CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2018

Kể chuyện vì sao tôi dừng viết nhật kí.

Biết sao có lúc tôi dừng không viết tiếp nhật kí trên blog không? Và lúc ấy dù không viết blog nhưng tôi có viết trên giấy được một thời gian, rồi sau đó thì mới dừng viết nhật kí hẳn luôn. Lý do tôi dừng viết nhật kí là vầy nè:

Tôi phát hiện ra SỰ THAY ĐỔI, nghĩa là thế giới nhị nguyên nhưng mà lúc ấy tôi không biết gọi tên nó đâu, tôi không có khái niệm gì về thuật ngữ “thế giới nhị nguyên” cả, tôi chỉ biết là có sự tồn tại của THAY ĐỔI. Nghĩa là vầy nè! Những gì mình làm, những gì mình nói, những gì mình nghĩ đều là do sự ảnh hưởng của tâm trạng. Ví dụ, cùng một tình huống ấy nhưng tùy theo tâm trạng mà mình có những phản ứng khác nhau. Phản ứng thể hiện qua cảm xúc, thái độ, lời nói và hành vi. Và những phản ứng này trước đó được tôi ghi chép lại hết, được gọi là nhật kí hành trình. Sau khi phát hiện ra sự thay đổi của tâm trạng, cái tôi thấy: Ủa vậy viết chi cho mệt vậy. Cái mình viết ra nó chỉ mang tính phiến diện vì nó có bao hàm cả cảm xúc và thái độ của mình trong đó, mà cảm xúc và thái độ thì thay đổi xoàn xoạc chứ có đứng yên đâu. Suy ra những gì mình viết chỉ là phiến diện, chỉ là sự biểu lộ của một loại cảm xúc và thái độ nào đó mà thôi. Túm lại, đã nó thay đổi rồi thì viết ra là một dạng nắm bắt, không muốn cho nó thay đổi, muốn nó dừng lại ở đúng thời điểm cảm xúc ấy. Gọi là ngưng bước tiến của thời gian.

Túm lại cái được gọi là Nhật Ký là một sự dừng lại của thời gian, mà thời gian thì không có dừng lại, chỉ có mình luyến tiếc nên muốn nó dừng thành ra tạo ra cái được gọi là Nhật kí hoặc Kí ức.

Lưu ý: Kí ức của người phàm khác với kí ức của bậc giác ngộ giải thoát nha mọi người. Người giác ngộ giải thoát không có nghĩa là cái gì cũng quên hết, hổng nhớ gì hết. Không phải vậy đâu, họ nhớ rất rõ sự kiện và chỉ là sự kiện, không có bao hàm cảm xúc và thái độ yêu/ghét trong đó. Họ chỉ nhớ những sự kiện khách quan mà thôi. Còn trí nhớ của phàm phu là sự kiện thì không nhớ chi tiết nhưng cảm xúc và thái độ được tạo ra thông qua sự kiện ấy thì nhớ rất rõ. Cho nên phàm phu khi nhớ chuyện quá khứ thì chỉ toàn nhớ cảm xúc yêu/ghét chứ không nhớ sự kiện. Đó là lý do người nào mà mình ghét thì mấy chục năm sau vẫn ghét nhưng lý do vì sao họ làm cho mình ghét thì chả nhớ hihi. Còn bậc giác ngộ thì nhớ những sự kiện chi tiết về người đó nhưng họ không nhớ những cảm xúc đi kèm. Vì vậy hồi ức của họ về quá khứ chỉ là hồi ức của một chuỗi các sự kiện mà thôi. Chính vì trí nhớ của mình bị ảnh hưởng bởi cảm xúc nên mình nhớ rất chập choạng các sự kiện, chỉ nhớ mang máng, nhưng cảm xúc yêu/ghét thì lại nhớ kỹ càng, tỉ mỉ chi tiết. Còn trí nhớ của bậc giác ngộ giải thoát thì không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc nên một khi họ nhớ thì họ nhớ các sự kiện rất tỉ mỉ rõ ràng chi tiết.

Túm lại phàm phu thì nhớ tỉ mỉ cảm xúc nhưng không nhớ sự kiện, còn bậc giác ngộ giải thoát thì nhớ tỉ mỉ sự kiện nhưng không nhớ cảm xúc)

Khi tôi viết nhật kí là một dạng tôi ôn lại những điều mà tôi yêu và ghét đi kèm với sự kiện ấy chứ không chỉ là bản thân sự kiện ấy mà thôi. Hóa ra cái yêu/ghét nó bám mình kỹ ghê chưa. Chẳng những nó theo mình vào đúng thời điểm sự kiện ấy xảy ra mà nó còn bám sát mình qua cái gọi là nhật kí hoặc kí ức.

Phát hiện ra xong điều ấy, cái tôi chán quá hổng viết blog nữa luôn. Nhưng viết nhật kí đã trở thành tập khí hay còn gọi là thói quen, cứ cái gì diễn ra cũng ghi chép lại hết nên dù không viết blog nhưng tôi vẫn còn duy trì thói quen ấy bằng cách viết trên giấy. Phải mất đến một thời gian sau thì mới bỏ được thói quen viết nhật kí.

Cái gì mà thành thói quen không phải nói bỏ là bỏ được ngay đâu nha mọi người. Giống như bánh xe dù đã ngừng đạp nhưng bánh xe vẫn phải quay tiếp một khoảng thời gian nào đó thì sau ấy mới dừng hẳn lại được.

Lý do tôi không viết tiếp nhật kí là vậy đó!

Nhưng mà sau khi biết rõ hơn, kỹ càng hơn về thế giới nhị nguyên, cái tôi lại viết tiếp nhật kí thông qua trang Nhật Kí Hành Trình tiếp theo hehehehehe. Biết sao lại vậy không mọi người?

Vì khi mình thấy rõ được nó rồi thì mình không bị nó điều khiển mà ngược lại mình có thể điều khiển được nó. Điều khiển không có nghĩa là đổi trắng thay đen, có thành không, không thành có. Điều khiển nghĩa là mình muốn ăn quả nào thì mình biết gieo hạt nào để được ăn quả nấy. Điều khiển nghĩa là gieo hạt đúng cho cái quả muốn ăn. Biết xong điều ấy cái thấy thế giới nhị nguyên vui quá trời vui! Vậy cái hổng chán nữa, cái lại cập nhật tiếp nhật kí hehehehehehehehe.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét