CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Công nhận cái ngộ cũng ngộ ghê!

Há há há, tự nhiên hôm nay thông minh đột xuất!
Vừa ngộ ra được một điều đã biết trước đó. 

Đảm bảo nếu tôi viết ra đây sẽ có người: xì, tưởng gì, cái này biết rồi.

Cái này tôi cũng đã biết nhưng đến hôm nay mới ngộ.

Cái mới ngộ ra không liên quan đến Phật Pháp mà liên quan đến lý do vì sao Huyền Chip bị một số (nếu không muốn nói là rất nhiều) "siêu sao" đi du lịch/ đi bụi/ đi phượt..... ném đá quá thể.

Công nhận cái cảm giác ngộ ra từ cái đã biết sao mà nó sướng quá đỗi, chắc lâng lâng giống mấy người mới phê ma túy quá!

Cái nguyên nhân nó xa thăm thẳm mà chắc rất ít người dù có nhận ra cũng không thể chấp nhận nỗi.

Thì ra đối với nhiều người thì cái việc được đi là một sự kiêu hãnh ngấm ngầm, thể hiện cái status của họ đối với người thân, bạn bè và người xung quanh nhưng khi hai quyển nhật ký của Huyền Chip ra đời thì cái niềm kiêu hãnh đó của họ bị bẻ vụn lả tả nham nhở như chó gặm nên họ đâm ra oán hận. Bởi vì từ một thú vui tao nhã, dành cho một loại người có cùng một status nào đó nay bị hạ thấp đến mức những kẻ cùng đinh nhất, kể cả con chó con mèo cũng có thể hưởng thụ được cái status đó thì không hận sao được. Mà đã hận thì phải tìm cách "oánh" cho nó đã nư bằng đủ thứ mỹ từ, mục đích, lý do cao đẹp.

Chắc rất ít người nhận thức ra được cái sự căm hận ấy, mà dù có nhận thức được thì họ cũng chưa ngộ. Bởi vì ai mà ngộ ra được rồi thì sẽ hiểu được cảm giác sướng của tôi lúc này.

Mà cái nguyên nhân sâu xa của cái nỗi niềm căm hận ấy là do sự ích kỷ. Cái này thì chắc ai cũng dễ dàng nhận biết nhưng cho đến bây giờ thì tôi vẫn chưa ngộ được ra cái bản tánh của sự ích kỷ ấy. Chắc phải thêm một thời gian nữa tôi mới đạt đến trạng thái ngộ ra đó là gì.

Mà cái gì đạt đến mức ngộ rồi thì nằm ngoài vùng phủ sóng của ngôn từ nên cái diễn đạt ở trên cũng chưa hết ý của cái mà tôi ngộ ra đâu; chỉ có người nào cùng ngộ mới thấy được đó là gì.

Công nhận cái cảnh giới ngộ mới sướng làm sao; một sự sướng râm ran âm ỉ không cần ai để chia sẻ, chỉ có thể tự sướng được mà thôi.

Công nhận cái ngộ cũng ngộ ghê!

Bài liên quan: Ý kiến của tôi về vụ Huyền chip

Cái chết của Chu Du hay sự đố nghị của con người


Ta cứ trách cuộc đời hay méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm?
st

3 nhận xét:

  1. "Công nhận cái cảm giác ngộ ra từ cái đã biết sao mà nó sướng quá đỗi, chắc lâng lâng giống mấy người mới phê ma túy quá!"
    CHÚC MỪNG EM, GIỐNG NHƯ EM " À" MỘT TIẾNG ẤY MÀ

    Trả lờiXóa
  2. Vì người ta chưa làm hoặc không bao giờ làm được như chó mèo nên tức quá ném đá chơi vậy đó. Trong đầu luôn sẵn đá, gạch, bê tông, xà bần mà, để thừa thãi làm gì.

    Trả lờiXóa
  3. Công nhận cái cảnh giới ngộ mới sướng làm sao; một sự sướng râm ran âm ỉ không cần ai để chia sẻ, chỉ có thể tự sướng được mà thôi.

    Công nhận cái ngộ cũng ngộ ghê!
    p/s: công nhận chị ngộ ghê :D

    Trả lờiXóa