Blog Thích đi bụi ra đời với mục đích truyền can đảm cho người VN, đặc biệt là giới trẻ, để họ dám nghĩ và dám đi. (The establishment of this blog is to spread the courage to young people, especially Vietnamese ones, in order that they dare think and dare go.)
CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY
1. Đối tượng độc giả:1. Những bạn trẻ có máu phiêu lưu thích chu du xứ người trong thời gian dài nhưng với số tiền tối thiểu nhất có thể; 2. Những người có tâm hồn rộng mở, sẳn sàng dẹp cái tôi và quan điểm của mình sang bên để tiếp nhận những quan điểm mới.
2. Quan điểm: Bạn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bạn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bạn sai. Bạn suy nghĩ khác tôi bởi vì tôi và bạn không giống nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.
3. Phương tiện: "Với bát cơm ngàn nhà; Một mình muôn dặm xa; Chốn chốn không phải nhà; Chỗ nào cũng là nhà."
4. Nội dung: Bao gồm nhiều lĩnh vực mà tôi quan tâm 1. Du lịch bụi (Budget Travelling) 2. Sống tối giản (Minimalism) 3. Tái chế và tái sử dụng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuộc sống
Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011
Không nên ngại nói tiếng Anh!!!!
Trong việc học bất cứ một ngôn ngữ nào thì nghe nói luôn dễ dàng hơn đọc viết rất nhiều. Tại sao?? Điều quan trọng nhất của một cuộc nói chuyện là hiểu nhau, và để người khác hiểu mình muốn gì, có khi chả cần ngữ pháp gì cả, cứ “phang” tiếng bồi, nói tá lả sao cho họ hiểu ý mình là được. Vậy là các bạn mở miệng ra nói được.
Do đó, lúc tôi ở Trung Quốc, nhiều người tưởng tôi là người Trung Quốc nên nhìn có vẻ khinh khỉnh bởi vì tôi toàn nói tiếng bồi (dân bản địa mà “phang” toàn tiếng bồi thì chỉ có bọn thất học, vô giáo dục thôi); nhưng khi biết tôi là người nước ngoài thì họ đổi thái độ ngay, và còn khen tôi nói tiếng Hoa giỏi.
Vì vậy, điều lợi thế của các bạn khi nói tiếng nước ngoài là có thể nói tiếng bồi, đã không bị chê mà còn được khen bởi vì dám nói. Chúng ta là người Việt Nam mà thấy người nước ngoài nào bập bẹ tiếng Việt là…thích mê tơi bởi vì họ chịu học ngôn ngữ của mình tức là họ yêu thích đất nước mình. Lúc đó chúng ta không quan tâm đến việc nói tiếng bồi của họ mà còn ra sức dạy họ học tiếng của ta nữa đấy.
Đó là lý do khi nói tiếng nước ngoài với người bản địa, chúng ta cứ phang tá lả. Cứ nói tiếng của họ là họ “mê”. Dù chúng ta nói đúng hay nói sai thì họ vẫn cứ “mê.”
Có bạn bảo cứ thấy người bản địa là run bắn lên nên dù biết cũng không dám nói vì sợ sai. Nếu chúng ta nói sai tiếng mẹ đẻ của mình thì mới đáng sợ chứ nói sai tiếng của người khác thì có gì ghê gớm đâu. Vậy thì việc gì chúng ta phải sợ sai khi nói chuyện với người bản địa. Họ phải sợ khi nói chuyện với chúng ta mới đúng. Vì sao? Tiếng mẹ đẻ của họ mà họ nói sai thì bị chúng ta “oánh giá” chứ sao.
Lại có người bảo nếu thế thì không sợ nói với người bản địa nhưng nếu nói chuyện mà có thêm một người nước ngoài khác hoặc một người Việt Nam khác thì sợ nói sai, bọn họ cười.
Vậy thì xin thưa với các bạn, theo kinh nghiệm của tôi thì bọn họ cũng nói tiếng bồi cả đấy, nhưng có thể bọn họ nói trơn tru quá nên bạn không nhận ra đấy thôi. Tôi từng học chung với những tay thuộc dạng cao cấp trong công ty, trung bình mỗi tháng ra nước ngoài ít nhất một lần và thậm chí từng tham dự các lớp huấn luyện ở nước ngoài, vậy mà cũng “ phang” tiếng bồi tá lả. Vậy thì bạn sợ gì khi nói tiếng Anh có mặt họ; có khác chăng là họ nói tiếng bồi trơn tru hơn bạn mà thôi.
Tuy nhiên cũng có trường hợp, người Việt Nam học ở nước ngoài lâu năm nên họ nói quá giỏi; trong trường hợp này thì bạn nói không giỏi như họ là dĩ nhiên rồi. Nếu họ nói không giỏi như bạn thì họ xấu hổ và nếu họ nói giỏi hơn bạn thì cũng không có gì đáng tự hào cả bởi vì họ ở nước ngoài lâu thế nên phải nói giỏi là dĩ nhiên rồi.
Đối với những người nước ngoài khác nói tiếng Anh như ngôn ngữ thứ hai hoặc như ngoại ngữ thì họ quả là nói giỏi bởi vì tiếng Anh gần giống như ngôn ngữ của họ; hoặc họ xem phim hay thấm đẫm tiếng Anh hằng ngày nên họ nói được là tất nhiên rồi. Tuy nhiên, tôi đi bụi với họ quá lâu để nhận thấy rằng rất nhiều khi họ nói nghe hay đấy nhưng không có khả năng đọc viết đâu. Họ nói trơn tru nhưng không đọc nổi một quyển sách tiếng Anh. Họ viết email cho tôi thì….lúc đầu tôi kinh ngạc quá bởi vì hầu như không có ngữ pháp gì cả đâu, có khi ngay cả người bản xứ cũng viết í ẹ lắm.
Do đó một người Việt Nam học theo kiểu truyền thống thì khả năng đọc viết có thể hơn hẳn họ đấy.
Như vậy xét cả mặt nghe nói lẫn đọc viết thì các bạn không có lý do phải sợ hãi cả.
Tóm lại, nếu muốn nói thì cứ “phang” tá lả bởi vì ta nói tiếng bồi thì họ cũng nói tiếng bồi; nếu muốn viết thì cứ viết bởi vì có khi ta viết còn giỏi hơn họ nữa.
Hay quá madam, đọc bài này xong, tinh thần lên phơi phới. Merci, xie xie, thanks madam ....
Trả lờiXóaThanks chị.
XóaHi hi Cái nì mình đồng ý với Quỳnh Dung. Hồi trước mỗi lần nói chuyện tiếng Anh với người nước ngòai là mình cứ run bắn lên vì sợ nói sai. Giờ là mình chơi láng. Sau khi đi Myanmar dzìa, không những khả năng dạn nói tiếng Anh (cùi bắp) của mình tăng cao mà còn học được 1 mớ tiếng Miến nữa. cám ơn Quỳnh Dung về 1 số từ Miến nhé. Wa bên đó nói toàn nói tiếng Anh theo kỉu bồi thui. hok bít tụi miến nó có hiểu hông mà thấy khen mình nói tiếng anh rõ ràng dễ nghe. họ đâu biết là tại mình dở wá nên phải nói từ từ, mà nói chậm thì đương nhiên phải rõ ràng rùi. he he he he
Trả lờiXóaĐồng ý với chị! Rất buồn với một số bạn Việt Nam gặp người nước ngoài là xấu hổ không nói được một chữ tiếng Anh mặc dù đã học rất nhiều từ trường lớp! Bài học đầu tiên cần là sự tự tin chứ không phải là con chữ như thế nào!!!
Trả lờiXóa