Thuở xưa, có nhà sư
sống ẩn dật tại một triền núi và được mọi người xem là đạo cao đức trọng. Một
hôm, nhà sư tiếp một bà lão cùng với cậu con trai.
Bà lão thưa:
- Bạch sư phụ! Thằng
bé này mắc phải cái tật là ưa sưu tầm hoa kiểng. Nó đã làm cho tôi tốn không
biết bao nhiêu là tiền của trong cái thời củi quế gạo châu này. Xin sư phụ
làm ơn chữa trị hoặc răn dạy giùm, kẻo tội nghiệp cho tôi cùng vợ con nó!
Nhà sư ngẫm nghĩ giây
lâu, nói:
- Bà hãy dắt nó về,
khoảng nửa tháng sau trở lại tôi sẽ giúp cho!
Bà lão y lời. Đến
ngày hẹn, sư chỉ thốt một câu đơn giản:
- Đó là một thú vui
hao tiền tốn của. Con hãy bỏ nó đi, để tiền mà thờ mẹ, nuôi con!
Bà lão bất bình:
- Tưởng thầy có
phương cách gì, té ra cũng bấy nhiêu lời đó. Thế sao thầy không làm ơn nói
giùm ngay bữa trước mà còn hẹn đến hôm nay? Đường xá xa xôi biết là bao?
Nhà sư mỉm cười:
- Chẳng giấu gì bà,
tôi cũng mắc cái tật như cậu nhà đây. Nửa tháng qua là thời gian để tôi bỏ
cái tật đó. Nay mọi việc đã xong tôi mới dám mở miệng khuyên can cậu em này.
Chàng trai từ đó ăn ở
rất vừa lòng mẹ.
Lời bàn:
Trong kinh A Hàm, đức
Phật cũng đã giải thích vì sao Ngài được mọi người gọi là Như lai? Như lai có
nghĩa là nói sao làm vậy, lời nói và việc làm đi đôi với nhau nên gọi là Như
lai. Chúng ta có thể gọi vị sư này là Như lai theo cái nghĩa ấy.
Ngày xưa, người ta
giáo dục con người chỉ bằng một lời nói giản đơn mà cảm hóa được, là nhờ vào
đức độ và do thân giáo. Còn chúng ta, khi khuyên dạy người khác, tốn công,
tốn sức, nói nhiều nhưng lợi ích chẳng được là bao. Tại sao? Vì ta nói một
đàng mà hành động và việc làm đi một nẻo. Lời nói và việc làm chẳng song
hành. Từ đó, niềm tin của họ bị mất đi, dẫn đến lời khuyên chúng ta không có
giá trị chứ không phải là những người được khuyên thiếu hiểu biết hoặc là
không ham tu. Cho nên, người Phật tử phải tu và học song hành, chứ không nên
chỉ học giáo lý cho giỏi rồi đem giảng giải cho người này hay người khác
nghe, khuyên người ta tu nhưng bản thân không có tu. Coi chừng lời khuyên của
chúng ta đối với người khác lại có tác dụng ngược và chẳng có lợi lạc là bao.
Muốn khuyên dạy người khác tu tập thì trước tiên, ta phải dạy bằng thân giáo.
|
Blog Thích đi bụi ra đời với mục đích truyền can đảm cho người VN, đặc biệt là giới trẻ, để họ dám nghĩ và dám đi. (The establishment of this blog is to spread the courage to young people, especially Vietnamese ones, in order that they dare think and dare go.)
CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY
1. Đối tượng độc giả:1. Những bạn trẻ có máu phiêu lưu thích chu du xứ người trong thời gian dài nhưng với số tiền tối thiểu nhất có thể; 2. Những người có tâm hồn rộng mở, sẳn sàng dẹp cái tôi và quan điểm của mình sang bên để tiếp nhận những quan điểm mới.
2. Quan điểm: Bạn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bạn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bạn sai. Bạn suy nghĩ khác tôi bởi vì tôi và bạn không giống nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.
3. Phương tiện: "Với bát cơm ngàn nhà; Một mình muôn dặm xa; Chốn chốn không phải nhà; Chỗ nào cũng là nhà."
4. Nội dung: Bao gồm nhiều lĩnh vực mà tôi quan tâm 1. Du lịch bụi (Budget Travelling) 2. Sống tối giản (Minimalism) 3. Tái chế và tái sử dụng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuộc sống
Mình dạy học trò cắt ngắn móng tay để giữ vệ sinh, cho nên kể từ năm 84 (ra trường dạy học), mình cũng cắt ngắn móng tay cho đến giờ luôn,, hu hu!
Trả lờiXóaVậy thì quá tốt mà bạn! Không phải tốn tiền và thời gian chăm sóc móng! Vả lại, người có móng tay ngắn trông có vẻ tháo vác hơn những người có móng tay dài. Móng tay dài thì hay sợ gãy móng mà.
Xóa