Blog Thích đi bụi ra đời với mục đích truyền can đảm cho người VN, đặc biệt là giới trẻ, để họ dám nghĩ và dám đi. (The establishment of this blog is to spread the courage to young people, especially Vietnamese ones, in order that they dare think and dare go.)
CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY
1. Đối tượng độc giả:1. Những bạn trẻ có máu phiêu lưu thích chu du xứ người trong thời gian dài nhưng với số tiền tối thiểu nhất có thể; 2. Những người có tâm hồn rộng mở, sẳn sàng dẹp cái tôi và quan điểm của mình sang bên để tiếp nhận những quan điểm mới.
2. Quan điểm: Bạn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bạn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bạn sai. Bạn suy nghĩ khác tôi bởi vì tôi và bạn không giống nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.
3. Phương tiện: "Với bát cơm ngàn nhà; Một mình muôn dặm xa; Chốn chốn không phải nhà; Chỗ nào cũng là nhà."
4. Nội dung: Bao gồm nhiều lĩnh vực mà tôi quan tâm 1. Du lịch bụi (Budget Travelling) 2. Sống tối giản (Minimalism) 3. Tái chế và tái sử dụng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuộc sống
Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2010
Tôi đi Lào (5): Tìm đường về Vientiane
Nghe lời những người Việt ở đây mách, sáng sớm ngày 2/1/2010, tôi ra công viên cạnh bờ sông xem người dân Thái khiêu vũ theo tiếng nhạc.
Sáng nay, tôi thấy nhiều người đến viếng chùa và chụp hình hơn hôm qua.
Ở đây ngay tại ngã tư chính sừng sững một tượng đài kỷ niệm do Việt kiều xây dựng để tưởng nhớ quê hương. (Tối hôm trước biết tôi là người Việt, một số Việt kiều lớn tuổi, sau khi đi đám ma xong, kêu tôi vào hỏi chuyện về Việt Nam và lạ một điều là họ nghĩ tôi là gián điệp của Việt Nam cử sang. Tôi có giải thích kiểu nào thì họ cũng không tin một người Việt Nam lại dám đi du lịch một mình - chỉ có gián điệp thôi - botay.com)
Khi vào chợ ăn sáng, tôi được bà chủ hàng - một người Thái gốc Việt- tìm giúp xe tuk tuk để đi thăm nhà Bác Hồ ở làng hữu nghị Việt - Thái. Đây là nơi Bác Hồ ở và làm việc trước năm 1930, do một người tên Võ Tòng Đại cưu mang và hỗ trợ. Tại đây, Bác Hồ đã gặp và dẫn dắt Lý Tự Trọng theo con đường cách mạng (Oh, thì ra Lý Tự Trọng là người Thái sao?). Bây giờ nơi ở này do cháu nội của ông Võ Tòng Đại chăm sóc. Rất nhiều người Lào và Thái gốc Việt đến đây tham quan và giúp đỡ tài chính hàng năm. Ở đây có bán cả sản phẩm, đĩa nhạc và quần áo Việt Nam. Hiện giờ số lượng người Việt sống tại làng này còn rất ít, họ bỏ ra ngoài để đi làm ăn hết, những người ở lại là người già hoặc làm bên du lịch.
Trưa hôm đó, từ khu làng Việt - Thái trở về, tôi quyết định đi Nong Khai ngay và từ Nong Khai tôi có thể đi Vientiane. Quảy ba lô lên vai, tôi đi ngay và hầu như không kịp chào hỏi ai (chắc điều này càng giúp họ khẳng định rằng tôi là gián điệp)
Nhưng khi ra bến xe thì tôi mới biết không có xe đi Nong Khai vào buổi trưa. Không sao. Tôi đón xe đi Udon Thani, một trong những thành phố nhộn nhịp của Thái Lan. Xe chạy khoảng 5 tiếng thì đến Udon. Đến đây tôi có cảm giác như mình đang ở Singapore bởi không khí sôi động, khu chợ đêm sáng rực đèn và khu trung tâm thương mại sầm uất. Tất cả nằm ngay sát bến xe khách. Tôi quyết định tìm khách sạn ở gần đây để sáng hôm sau đi cho tiện.
Quả là một quyết định đúng đắn. Số lượng người đi rất đông nên tôi phải ra sớm để mua vé. Xe khởi hành mỗi tiếng một chuyến từ 11h sáng đến 7h tối. Xe đông đến nỗi nhiều người phải đứng, dọc đường một số người xuống bớt nên mới có chỗ ngồi.
Xe đến Nong Khai khoảng 3h30 chiều, tôi đón xe tuk tuk (20b) đến Sawabi Guesthouse do một người Thái gốc Hoa làm chủ. Nơi này đẹp, sạch sẽ, tương tự như nhà nghỉ ở Melecca, Malaysia mà tôi từng ở. Giá phòng ở đây rẻ nhất là 140b.
Giặt giũ, tắm rửa xong, tôi đi dạo phố. Thành phố này khá dễ chịu, sạch sẽ, trong lành, êm đềm và nhộn nhịp. Cái êm đềm của một thành phố cổ và cái nhộn nhịp của một thành phố hiện đại đều có thể được tìm thấy ở nơi đây. Thật là một nơi lý tưởng để ở. Ở đây có Hội Người Việt và nhiều người Thái ở đây có thể nói tiếng Việt.
Buổi sáng hôm sau, tôi ra chợ Morning ăn phở Thái (tiếng Thái gọi là "khuây tịu"). Phở này giống hủ tiếu Việt Nam hơn, giá 25b/tô.
Buổi trưa, tôi trả phòng, sau đó đón xe buýt 12h40, giá vé 55b để đi Vietntiane. Ở cửa khẩu này, thủ tục hải quan miễn phí. Tôi lại trở qua Lào sau 6 ngày 5 đêm "lưu lạc" trên đất Thái Lan.
Tóm lại, tôi rất thích vùng Đông Bắc Thái. Ở đây mọi thứ đều khác hẳn Bangkok. Tiếng nói nghe dễ chịu hơn, thức ăn ngon hơn, người dân thân thiện và dễ thương hơn nhiều. Bây giờ thì tôi bắt đầu có cảm tình đặc biệt với Thái Lan rồi nhé.
Kỳ sau: Tôi đi Lào (6):Vientiane
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét