi người lên taxi đến khách sạn của hai cha con kia. Đó trông giống như một khách sạn 4 sao. Ông hiệu trưởng bảo tôi ở đây nhé. Tôi thấy khách sạn sang quá nên từ chối và nói rằng tôi muốn đến Ying Bin Hotel (2 sao, trong Lonely Planet, phòng đơn có nhà tắm bên ngoài giá 50-60NDT) ở đối diện ga xe lửa. Vậy là ông ta kéo hành lý của tôi đi tìm khách sạn Ying Bin. Ông ta nói gì đó: hình như muốn hỏi giá phòng đôi thì phải bởi gì tôi nghe cô tiếp tân trả lời là hơn 100 NDT. Tôi hỏi cô ta nói tiếng Anh được không và nói tiếng Anh với cô ta. Phòng đơn, nhà tắm bên ngoài ở đây không còn nữa. Chỉ có phòng đơn có nhà tắm bên trong thôi (85NDT). Phòng có internet thì thêm 10 tệ nữa. Ông hiệu trưởng bảo tôi lấy phòng có internet. Tôi móc 100NDT ra chuẩn bị trả tiền phòng thì cô tiếp tân nói rằng ông hiệu trưởng đã trả tiền phòng rồi, tôi chỉ cần trả 50NDT tiền thế chân chìa khóa mà thôi. Sau nào trả phòng thì tôi lấy lại 50 tệ này. Tôi chưng hửng, không biết nói tiếng Hoa thế nào để từ chối cho lịch sự nên đành nói: xỉa xỉa (cảm ơn) với ông ta luôn. 

Sau khi tôi nhận phòng thì ông ta chờ để hỏi tôi có muốn đi dạo một vòng không. Dĩ nhiên là tôi muốn rồi. Đó là đêm đầu tiên của tôi tại Trung Quốc mà. Chúng tôi đi đến các trung tâm thương mại lớn. Ông ta muốn mua máy ảnh nên săm soi khá lâu. Tôi đi một vòng xem các sản phẩm của Trung Quốc, giá cả tương đương ở Việt Nam nhưng Trung Quốc có một số thương hiệu khá lớn như Haier, Gree, Midea…. (không nhớ nổi tên)

Sau đó ông ta đi mua đồ chơi cho con. Ông ta nói rằng ông có đến 7 đứa con (nghe hết hồn luôn) và rồi dẫn tôi vào khu bán quần áo cho phụ nữ và hỏi tôi muốn gì cứ lấy, ông ta sẽ trả tiền (mỗi một món đồ ở đây có giá thấp nhất là 5-6 triệu đồng tiền Việt. Chẳng muốn mua gì, bởi vì tôi không có tiền để trả và nếu để ông ta trả thì sẽ mắc nợ và tiền của ông ta nên để mua đồ cho con ông ta thì tốt hơn. Tôi luôn lắc đầu và bảo rằng tôi không thích và không cần. Cuối cùng không thể thuyết phục tôi mua. Ông ta hỏi tôi có muốn đi hát karaoke không. Tôi mệt quá. Sau một ngày trời lòng vòng nói tiếng Hoa mỏi tay và mỏi chân, tôi chỉ muốn về ngủ thôi. Vả lợi, phòngg karaoke ở đây chắc cũng tương tự như ở Việt Nam thôi. Phòng nhỏ, có thể kín đáo dành cho 2-3 người, vừa hát vừa uống rượu và sau đó thì cái gì nữa thì…. chắc ai cũng đoán ra. Tôi đi về ngủ cho chắc ăn. Mệt quá nên tôi bước hơi nhanh, hình như ông ta dừng chân nghe điện thoại hay điện thoại cho bạn rủ đi hát karaoke thì phải. Tôi thẳng bước và đến khi quay lại thì không thấy ông ta đâu. Cũng may tôi còn nhớ đường về nên đi về và đánh một giấc luôn. Tôi không có mang điện thoại và chẳng bị ai làm phiền hết. Trước đó tôi có nghe ông ta nói sáng hôm sau, ông ta và hai người bạn bay đi thành phố nào đó. Tôi mất liên lạc với họ luôn.

Phòng có giá 95NDT quá đắt đối với tôi nên hôm sau tôi đi một vòng ở khu vực quanh ga để kiếm phòng giá rẻ hơn. Tôi đi đến một khu chợ, ở đây có một số tòa nhà trông giống như nhà trọ nhưng chỉ ghi tiếng Hoa (chắc để cho người Hoa thuê thôi.) Tôi bước vào đại một nơi hỏi và đúng như vậy, Phòng chỉ có 1 cái giường, nệm và chăn gối, bàn viết giá 30NDT. Mừng quá vì kiếm được nhà trọ giá rẻ. Tôi hẹn sẽ quay lại. Trên đường về khách sạn Ying Bin để lấy đồ tôi thấy một khu khác, bước vào hỏi thì giá rẻ hơn 25 NDT. Chỉ còn một phòng trống cạnh toilet, tôi không chịu ở cạnh toilet nên định đi thì họ xuống giá 20NDT. Chị chủ khá dễ thương nên tôi chấp nhận ở luôn.

Những nhà trọ như thế này toàn là người Hoa ở và họ chỉ biết tiếng Hoa thôi. Ở Trung Quốc, hầu hết các nhà trọ đều có tivi và bình thủy nước nóng trong phòng. Tôi mang theo một bình thủy nhỏ cá nhân vì vậy tiết kiệm được nhiều tiền mua nước. Mỗi sáng tôi cho vào bình thủy của mình một ít hoa cúc phơi khô và cho nước sôi vào, mang theo đi khắp nơi. Vậy là tôi luôn có trà hoa cúc để uống rồi.

Thành phố Nam Ninh khá lớn, không thể nào đi bộ, tôi đi xe buýt. Xe buýt ở đây không có ai thu tiền đâu, có một cái thùng cạnh tài xế, mỗi lần lên xuống là 1 NDT. Mọi người phải có tiền lẻ và tự cho tiền vào thùng khi lên xe. Người lớn tuổi ở Trung Quốc đi xe buýt không phải trả tiền và luôn được ưu ghế ngồi. Các bạn trẻ Trung Quốc rất tự giác, thấy người lớn tuổi là tự động đứng lên nhường chỗ, không cần chờ phải có người nhắc như ở Việt Nam đâu.

Ở Nam Ninh, có bán bắp và khoai luộc, giá 2NDT/trái hoặc củ (tương đương 6 ngàn rưỡi). Ngoài ra các món bánh như bánh bao chỉ, màn thầu…chỉ có giá dưới 1 NDT thôi. Món ăn của người nghèo mà. Ở đây đang có đợt giảm giá, một chai dầu gội đầu to ơi là to có giá 10NDT (=32.000 VND) thôi và nhiều món khác có giá 10 NDT, nhiều hàng khuyến mãi quá nên tôi chẳng mua. Ngu sao mua hàng giá rẻ chắc là toàn chứa đồ độc hại quá! Công nhận tôi cũng có tinh thần cảnh giác ghê!

Ở tại Nam Ninh thêm 2  đêm để đi dạo phố và làm quen với cuộc sống cũng như giá cả ở Trung Quốc và để thực tập cũng như học thêm một số câu tiếng Hoa cần thiết. Tôi quyết định lên đường đi Guilin (Quế Lâm).

Vào ga tàu lửa ở ngay bên kia đường, đối diện khách sạn Ying Bin (nhà trọ mới của tôi cũng ở gần đấy), tôi cố so sánh chữ trên bảng thông tin và trong tờ giấy mình cầm theo. Cuối cùng thì cũng thấy được từ Quế Lâm (chữ Lâm có hình 2 cái cây đây mà), giá vé cho ghế cứng lá 65 NDT. Tôi xếp hàng (dù không phải mùa cao điểm nhưng số lượng người dân đi tàu cũng khá nhiều, các quầy vé luôn có người đứng xếp hàng chờ mua) và cuối cùng bước vào nói: Guilin, mỉnh then, ỷ cơ xinh chua (Guilin, ngày mai, một ghế cứng). Người bán nói một tràng, không hiểu, tôi đực mặt ra. Người bán nói: morning, ok? Dĩ nhiên tôi ok rồi, chứ nếu không cũng chẳng biết nói thế nào. Vậy là tôi có vé tàu đi vào 8h sáng hôm sau.
Hôm đó, tôi về nhà trọ ngủ sớm để chuẩn bị sáng hôm dậy sớm.
Ah quên, ở ngay trước ga tại Nam Ninh, dưới tầng hầm có một trung tâm internet khá lớn, giá 3NDT/giờ. Ở Trung quốc không vào được Facebook hay blogspot đâu. Tôi đăng bài trên blog này qua địa chỉ email ở google đó.

1 nhận xét:

  1. Bến xe bus từ Đông Hưng đi Nam Ninh dừng lại ở bến xe Giang Nam, còn từ Bằng Tường đi Nam Ninh dừng lại ở bến Lãng Đông

    Trả lờiXóa