CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Lại trở về Trung Quốc (23): Đạp xe từ Lincang đến Quannei gặp chị Yang Peng và kháng cự “một cơn điên.”

 Kỳ trước : Lại trở về Trung Quốc (22): Lincang

Chia tay căn phòng 40 tệ, tôi đạp xe ra khỏi Lincang men theo đường 214 đi Shuangjiang. Đường lên dốc, lại đẩy bộ. Trời đổ mưa, thật mát mẻ dễ chịu. Tuy nhiên trời cứ lúc mưa lúc nắng như ở Sài gòn làm tôi cứ mặc vào rồi cởi áo mưa ra liên tục. Đi được khoảng 18 cây thì đến ngã ba rẽ vào sân bay. Tôi lại đi theo đường 214, đường vắng tanh, chỉ có vài chiếc xe thỉnh thoảng chạy ngang qua. Chim hót líu lo, tôi nghe cả hơi thở của mình. Đi được khoảng 4 cây trên đường này thì đến một thị trấn nhỏ, lúc đó phụ huynh đang chờ đón con trước cổng một trường mẫu giáo, y hệt như ở Việt Nam.

Ra khỏi thị trấn này là đến một ngã ba, từ ấy men theo quốc lộ 323, cảnh khác hẳn với cảnh ở quốc lộ 214, dọc theo các ngọn đồi là các ruộng chè (trà) xanh mướt, bên dưới là các ruộng ngô và lúa. Phong cảnh đẹp hơn hẳn ở quốc lộ 214. Tôi vừa đi vừa tìm chỗ cắm trại. Thật khó! Những nơi lý tưởng thì lại có các ngôi mộ. Vậy là mộ và ruộng chè cứ xen lẫn vào nhau. Dọc theo đường này có rất nhiều nhà trọ cho tài xế xe tải. Đặc biệt các ngôi nhà trên đoạn đường này có vẽ tranh trên tường nên trông thật đẹp và nghệ thuật.

Trời tối dần và lại mưa. Tôi vừa đi vừa tìm nơi nghỉ ngơi. Bỏ ý định dựng trại dưới trời mưa và gần các nấm mồ, tôi tìm nhà trọ. Đi qua thêm vài ngôi làng nữa nhưng tôi không dừng lại ở đâu cả. Chạy mãi đến một ngã ba, tôi không đi Shuangjiang mà rẽ vào lối đi Jinggu (từ Lincang có hai đường đi Jinghong-một là đi ngang qua Jinggu, Puer rồi Simao, đường này nằm ở phía đông; hai là đi ngang qua Lancang, đường này nằm ở phía tây, rất gần Myanmar)

Chạy một hồi thì đến một thị trấn mà sau này tôi mới biết đó là Quan nei. Tôi lại thả dốc xuống theo đường 323, lúc này trời tối hẳn và tôi lại mệt nữa nên tôi chặn một phụ nữ (người duy nhất tôi thấy lúc này) đang đi trên đường hỏi nhà trọ ở đâu. Chị ta chỉ về hướng thị trấn. Tôi hỏi chạy thẳng phía trước có thể thấy không thì chị ta nói có thể. Sau đó chị ta nói gì đó mà tôi đoán là nhà chị ta có giường, chị ta hỏi tôi có muốn đến đó ngủ hay không, chị ta chả lấy tiền đâu. Dĩ nhiên là tôi đồng ý. Tôi hỏi chị ta nhà ở đâu thì chị ta nói gì đó có từ “da công” (làm công). Chả hiểu nhưng tôi vẫn đẩy xe theo chị ta lên một con đồi, đi ngang qua một ruộng bắp rồi đến một……….. doanh trại quân đội. Một anh lính dỡ barier ra cho chúng tôi vào. Quá ngạc nhiên nhưng tôi vẫn đi theo chị ta băng qua một con đường lầy lội đến một dãy lều dành cho công nhân đang làm công trình ở đây ở. Vậy là tôi hiểu rồi, nơi này đang xây dựng các tòa nhà và chị ta cùng chồng đang làm công ở đây. Chị ta chỉ tôi căn lều ở cạnh lều của chị ta, trong đây có một cái giường và quần áo đang phơi (chắc của chị ta và chồng.)

Tôi đẩy xe vào rồi sau đó qua lều của chị ta “tám.” Chị ta là người Shuangjiang, đến nơi này hơn 6 tháng rồi. Chị ta mới có 35 tuổi mà có con trai đã 17 tuổi. Chủ yếu là chồng chị ta làm, còn chị ta lúc có lúc không nhưng tôi đoán chắc chị ta nấu ăn cho một tốp đông lắm (lúc này có vắng người làm, chắc do trời mưa nên chỉ còn vài người ở lại thôi) bởi vì cái nồi cơm điện của chị ta thật vĩ đại. Chị ta nói hai vợ chồng làm mỗi tháng được 3 ngàn tệ (tương đương 500 đô Mỹ- sau này tôi mới biết hai vợ chồng chị ta giống như là thầu vậy đó nên họ bao cơm cho các công nhân làm cho họ mà họ gọi là “xiao cong”); tuy nhiên do cả hai vợ chồng đều hút thuốc và uống rượu nên tiền làm nhiêu hết bấy nhiêu. Chị ta bị nổi bướu cổ và hai mắt bị bụp (chắc do rối loạn hooc môn nào đấy) và nói rằng muốn mổ thì tốn khoảng 400.000 tệ (chắc hơn 50 ngàn đô Mỹ-chả hiểu sao mắc tiền đến thế). Tôi nói Việt Nam cũng nhiều người bị bệnh này lắm nhưng trị không tốn nhiều tiền đến thế đâu. Vậy là chị ta nảy ý định sang Việt Nam luôn. Chị ta rủ tôi ở lại đó vài ngày. Tôi đoán chắc chị ta buồn bởi vì chỉ có một mình thôi.

Chúng tôi ngồi nói chuyện một hồi thì khoảng 10h tối, chồng chị ta về.Tôi chia tay để đi ngủ. Chị ta đem nệm và mền sang cho tôi. Lúc chị ta trải giường thì chúng tôi lượm được một quả trứng gà trên giường (chắc gà thấy giường không người nằm nên lên làm ổ luôn). Chị ta còn lấy bình xịt muỗi ra xịt khắp nơi và đốt một khoanh nhang muỗi để gần đó. Tôi ngủ thật ngon và ấm áp trong tiếng mưa rơi (quá lãng mạn luôn!)

Buổi sáng muốn nướng một chút cũng chả xong bởi vì binh lính ở gần đấy, buổi sáng ra sân tập hợp hô khẩu hiệu om sòm. Tối hôm trước chị ta nói tôi rằng chị ta hôm nào không làm việc thì 10h sáng mới dậy và muốn dẫn tôi ra chợ vào hôm sau nên nói tôi nếu dậy sớm hơn thì chờ chị ta với. Tôi chỉ dự định ở đó một đêm thôi rồi đi nhưng nghĩ chắc đây là chợ phiên và hôm ấy là đến phiên họp chợ nên chả muốn bỏ qua.

Chị ta thức dậy sớm hơn 10h và vẫn còn quấn mền, chạy sang xem tôi có chờ chị ta không hay bỏ đi rồi. Khi nhìn thấy tôi thì chị ta nói chờ chị ta dẫn ra chợ. Chỗ lều của chúng tôi nằm trên đường đi ra toilet của doanh trại nên các anh lính cứ đi qua đi lại nhìn ngó.

Chúng ta ra chợ của Quannei mua hàng. Chị ta mua thức ăn cho cả hai ngày và mua rất nhiều thịt heo. Tổng cộng là 42 tệ cho giò heo nấu sẳn và 39 tệ cho thịt nạc sống. Ngoài ra còn mua rau và vài thứ nêm nấu. Chị ta còn mua thêm 25 kg gạo ngon với giá 150 tệ nữa. Chị ta bảo hôm đó tiêu hơn 200 tệ. Khi tôi gợi ý trả bớt tiền cho một số thức ăn thì chị ta nói để chị ta trả. Chị ta còn trả cả tiền ăn sáng cho hai chúng tôi. Sau đó sợ tôi ngại nên chị ta nói tôi giúp chị ta xách đồ nên khỏi trả tiền và giải thích rằng chị ta là chủ, tôi là khách nên không phải trả tiền. Chị ta quen rất nhiều người nên đi đâu cũng chào hỏi và chỉ sang tôi nói gì đó mà tôi đoán là giới thiệu tôi là người nước ngoài ấy mà.

Vậy là chúng tôi xách lỉnh kỉnh các bịch thức ăn về. Chị ta ghé vào nhà một người quen mượn cái địu tre, cho tất cả thức ăn vào và đeo về. Vừa đi chị ta vừa than mệt nên tôi xách giùm cái địu này. Về đến nơi, chúng tôi bắt đầu dọn dẹp để nấu ăn, cũng đơn giản, chỉ nấu canh rau thôi và ăn cùng thịt giò heo 42 tệ ấy.

Chồng chị ta về và chúng tôi cùng nhau ăn trưa. Thịt heo giò khá cay đối với tôi nên tôi ăn khá ít, vả lại tôi cũng không thích ăn thịt lắm (ăn nhiều ê ẩm cả răng, tôi là động vật ăn cỏ quen rồi nên ăn thịt là ê răng, chắc cũng do răng xấu quá.) Ăn trưa xong thì chúng tôi ngồi xem tivi, ăn hạt dẻ, hạt đậu phộng, hạt đậu và nho, túm lại là ăn đủ thứ trong khi chồng chị ta ăn ít hơn và vào buồng nằm nghỉ chuẩn bị cho buổi làm chiều. Đúng là thật lạ, những người làm việc nhiều thì thường ăn ít (do mệt quá ăn không nổi) trong khi những người chả làm gì hết, suốt ngày ở không lại ăn quá trời (như tôi lúc này vậy đó.)

Một lúc sau tôi nói muốn ra ngoài ngắm cảnh nên cầm theo máy ảnh đi ra. Tôi lại loanh quanh ở khu chợ mua một cái đèn pin có thể gắn trên đầu với giá 15 tệ (sau khi trả từ giá 25 tệ mà phải đi nhiều nơi mới được ấy), tôi mua hạt dẻ, chuối, đậu phộng,… và nhiều món giá 2 tệ để tặng cho bọn trẻ con ở các ngôi làng nghèo. Tổng cộng tôi tiêu khoảng 70 tệ ấy. Khi tôi về thì chị ta hỏi giá từng món và nói cái đèn gắn đầu ấy chỉ có giá 10 tệ thôi, tôi mua mắc hơn 5 tệ rồi và các món khác cũng mắc hơn một tí. Chị ta nói sao không nói chị ta mua giúp (chị ta mua rồi mắc công trả tiền luôn nên tôi ngại.) Tuy nhiên tôi mua khá nhiều món ăn vặt để hai chúng tôi vừa xem tivi vừa ăn ấy mà.
Buổi chiều chúng tôi ăn canh rau với thịt heo xào ớt (không cay lắm.) Sau đó chúng tôi lên chiếc mô tô của chồng chị ta lên núi chơi, thật ra là đến nhà chị họ của chị ta cách đó khoảng 10-15 cây số để hái dưa leo và bí. Tại đây, tôi kể với mọi người rằng khi tôi ra chợ mua đồ, họ hỏi tôi từ đâu đến, tôi nói tôi là người Việt Nam; họ hỏi tôi sang Trung Quốc làm gì; tôi nói tôi sang Trung Quốc tìm bạn trai thì người chị họ bảo rằng chị ta có cháu trai và muốn giới thiệu cho tôi (hehehe). Chị chủ nhà của tôi tên là Yang Peng cứ bảo tôi ở thêm một ngày nữa để gặp người kia. Tôi bảo chưa biết bởi vì tính đến thời điểm này tôi chỉ còn có 2 tuần ở tại Trung Quốc thôi và tôi lại đạp xe nữa. Khi chúng tôi chia tay chị của Yang Peng để ra về thì chúng tôi ghé chợ và “tám”, sau đó chồng của chị Yang Peng và 3 người nữa cùng chơi majong (mạt chược) trên một cái bàn điện tử, nghĩa là khi cắm điện vào thì các con cờ từ dưới bàn được đẩy lên, chơi xong thì bấm nút và đẩy các con cờ xuống dưới, máy tự động trộn đều và trong lúc ấy thì các quân cờ khác được đẩy lên, nghĩa là người chơi không cần chờ cho máy trộn xong bởi vì mỗi máy có đến hai bộ cờ. Ngồi xem mãi chả hiểu, ở Trung Quốc mọi người chơi majong hay đánh bài đều ăn tiền, mỗi lần là 10-30 tệ ấy.

Một lúc sau, tôi và chị Yang Peng đi về trước, tôi chỉ muốn về cái bàn với cái tivi và đủ thứ món ăn vặt ở nhà chị Yang Peng để…ăn mà thôi.

Sáng trời mưa rả rít nên tôi làm biếng đi và trời mưa mọi người nghỉ làm, kể cả binh lính cũng không phải ra sân hô khẩu hiệu, tôi ngủ luôn đến 10h thì sang phụ chị Yang Peng nấu thức ăn. Chúng tôi ăn canh rau nấu với khoai môn cùng với thịt heo xào ớt. Lúc ngồi ăn thì chị Yang Peng hỏi tôi có muốn gặp cháu trai của chị gái chị ta không. Tôi nói muốn chứ, tại sao lại không muốn, chồng chị ta ngồi cười ngất.

Ăn xong, mọi người nghỉ ngơi (hai vợ chồng chị Yang Peng) thì tôi gội đầu và tắm một tí. Buổi chiều khi trời hết mưa thì chị Yang Peng rủ tôi lên núi hái nấm. Tôi chả hiểu nên đi theo thì chị ấy chỉ tôi nấm nào ăn được và tôi thấy quá trời hạt dẻ rụng từ trên cây và nằm la liệt dưới đất. Hạt dẻ được bọc trong một lớp vỏ đầy gai nhọn, và mỗi một lớp bọc như thế có từ 2-4 hạt bên trong. Lúc đầu chị Yang Peng chỉ hái nấm thôi nhưng thấy tôi say mê mấy cái hạt dẻ này quá nên thấy hạt nào to là nhặt. Tôi mê việc hái nấm và nhặt hạt dẻ này quá dù nhiều khi gai nhọn đâm vào ngón tay đau buốt nhưng vẫn say mê ngồi tách vỏ gai ra để lấy hạt bên trong. Tôi bắt đầu mê nơi này rồi đấy. Có cần phải ra chợ mua đâu, cứ lên núi nhặt một tí là có cả kilo luôn. (Sau này tôi mới biết, thì ra hạt dẻ có chủ, chúng tôi lượm trộm của họ còn nấm thì có thể hái vô tư.)

Chị Yang Peng suốt ngày than mệt nên tôi bảo chị ta ca hát lên thì sẽ đỡ mệt. Vậy là tôi và chị ta cứ thay phiên nhau ca, chị tôi ca tiếng Trung còn tôi biết tiếng nào thì hát tiếng ấy. Mấy anh lính trẻ cứ đi qua lại để đến toilet nhìn chúng tôi nhưng tôi không bắt chuyện với họ và họ cũng chả nói chuyện với tôi. Sau này tôi mới biết họ toàn là tân binh.

Tôi hỏi chị Yang Peng sao ở các doanh trại khác, tôi mà đứng lại ngó một tí thì có người ra đuổi đi, vậy mà ở đây tôi ở luôn cả bên trong chả sao, chị ta nói cũng không biết nữa. Tôi kể chuyện lúc tôi đi chợ, nghe tiếng Trung của tôi, người bán biết tôi là người từ phương khác đến nên hỏi tôi ở trọ nơi nào, tôi nói đại “binh lính trại” (tiếng Hoa phát âm tương tự) thì họ có vẻ không vui lắm. Chị Yang Peng bảo có thể họ không hiểu chăng? Tôi nói họ hiểu bởi vì họ lặp lại bằng tiếng Hoa mà. Không biết là do họ không thích binh lính hay do họ nghĩ phụ nữ mà sống ở đó chắc là “gái” chăng” Chả hiểu.

Lúc ngồi nói chuyện, tôi hỏi chồng chị Yang Peng có bạn gái không chứ ở Việt Nam thì chuyện này thường lắm, một người đàn ông có thể có vợ và bạn gái. Anh chồng chị ta bảo ở Trung Quốc nam đông nữ ít, muốn có bạn gái cũng chả biết kiếm đâu ra. Họ bảo một người nữ ở Trung Quốc có thể có 3 người nam. Họ bảo nghe nói ở Việt Nam thì ngược lại, nghĩa là nữ nhiều mà nam ít nên một người nam có thể có đến 3 phụ nữ. Tất cả phụ nữ Trung Quốc mà tôi hỏi đều bảo chồng của họ chả bao giờ đánh vợ. Chị Yang Peng còn “dữ dằn” hơn bởi vì chị ta bảo chồng chị ta mà đánh thì chị ta cầm dao lên và hỏi muốn gì. Chị ta bảo phụ nữ Trung Quốc “li hai” lắm nên chồng chả đánh đâu. Anh chồng thì bảo nam giới Trung Quốc khó kiếm vợ nên có được rồi chả dám đánh. Khi tôi kể chuyện về anh chàng Trung Quốc 35 tuổi ở Mao Wan muốn tôi tìm vợ Việt Nam giúp bởi vì anh ta chả kiếm đâu ra vợ ở Trung Quốc cả. Vợ chồng chị Yang Peng nói ở Trung Quốc nhiều người như thế lắm. Đúng là một quốc gia mà mất cân bằng về giới tính khổ thiệt!

Cuối cùng tôi ở nhà chị Yang Peng hết ngày này đến ngày khác. Tôi muốn đi nhưng chị ta cứ dụ tôi ở lại miết. Có thêm ba người làm công đến. Tôi mở lều và trải lên phản ngủ, trả giường lại cho một anh chàng công nhân. Anh này 30 tuổi rồi, chưa có bạn gái nên thấy tôi là cứ mắc cỡ. Đàn ông con trai gì mà ngủ để đèn (không biết là sợ tôi hay sợ ma nữa) và lại kéo màn che kín mít làm như sợ tôi nhìn anh ta ngủ vậy đó. Sáng hôm sau, tôi hỏi chị Yang Peng vì sao? Chị ta bảo chắc anh ta sợ tôi quá. Hằng ngày, tôi phụ chị Yang Peng đi chợ, nấu ăn. Có hôm tôi nói tôi nhất định phải lên đường, ở nơi này lâu quá rồi, tôi không có nhiều thời gian ở tại Trung Quốc và tôi lại đi xe đạp nên không thể ở quá lâu. Chị ta không cho tôi đi, chị ta nói sẽ giấu cái ba lô đựng máy tính của tôi và khi tôi chất hết hành lý lên xe rồi thì chị ta ra chặn cửa lại và nói hôm sau hãy đi. Chị ta bảo tôi mà chờ thêm một hôm nữa thì chị ta sẽ đi theo tôi về Việt Nam khám bệnh. Thật ra tôi biết chị ta nói xạo nhưng ngay cửa, ngoài chị ta ra còn một chiếc mô tô của một anh công nhân do sợ nắng nên để ngay cửa ra vào. Vậy là tôi hết đường “tẩu.”

Thế là tôi ở thêm một ngày nữa nấu và ăn. Sáng hôm sau, chúng tôi ra chợ mua thức ăn. Chị Yang Peng cứ than hết tiền mà tối nào cũng đi đánh majong. Hôm trước chị ta thua 200 tệ. Chồng chị ta bảo mỗi ngày họ đánh 1.000 tệ, tương đương 3 triệu rưỡi đồng. Họ bảo nếu không đánh majong thì không phải là người Trung Quốc. Chắc họ nói không sai bởi vì ở Trung Quốc dù đi đâu cũng thấy người dân đánh majong ăn tiền khắp mọi xó xỉnh. Vì thế tôi trả tiền đi chợ (khi về chồng chị ta biết được và bảo rằng tôi không cần làm thế.)

Trên đường từ chợ trở về, một anh lính chạy theo hỏi tôi làm cái quái gì ở nơi này. Tôi chả hiểu anh ta hỏi cái gì nên không trả lời. Một anh lính khác trả lời giúp tôi. Tôi thấy anh ta chỉ tay về phía dãy công trình và nói gì đó. Vậy là tôi đoán anh lính này muốn hỏi gì rồi.

Chị Yang Peng xào thịt heo và chia ra làm hai, bữa trưa chúng tôi ăn phân nửa và còn phân nửa thì chị ta cất lại và sau đó thông báo với chồng là ăn cơm xong sẽ đi về Shuangjiang, về nhà bố mẹ chị ta. Chị là người Shuangjiang còn anh chồng là người Lincang, gia đình họ ở Lincang nhưng bố mẹ chị ta ở Shuangjiang. Tôi hỏi chị ta đi có xa không? Chị ta nói khoảng 1 tiếng đồng hồ là có thể đến. Vậy là chúng tôi lên đường.

Chúng tôi đi xe ra ngã ba Shuangjiang Lincang 5 tệ/người và từ đây chúng tôi quá giang một chiếc xe tải nhỏ đi Shuangjiang 15 tệ/người. Dọc đường có đất lỡ và một chiếc xe đưa thư của bưu điện bị sa lầy. Vậy là cả dãy xe phải tắc lại chờ cho xe cẩu đến kéo chiếc xe đưa thư ra khỏi vũng lầy và sau đó phải dọn dẹp bớt đất đá trên đường. Chúng tôi phải chờ phải hơn 1 tiếng đồng hồ thì mới có thể tiếp tục hành trình.

Thật ra chúng ta không đi vào trung tâm Shuangjiang mà đến ngã ba Mengku thì xuống đi bộ vào thị trấn Mengku và đón xe lên núi (nhà bố mẹ chị Yang Peng ở trên núi cao.) Cách xài tiền của chị Yang Peng thì thật hết chỗ nói, chị ta cứ nhồi tiền lại và nhét vào túi và muốn mua gì thì cứ móc ra mà mua. Chị ta uống nước cam đóng chai thay nước lã và nói rằng mỗi ngày uống 10 chai. Tôi uống nước trà. Vậy là chị ta bắt chước tôi, mỗi ngày chỉ uống 2 chai nước cam đóng chai thôi, còn lại là uống nước trà. Tôi phải dụ chị ta và nói rằng thật ra nước cam đóng chai toàn là đường và chị ta càng uống thì bứu cổ càng to. Chị ta suốt ngày than mệt mà tối xem tivi đến gần sáng và sau đó thì ngủ đến 10h (bây giờ thì tôi hiểu vì sao chị ta đến 10h sáng mới thức dậy rồi.) Tôi nói làm thế không tốt tí nào, tối ngủ, ngày thức, làm theo ông mặt trời thì mới tốt cho sức khỏe.

Do chị ta thua sạch tiền trong lần chơi majong đêm hôm trước, nên tôi toàn trả tiền xe đi về thăm bố mẹ chị ta. Chị ta vẫn xài tiền không thương tiếc và cứ bảo tôi trả. Chị ta ăn hàng rất nhiều và uống nước cũng rất nhiều nhưng chả muốn xách mà cứ toàn là mua. Do tôi không hiểu và muốn hạn chế việc xài tiền vô tội vạ của chị ta nên khi chị ta bảo bao xe để đi về nhà bố mẹ chị ta thì tôi bảo tôi hết tiền rồi, chỉ còn 25 tệ tiền lẻ thôi (thật ra tôi còn tiền chẳn trong túi bao tử nhưng chả muốn chị ta nhìn thấy lại xài vô tội vạ nên nói thế). Đến Mengku vẫn chưa đến nhà bố mẹ chị Yang Peng mà phải đi thêm một đoạn nữa, khoảng 30 cây, và phải chờ xe; tôi không tin là đi đến 30 cây mà bảo chắc không xa lắm nên đi bộ cũng không sao, tôi nghĩ chị ta không muốn đi bộ nên nói thế. Tiền bao xe là 50 tệ, tôi bảo không có. Vậy là tìm cách khác. Chị ta điện thoại cho ai đó nhiều cuộc và chúng tôi chờ một hồi thì một chiếc xe có biển số cuối là 3 số 6 xuất hiện. Chúng tôi lên ngồi và xe đi đến một ngôi nhà mà tôi đoán là nhà của chú chị ta. Tôi phụ người thím tách hạt bắp trong khi chị Yang Peng ngồi nói chuyện với họ. Một lúc sau chúng tôi phụ họ lượm khoai tây để cho vào máy xấy. Sau đó chúng tôi ăn cơm chiều cùng họ. Đang ăn thì chị Yang Peng nói có xe lên núi rồi và bảo tôi ngưng ăn để đi. Chú thím la, nói phải ăn hết ăn rồi hãy đi, bảo xe chờ một tí (trời đánh tránh bữa ăn mà!) Sau đó chú chị Yang Peng chở chúng tôi ra đường chính và chúng tôi lên một chiếc xe tải ngồi, 10 tệ/người. Tôi không ngờ nhà chị lại ở trên núi cao đến thế và nghĩ rằng bao xe 50 tệ hai người đi đoạn đường này cũng không đắt lắm, đường có nhiều nơi rất xấu, sình lầy và có nơi có đất lở cản đường nữa. Và xe cứ thế mà lên núi cao đến khi sập tối thì dừng lại.


Đến nơi rồi ư? Một người đàn ông mà sau này tôi biết là em trai chị Yang Peng 26-27 tuổi đang chờ chúng tôi bên đường. Người này giúp chúng tôi vác bao gạo mà chú thím gửi cho bố mẹ chị Yang Peng. Chị dừng lại mua bốn chai sữa và một cây xúc xích thật to, 20 tệ (không hiểu sao chị ta có tiền trả, có thể người em trai của chị ta cho chị ta chăng?) Chúng tôi đi trong chạng vạng trên con đường sình. Đi mãi thì bố mẹ chị Yang Peng đến và phụ chúng tôi xách đồ. Tôi xách bịch ổi mà chú thím cho. Bố thì xách mấy chai sữa. Mẹ và em trai thì thay phiên nhau cõng bao gạo. Chúng tôi là thanh niên mà sức khỏe yếu hơn người mẹ 58 tuổi này nữa. Chị Yang Peng chả xách gì hết, bởi vì chị ta sức khỏe yếu và suốt ngày than mệt, vậy mà nói rất lớn tiếng mới ghê!

Đi hoài thì cũng đến nơi. Đúng là một ngôi nhà trên núi của người dân Trung Quốc. Mọi người quây quần trong gian nhà bếp cũng là phòng ăn. Lúc ấy thì em trai và bố nấu thức ăn, lại thịt heo ăn cùng nấm xào. Chúng tôi quây quần cùng nhau ăn. Người em trai nói tiếng y như tiếng của người Huế ở Việt Nam và họ hỏi tôi những câu y như dân Việt Nam: có bao nhiêu tiền, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu…. Dĩ nhiên là tôi tìm cách không trả lời những câu này rồi. Vậy mà họ cứ theo vặn vẹo mãi. Nhưng tôi do cứ bị hỏi riết nên cũng có đủ cách lái qua lái lại để khỏi trả lời.


Người em trai của chị Yang Peng cứ đeo theo tôi miết đến nỗi gần 12h khuya tôi muốn ngủ, vào căn phòng dành cho tôi và chị Yang Peng, vậy mà cậu ta vẫn đi theo, ngồi trên giường của chúng tôi, lúc thì cho tôi nghe nhạc, lúc thì xem phim trong chiếc điện thoại di động. Tôi trùm mền kín mặt, vậy mà vẫn kéo ra bắt tôi nghe. Phải một lúc sau, cậu ta bảo mệt rồi muốn ngủ và đi về phòng thì tôi mới được yên thân.

Sáng hôm sau, mẹ và em trai nói muốn dẫn tôi lên Pa Shan (núi) để họ làm gì đó mà sau này tôi mới biết là họ muốn thu hoạch quả óc chó và trà (chè) trong khi chị Yang Peng lại muốn về nhà ở Lincang. Dùng dằng mãi, cuối cùng chúng tôi cũng thuyết phục được chị ta ở lại. Tôi cũng bắt chước mọi người đội nón nan và đeo bị lên đường.

Đường lên Pa shan có phong cảnh đẹp mê hồn. Bên dưới là các cánh đồng ngô/lúa vàng xen lẫn với những vườn trà xanh, núi đồi chập chùng, các nhánh tre và trúc uốn cong cong tô điểm cho núi đồi, hoa nở thơm ngát.

Đi khoảng 40 phút thì đến cánh đồng nhà họ. Người em trai leo lên cây óc chó và đập cho quả rơi xuống. Tôi và người mẹ thu lượm quả. Chị Yang Peng thì hái đọt chè. Người em trai cứ theo dụ tôi làm bạn gái của cậu ta. Hỏi tôi đồng ý không? Tôi đồng ý tuốt. Ai hỏi tôi cũng đồng ý, tính ra đến nay, tôi có vài chục bạn trai rồi đó nghen! Tôi hỏi cậu ta làm bạn gái nghĩa là sao vậy? Cậu ta trả lời, nghĩa là cậu ta đi đâu, tôi đi theo đó, cậu ta làm gì tôi làm nấy (kiểu này thì chán phèo; vả lại tôi có phải là con khỉ đâu mà phải làm giống y chang thế.) Người mẹ thì không đồng ý sau khi nghe tôi bảo rằng tôi chưa muốn kết hôn. Hình như họ tranh luận hay cãi nhau gì đó về tôi. Tôi lảng sang chỗ khác, hái chè cho yên thân. Trong lúc cùng hái chè, họ dạy tôi hái các bài hát Trung Quốc trong đó có bài phương đông hồng có Mao Trạch Đông. Cậu em trai còn dạy tôi bài hát gì mà: wo de jia jiao ni cong cong, wo de ma jiao ni pho pho, wo de di di jiao ni jiu zhi, ni jiao wo lao phu (thật ra là cậu ta ghẹo tôi ấy bởi vì bài hát này có nghĩa là ba em gọi anh là công công, mẹ em gọi anh là phò phò, em trai gọi anh là anh rể, anh gọi em là vợ.)

Chúng tôi làm đến trưa thì xong và cùng nhau xuống núi. Tôi xách bao tải đựng chè, mẹ và em trai chia nhau địu quả óc chó. Đi được một lúc, trời mưa, chúng tôi dừng lại ngồi chơi khoảng 1 tiếng. Sau đó xuống được ½ đường thì dừng lại ở một vườn chè và lại cùng nhau hái đọt. Họ dạy tôi cách hái. Hái đọt và lá non.

Hình chư người cha sức khỏe yếu nên ở nhà nấu cơm trong khi chúng tôi đi thu hoạch. Người em trai về trước để phụ ông ta sau khi dụ tôi ăn cơm tối xong thì đi chơi đêm cùng cậu ta. Tôi cũng muốn biết xem dân miền thượng đi chơi là đi đâu nên đồng ý luôn (đúng là cái tật tò mò chả bỏ được.)

Tối đó chúng tôi ăn thịt gà. Thật ra chị Yang Peng và mấy người công nhân ở Quannei luôn hỏi tôi có ăn thịt gà không để họ đem gà nuôi ở nhà họ đến cho tôi ăn. Tôi luôn từ chối nhưng chả biết nói tiếng Hoa thế nào. Tôi nói không muốn họ xách con gà đến rồi làm thịt bởi vì như vậy là sát sanh. Nếu ra chợ mua gà làm sẳn thì không sao nhưng nếu chỉ một từ “muốn ăn” hoặc chỉ vào một con vật nào ấy thì con vật ấy “bị thịt” thì là sát sanh (trước đây tôi không biết nhưng sau này thì biết rồi nên không ăn kiểu như thế nữa.) Cuối cùng họ nghĩ là tôi không thích thịt gà (hèn chi chị Yang Peng toàn là nấu thịt heo.) Tuy nhiên lúc ở nhà chị ta, họ rất muốn ăn thịt gà nên cứ theo hỏi tôi miết. Tôi phải nói là tôi biết ăn. Hôm đó chả biết con gà nào “bị thịt” nữa.

Ăn tối xong thì cậu em trai dụ tôi đi ra ngoài chơi. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đến nhà bạn cậu ta nên đi xem họ sống thế nào. Đường núi tối thui, chúng tôi phải sử dụng đèn pin. Cậu ta dẫn tôi đi một hồi thì dừng lại, chỉ xuống núi và nói gì đó, ý là xa lắm và hỏi tôi muốn đi không. Tối thui mà xuống núi nên tôi dĩ nhiên không đi.

Cậu ta trải áo khoác ra bảo tôi ngồi nghỉ trước khi trở về nhà. Chuẩn bị “xuất chiêu” rồi nhé! Thật ra tôi cũng có thể từ chối ngồi và bỏ đi về nhưng tôi muốn có chuyện vui kể cho mọi người nên đồng ý ngồi xuống (vả lại cậu ta cũng hơi nhỏ con nên tôi cũng không ngại lắm!) Câu chuyện bắt đầu như sau:

Cậu ta bảo tôi tắt đèn pin để tiết kiệm điện. Sau đó nói gì đó mà ý là trăng sao trên trời đẹp quá! Chả có trăng, toàn là các ngôi sao nên tối thui, có thấy gì đâu. Cậu ta nói núi bên kia đẹp. Tôi mở đèn pin lên xem có đúng thế không thì cậu ta vòng hai tay qua người tôi để tắt đèn pin. Sau đó ghé mặt sát vào tôi và nói một câu tiếng Hoa (hiểu chết liền! Sau này tôi mới hiểu rằng cậu ta bảo cậu ta muốn làm tình với tôi hehehe.)

Tôi bảo chả hiểu. Vậy là cậu ta lặp đi lặp lại, tôi vẫn không hiểu (làm sao hiểu được chứ.) Cậu ta hành động. Lấy bàn tay che mắt tôi lại và nói cậu ta sẽ làm gì đó và tôi cứ nhắm mắt lại. Lúc này tôi vẫn có thể từ chối nhưng mà nếu thế thì……… hết chuyện kể rồi. Chuyện gì xảy ra tiếp theo, mọi người đoán được rồi nhé!

Cậu ta đẩy tôi ngã ra, tìm cách hôn và sờ soạng khắp người tôi. Tôi bảo rồi nhé, bởi vì cậu ta cũng hơi nhỏ con nên tôi mới “liều” để kể chuyện cho mọi người nghe. Tôi vật lộn với cậu ta để đẩy cậu ta ra khỏi người mình. Tôi nói “bu yao” (không muốn). Cậu ta nói “gei wo” (cho tôi). Cậu ta “lên cơn” rồi đấy và tìm cách kích thích tôi để tôi cùng lên cơn (bất hạnh cho cậu ta là lúc ở Ấn độ, các sư cô dạy tôi cách kiềm chế sự thèm khát nên tôi “ăn chay”)

Quả là “sự lên cơn” của một người đàn ông đáng sợ thật. Đúng là người ta bảo rằng một người đàn ông lúc nào cũng muốn như không phải lúc nào cũng có thể làm được chuyện ấy. Trong khi cơ thể người phụ nữ lúc nào cũng có thể làm chuyện ấy nhưng không phải lúc nào cũng muốn (các bạn tự hiểu làm chuyện ấy là chuyện gì rồi đấy nhé!) Tôi, sau những tháng ngày đeo ba lô lội bộ và đạp xe thì…. cũng khỏe vô địch (sau này cậu ta bảo tôi kháng cự giỏi thật, tiếng Hoa gọi là “hao da”) Tuy nhiên, tôi vẫn còn một chiêu cuối không muốn dở ra, đó là tay tôi vẫn cầm cây đèn pin ấy, tôi có thể dùng nó đập cho cậu ta một phát vào đầu, cho cậu ta bớt “cơn điên.” Trước khi tôi làm điều ấy thì cậu ta bỏ tôi ra, thở dốc và nói “bu xien,” “ruan le” (hết khả năng rồi, mềm rồi – cái gì mềm thì mọi người tự hiểu nhé, đã bảo rồi đàn ông lúc nào cũng muốn nhưng không phải lúc nào cũng có thể, chỉ cần kháng cự qua được “cơn điên” của họ thì xem như “thoát thân.” Tuy nhiên chớ dại dột mà kích thích họ thêm lần nữa nhé bởi vì do lần trước không đạt được ý nguyện nên lần sau họ có thể “dữ dội” hơn nữa đấy.

Tôi đã dại dột thế ấy! Khi cậu ta bảo “bu xien, ruan le” (hết khả năng, mềm rồi) và bảo tôi đi về. Đi được một đoạn ngắn, cậu ta lại trải áo khoác ra bảo tôi ngồi nghỉ mệt (các bạn gái chớ dại mà ngồi nhé, tuy nhiên tôi vẫn ngồi.) Và khi tôi ngồi thì cậu ta lại bị “lên cơn.” Và tôi lại tiếp tục vật lộn với cậu ta trong bóng tối. Lần này cậu ta “dữ dội” hơn và hầu như tuột được quần của tôi ra. Tôi nổi điên lên bởi vì có cảm giác giống như mình đang bị cưỡng bức nên tôi giơ cây đèn pin lên chuẩn bị nện cho cậu ta một phát thì cậu ta…. “xuất tinh” và lại “bu xien, ruan le.” Đó là do cậu ta hơi nhỏ con nên tôi có khả năng kháng cự lại, chứ với một người to con hơn mình, có thể “lấy thịt đè người” thì các bạn gái chớ dại mà thử nhé! Lúc ở Ấn độ, tôi cũng bị một tên Ấn trẻ tuổi nhỏ con biết nói tiếng Anh dụ dỗ và hắn “lên cơn” thật. Tuy nhiên khi tôi kháng cự lại và bảo rằng tôi “đến tháng” (hành kinh) thì hắn ta chui vào bụi và tự xử. Chả hiểu sao hắn lại sợ “đến tháng” đến thế nhỉ?

Cái này chia sẻ cùng các bạn gái trẻ. Tôi đọc báo thấy ở Việt Nam có nhiều tên dụ bạn gái mình ra chỗ vắng để “xử hội đồng,” kiểu này thì các bạn không thể kháng cự (chỉ cần bọn họ có hai người thì các bạn khó thoát đấy!) Vì vậy trước khi chấp nhận đi ra ngoài, đặc biệt là ban đêm, vào nơi vắng vẻ với bạn trai hay một người lạ thì các bạn phải dùng trực giác của mình mà phán đoán họ nhé, đặc biệt là qua ánh mắt và nụ cười của họ ấy (bọn đểu khó che được sự đểu cáng của họ qua ánh mắt và nụ cười nếu các bạn biết cách sử dụng trực giác của mình.) Tôi may mắn ở Ấn độ chả gặp chuyện gì chứ một cô gái du khách người Nhật bị 5 tên lái xe tuk tuk “xử hội đồng” trên đường từ Bồ Đề Đạo Tràng ra ga xe lửa. Do cô này bao xe đi một mình nên tên lái xe gọi điện thoại cho đồng bọn đến cùng nhau “xử” (cô này là người Nhật và nhà nước này rất bảo vệ công dân của họ nên chỉ vài ngày sau đó, mấy tên này bị bắt và tên cầm đầu bị xử chung thân, những tên còn lại từ 10-20 năm.) Do nước Nhật bảo vệ công dân họ ghê gớm nên các sư cô Việt Nam ở Ấn còn bảo tôi khai mình là người Nhật. Tuy nhiên tôi không cần làm thế. Tôi chả dại mà đi taxi hay bao xe kiểu thế, cứ đi xe buýt đông người chen chúc nhau vừa rẻ (với điều kiện phải coi chừng bị móc túi) vừa an toàn. Khi tàu đến vào ban đêm thì ngủ luôn ở ga chờ trời sáng chớ chả việc gì vội mà lên xe đi vào ban đêm cả….

Quả là làm phụ nữ mà đi du lịch, đặc biệt là khi đi một mình khổ đến thế các bạn nhỉ! Tuy nhiên các bạn sẽ có được niềm vui khác- đó là luôn được sự quan tâm nhiều khi quá đáng của nam giới. Vì sao ư? Bởi vì có thể họ hy vọng “kiếm chác” được gì từ bạn ấy nên chả ngại tốn thời gian mà quan tâm bạn đâu (đặc biệt là khi bạn “hơi xinh” trong mắt họ ấy.) Tuy nhiên không phải ai cũng muốn “kiếm chác” từ bạn, có khi họ thật sự quan tâm đến bạn bởi vì họ tôn trọng bạn, hay nói cách khác là họ nể bạn và cũng có thể họ “fall in love” với bạn ấy. Vì vậy không phải ai đặc biệt quan tâm đến mình cũng là người xấu đâu các bạn gái nhỉ?

Kỳ sau: Lại trở về Trung Quốc (24): Chia tay chị Yang Peng và đạp xe đến Jinggu

2 nhận xét: