Blog Thích đi bụi ra đời với mục đích truyền can đảm cho người VN, đặc biệt là giới trẻ, để họ dám nghĩ và dám đi. (The establishment of this blog is to spread the courage to young people, especially Vietnamese ones, in order that they dare think and dare go.)
CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY
1. Đối tượng độc giả:1. Những bạn trẻ có máu phiêu lưu thích chu du xứ người trong thời gian dài nhưng với số tiền tối thiểu nhất có thể; 2. Những người có tâm hồn rộng mở, sẳn sàng dẹp cái tôi và quan điểm của mình sang bên để tiếp nhận những quan điểm mới.
2. Quan điểm: Bạn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bạn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bạn sai. Bạn suy nghĩ khác tôi bởi vì tôi và bạn không giống nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.
3. Phương tiện: "Với bát cơm ngàn nhà; Một mình muôn dặm xa; Chốn chốn không phải nhà; Chỗ nào cũng là nhà."
4. Nội dung: Bao gồm nhiều lĩnh vực mà tôi quan tâm 1. Du lịch bụi (Budget Travelling) 2. Sống tối giản (Minimalism) 3. Tái chế và tái sử dụng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuộc sống
Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014
8 cách để luôn là người bình tĩnh và điềm đạm
10 LÝ DO KHIẾN NGƯỜI BHUTAN HẠNH PHÚC NHẤT THẾ GIỚI
Khác với thế giới phương Tây, con người cảm thấy hạnh phúc khi được sở hữu những của cải vật chất hiện đại như xe hơi, điện thoại, du thuyền…và ngược lại, sẽ cảm thấy bất hạnh khi không thể có những thứ đó, ở Bhutan, người dân mới chỉ để cho toàn cầu hóa tác động trong vài năm trở lại đây và họ ứng xử theo cách cân bằng những sở hữu về tài sản với sự hạnh phúc về tinh thần. Họ không cảm thấy phải suy nghĩ gì nếu họ không có chiếc iphone mới nhất, bởi đơn giản, được sống đã là hạnh phúc.
Bằng việc cho phép Ấn Độ đầu tư vào lĩnh vực thủy điện ở nước mình, Bhutan tạo thu nhập cho họ mà người dân cũng không phải làm gì nhiều. Họ cho rằng khai thác nguồn tài nguyên một cách hợp lý cũng là cách làm cho họ hạnh phúc.
Hãy đối mặt với điều này, đó là những phương tiện trên thường mang đến cho chúng ta cảm giác khủng hoảng đối với bản thân. Bởi vì trên đó, trong các bộ phim, thường chúng ta thấy những người giàu, đi xe hơi và có nhiều tiền, làm cho chúng ta cảm thấy ganh tỵ. Còn những dòng tin trên internet thường tràn ngập những vụ án hình sự, khủng bố, chiến tranh…Chúng ta cảm thấy bị ám ảnh bởi những bản tin hoặc buồn bực khi không nhận lại được “like” cho bài đăng trên Facebook. Vì thế, người Bhutan không quan tâm đến những thứ này.
Họ rất quan tâm đến môi trường, vì vậy đến một nửa đất nước được bảo vệ trong các khu vườn quốc gia. Việc phá rừng bị ngăn cấm triệt để. Người dân cảm thấy hạnh phúc hơn khi họ được sống trong môi trường tốt.
Đạo Phật là một trong những tôn giáo tiết chế và từ bi nhất trên thế giới. Vì đa phần người dân theo đạo Phật, họ tin vào luật nhân quả khi cho rằng, họ sống cuộc sống tốt đẹp bây giờ sẽ nhận được kết quả tốt đẹp trong kiếp sau. Điều này thôi thúc họ sống một cuộc sống từ bi, nhân ái, làm những việc tốt cho người khác.
Ở Bhutan chính phủ đưa ra một chỉ số gọi là chỉ số Hạnh phúc quốc gia (gross national happiness) để đong đếm hạnh phúc của người dân. Cho dù chính phủ Bhutan chưa phải là hoàn hảo trong việc đem đến hạnh phúc cho dân của họ, song thực tế là họ luôn có ý thức phải mang lại hạnh phúc cho người dân của mình.
Đất nước Bhutan nằm trên dãy Himalaya và có tới 60% diện tích đất nước là những nơi hoang dã chưa có người đặt chân đến. Người Bhutan đến đó trong những dịp du lịch, nghỉ ngơi và họ cảm thấy sung sướng hơn với người dân của các nước luôn phải chen chúc trong các đô thị ngột ngạt.
Người Bhutan rất thân thiện với nhau, không kể tầng lớp xuất thân. Một hoàng tử của hoàng gia có thể cùng chơi bóng với các học sinh bình thường khác mà không có sự phân biệt. Sự gần gũi này khiến con người mến nhau hơn.
Theo một khảo sát, có đến 2/3 người dân Bhutan ngủ đủ 8 tiếng mỗi đêm, khác hẳn với cuộc sống ở các nước công nghiệp khi người ta bận làm việc và vui chơi tối ngày quên ngủ. Ngủ đủ, nghỉ ngơi tốt đồng nghĩa với việc người ta cảm thấy khỏe khoắn và hạnh phúc hơn.
Với điều kiện tự nhiên cho phép, người dân Bhutan sống trong một bầu không khi trong lành, ít bị ô nhiễm.
Bhutan ngày nay vẫn khá cô lập với thế giới, điều này khiến họ vẫn duy trì những giá trị cổ xưa, thậm chí là lạc hậu so với tiêu chuẩn của thế giới hiện đại. Thế nhưng, vẫn có những thứ mà chúng ta có thể học được từ cuộc sống của họ để khiến cuộc sống của ta hạnh phúc hơn.
Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014
Đi phượt được gì?
Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014
Chọn bạn làm ăn (1)
----------------------------------------------------------------------
Chọn bạn làm ăn (1)
Xem bài 2 ở đây
Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014
Sự đơn điệu của hàng Việt
Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014
Chuyện cô giáo miền Lục Ngạn
Vải là tên dân dã của quả lệ chi, một trái cây đặc biệt. Ở Việt Nam, chỉ có khu vực đồng bằng sông Hồng là trồng có năng suất cao, các vùng khác trồng được nhưng quả rất bé hoặc không ra hoa. Huyện Thanh Hà/Chí Linh tỉnh Hải Dương và huyện Lục Ngạn tỉnh Bắc Giang là 3 vùng trồng quả này nhiều nhất và lệ chi ở đây có mùi vị hết sức độc đáo.
Khi nước ta còn Bắc thuộc, thời nhà Đường, người đẹp Dương Quý Phi rất thích ăn quả này. Cứ mỗi năm, khi quả lệ chi vừa ra quả nhỏ, hàng trăm phu đã phải bứng gốc với bầu đất rất to và khiêng đi, mất cả tháng mới đến được kinh đô Tây An (nay thuộc tỉnh Thiểm Tây Trung Quốc). Trên đường đi, mọi người đã phải che chắn nếu không nó sẽ rụng, và tưới nước để nó vẫn lớn. Đến nơi thì quả lệ chi đã chín đỏ, mọng nước và người đẹp họ Dương có thể thưởng lãm với Đường Minh Hoàng, lâu lâu nàng lén lút cho An Lộc Sơn 1 quả, An Lộc Sơn mừng quá nói hạo a, hạo a…
Lệ chi từ đó biến thành tên quốc tế, tiếng Hoa tiếng Anh tiếng Nhật gì cũng phát âm na ná lệ chi. Giống như quả Tu-Rên của Campuchia, nguồn gốc từ đây nên tiếng Anh cũng Durian, tiếng Việt là Sầu Riêng còn tiếng Hoa là Lưu Luyến Quả. Cây lệ chi hàng năm chỉ ra hoa 1 lần, và đồng loạt chín trong khoảng 2-3 tuần, nên việc bảo quản rất khó. Ngoài việc sấy khô thủ công, việc đầu tư nhà máy chế biến vải khó khả thi, vì không thể hoạt động chỉ trong 1 thời gian ngắn còn quanh năm đóng cửa. Nên quả lệ chi, dù thân phận hoàng tộc cao quý, phải chịu cảnh đổ đống hoặc nông dân để mặc gió lay rụng đầy gốc vườn. Năm nào, cứ được mùa vải, thì nông dân lại nước mắt như mưa. Vì đầu ra hầu như phụ thuộc vào bên kia biên giới, các hậu duệ của Dương Quý Phi lúc ăn ào ào, trái xanh cũng mua, có lúc nói nổi mụn hẻm ăn nữa, xe chở quả lệ chi nối đuôi dài ở cửa khẩu Tân Thanh…
Lúc đó, ở huyện Lục Ngạn nọ, bỗng xuất hiện một cô giáo (nghe giống chuyện cổ tích). Sau khi tốt nghiệp ĐH Sư phạm Hà Nội, cô về quê và dạy hóa sinh ở một trường cấp 2. Hàng ngày đi dạy, cứ đến mùa, nhìn thấy những quả vải đổ đống bên đường, trong khi học trò của mình, tức con em các nông dân trồng vải lại nghèo xơ xác, cô quyết định phải làm 1 cái gì đó. Cô tìm tòi lại kiến thức đã học ở giảng đường, ép nước vải ra, hòa với mật ong, lên men để làm rượu, làm giấm. Sản phẩm đầu tay, cô đưa cho bạn bè đồng nghiệp dùng thử, ai cũng khen ngon. Thế rồi cô quyết định đầu tư lớn, mua nhiều thùng chứa về, vải đổ đống của bà con được cô mua lại, ép ra, và ủ sẵn. Bà con vui mừng vì giờ đây đã có thêm 1 kênh tiêu thụ khác. Những bông hoa lệ chi bạt ngàn cũng là điều kiện để ngành ong mật địa phương phát triển mạnh, lúc những quả lệ chi bắt đầu mọng đỏ thì những tổ ong cũng đầy mật ngọt. Cô kết hợp 2 món quà trời cho ấy, cộng với chút kiến thức của một cô giáo dạy hóa sinh, sự kiên trì và với tình yêu nông sản Việt một cách mãnh liệt, từ đó một loại giấm vải mang tên cô ra đời.
Lần đầu tiên khi cô viết thư cho Tony giới thiệu sản phẩm, Tony ngỡ ngàng vì chưa nghe đến giấm vải bao giờ, hồi giờ toàn ăn giấm gạo, sau này có tiền thì ăn giấm táo, dấm dứa nhập khẩu. Sau khi dùng thử giấm của cô giáo, thì với Tony, không có loại giấm nào ngon hơn thế nữa. Muối tiêu hay muối rau răm, sau khi hòa chút giấm vải vào, thành món chấm cực ngon. Còn xà lách rau sống trộn dầu giấm, thì là món khoái khẩu hàng ngày của Tony. Giấm của cô giáo có vị chua thanh của vải, vị ngọt hậu của mật ong, và cả tình yêu thiêng liêng với mọi sản vật trời đất ban cho nước Việt.
Tony dạo này rất bận, vì vụ Đông Xuân chính vụ, sức khỏe đã kém hẳn mấy phần, nét thanh tú cũng từ đó phôi phai. May mà nhờ mấy chai giấm vải, Tony ăn uống được nhiều hơn, có sức khỏe mà làm việc. Dù rất bận nhưng Tony vẫn ráng 20 phút sáng nay để viết về cô, khi tháng 11, mùa hiến chương nhà giáo đang về.
Khi ở miệt Cần Thơ có một Tony đang ngồi vừa bán phân vừa viết những dòng chữ này, thì ở miền Lục Ngạn, có một cô giáo đang say sưa cắt nghĩa cho tụi nhỏ những phương trình phản ứng hóa học giản đơn, rồi tất tả về nhà mở từng thùng trông coi “con giấm”. Tony chợt nghĩ, nếu ở mỗi xã mỗi huyện của đất Việt mình, đều có ít nhất một người như cô giáo, thì nông sản của bà con sẽ không còn phải phập phồng nỗi lo được mùa mất giá nữa. Tony tặng cô thương hiệu Litvin, Lit là litchi, tên quốc tế của quả lệ chi, còn vin là vinegar, nghĩa là giấm, vin cũng có nghĩa là Vietnam, với hy vọng những Litvin của cô sẽ bay xa, thật xa.
Tháng 11. Mùa hiến chương nhà giáo đang về.
Địa điểm: 489 Hoàng Quốc Việt, Cầu Giấy.Thời gian: từ 8h30 - 18h các ngày từ 14 đến 17/11/2014. Tên gian hàng: B38. Còn ở TP HCM, liên hệ 0933-868713 để mua dùng thử nhé. Mong các bạn share nhiều vì 1 loại giấm duy có ở Vietnam
Bài 11: Tư duy tích cực
CHUYỆN Ở ĐỜI...
Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014
" Tiền - Vàng - Vật chất qúi giá hữu hình là cái diệt thân - Khi nào con chuyển đổi thành cái vô hình là con đã có Ngọc Như ý "
Tôi nay đã 70 tuổi rồi, nhưng ai hỏi tôi thích gì tôi không ngần ngại trả lời, tôi thích mến gần gũi với các bạn trẻ.
Vì sao như vậy ?
Vì ngày còn trẻ tôi đã đành mất đi một thời gian dài trong những nghĩ suy, đam mê không thật, kết quả thảm hại trong nghèo khó, không ai muốn chung cùng.
Tôi hối tiếc lúc trẻ tôi ngu mê, không có ai hướng dẫn chỉ dạy nên mới thê thảm như vậy.
Trung niên, tình cờ gặp một Sư bà gần 80 tuổi tu ẩn cư, thương tình chỉ dạy.
Không phải dạy thờ cúng kinh kệ, mà dạy cho những mấu chốt ứng xử để thành tựu trong đời - Sau cùng mới chỉ dạy cho Thiền định.
Tôi hiểu ra, chính vì không hiểu những mấu chốt nên sai phạm lỗi lầm, mà Nhân sai trái thì phải nhận Qủa đắng cay.
Tôi hiểu và thâm nhập được câu Phật chỉ dạy cho một người nhà quê ngu dốt nghèo đói: " Nhà ngươi sống sao ai cũng yêu mến thì có nghèo có đói cũng không được "
Tôi phải vật lộn với câu nói đó trong một tuần lễ mới có được câu trả lời cho Sư Bà hỏi " Phải rõ biết vì sao Phật nói như vậy "
Tôi nhớ ông bà mình thì hay nói " Có đức không sức mà ăn " Thì ra mình phải tự rèn luyện cho tâm tành tốt lành - Sống đạo đức như thế thì ai cũng mến thương - Ai cũng mến cũng thương, cũng quan tâm gần gũi giúp đở chỉ dạy - Thì sao nghèo đói được.
Sư Bà hài lòng, nhưng chỉ dạy thêm một mấu chốt khác :
" Không đói không nghèo là một chuyện - Nhưng vào đời thì kẻ ác gian cũng đầy khắp - Phải sống sao cho được an ổn trong cảnh xấu ác như vậy ? "
Câu hỏi này quá khó với tôi, một tuần lễ mất ăn mất ngủ vì tìm câu giải đáp mà chưa được, sau cùng gặp Sư Bà xin lỗi không tìm ra lời giải đáp.
Sư Bà cười bảo " Hỏi không phải để nghe câu trả lời của con mà muốn con tự quán xét mọi thứ trong đời có thiện có ác và trong tâm con phải dụng cách thức sao để ứng xử cho an ổn "
Mấu chốt sống an ổn trong đời ác trược là phải nói lên cái định hướng của mình trong cuộc sống có va chạm này.
Sư Bà nói ra mấu chốt: " Không mang lợi ích tới cho người thì thôi - Nhưng không bao giờ được mở miệng nói xấu người khác và làm hại kẻ khác là điều phải ghi tâm suốt cả cuộc sống "
Tôi cũng chưa thật hiểu Sư Bà giải thích thêm
" Không ai ưa mến người mà họ không biết có hại mình hay không - Kẻ ác gian thì lại quí trọng và tin dùng những người mà họ biết không bao giờ hại họ cả - Kẻ ác gian còn ưa mến thì sao không an ổn."
Một mấu chốt thấy như quá bình dị, lại là một lá chắn tuyệt vời cho tôi suốt thời trung niên bước ra thương trường kinh doanh.
Trong tiệc tùng giao tiếp tôi luôn đưa khẩu hiệu sống của tôi như vậy :
" Thà chết chứ không nói xấu ai, không làm hại một ai cả "
Chỉ giản dị như vậy nhưng tôi thành công vượt bậc, kẻ giang hồ gian ác cũng xin giúp đỡ, chia sẻ, quan quyền các cấp tin yêu, các doanh nghiệp mến mộ.
Gần như cả nước giúp tôi, sao tôi không thành tựu được.
Nhưng ai cũng ngạc nhiên, sao chẳng thấy tôi giàu có như một đại gia.
Tất cả đều theo dõi xem tôi đã làm gì với những lợi tức mà không ai mơ tưởng có được.
Thì ra tôi đã vận dụng thêm một mấu chốt mà Sư Bà căn dặn chí tình :
" Tiền - Vàng - Vật chất qúi giá hữu hình là cái diệt thân - Khi nào con chuyển đổi thành cái vô hình là con đã có Ngọc Như ý "
Cái hiện có là đã đủ sống bình ổn được mọi việc sinh họat, lợi tức tăng thêm là cái tôi mang đi giúp cho các cơ sở, doanh nghiệp tốt, thân cận phát triển vượt bậc.
Thật giúp là không cần không mong cầu đáp trả - Không cần một hợp đồng một lời hứa hẹn nào cả - Gíup là tận tình như vậy.
Bao nhiêu người nợ tôi một ân tình như vậy - Tiền bạc, công sức đưa ra là không bao giờ nhắc tới, muốn đền ơn đáp nghĩa cũng không nhận trở lại những cái vật quí giá nhưng là họa diệt thân mình.
Mọi ân tình đã làm xong - Tiệc mừng Khánh Kiệt, tôi tuyên bố từ giã thương trường đầy chông gai ác liệt.
Không còn một thứ gì để cho trộm cắp, để còn để mất nữa.
Thật sự vô sản.
Chỉ còn Ngọc Như Ý trong tâm mà thôi.
Bạn hỏi ngọc Như Ý ra sao ?
Là tôi khởi ý muốn gì là có ngay cho mình - Cần xe đi, thì có người vui đem xe tới - Vậy lưu giữ xe làm gì - Cần gì cũng có người muốn ơn đền nghĩa trả lo cho trọn vẹn - Vậy tiền chất chứa trong nhà chi cho vướng bận.
Đã như vậy thì còn chuyện gì bận rộn lo toan nữa - Ly nước đã thật sự lắng trong - Duỗi chân là thấy đạo, chẳng phải là chuyện khó làm.
Nếu trung niên tôi không hữu duyên gặp Sư Bà, thì cuối đời như bây giờ, các bạn cũng thường thấy cụ già 60 -70 cũng phải nhọc nhằn tìm bữa ăn cho mình cũng đã khó khăn lắm rồi, quá khổ.
Không sớm gieo Nhân lành thì Quả thê thảm như vậy làm sao né tránh được.
Vui hẹn gặp lại các bạn.
Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014
Những tác hại khủng khiếp khi thức khuya bạn cần biết
Thức khuya ảnh hưởng đến làn da, nhất là da mặt. Thông thường là khoảng từ 10-11 giờ đêm da ở trong trạng thái dưỡng và hồi phục. Nếu như thường xuyên thức khuya sẽ làm rối loạn hệ tuần hoàn bình thường của việc trao đổi chất và hệ thống thần kinh, sẽ khiến cho da bị khô, giảm sức đàn hồi, bị sạm và không mịn màng…