Lại bị “ép” nên phải viết bài Tự Sự này. Bài viết này chủ yếu dành cho những bạn trẻ dưới 30 tuổi. Nếu độc giả nào thấy mình không còn…… trẻ nữa thì không nên đọc bởi vì có thể bạn sẽ có cảm giác mình bị xúc phạm. Tuy nhiên đối với những bạn trẻ thì nên đọc bởi vì đôi khi các bạn cần có ai đó…….. xúc phạm mình để mà………. trưởng thành.
Vẫn trở lại câu hỏi: Làm sao có đủ tiền để đi bụi lâu dài???
Tôi thấy thật lạ!!! Để trả lời cho câu hỏi này, tôi viết một số bài và thậm chí lặp đi lặp lại nhiều lần trong các bài ký sự. Vậy mà vẫn có độc giả vô tâm đến………… nhẫn tâm hỏi đi hỏi lại câu hỏi này và thậm chí còn dùng từ mà đối với tôi có ý xúc phạm vô cùng. Đó là ngoài câu hỏi làm sao có tiền đi bụi lâu dài, bạn ấy hỏi có ai “trợ cấp” không?? Tôi biết khi dùng từ này bạn ấy không có ẩn ý gì khác; tuy nhiên tôi vẫn thấy mình bị sĩ nhục khi đọc câu hỏi ấy.
Thật ra, việc người khác có thương, có ghét, có sĩ nhục tôi, tôi cũng chả thấy xi nhê gì hết bởi vì tôi thuộc dạng “nước đổ đầu vịt” mà. Do đó, các bạn mặc nhiên mà thể hiện sự thương ghét, căm hận, căm phẫn gì đó, vân vân vân.
Tuy nhiên vấn đề bạn trẻ ấy đặt ra cũng khiến tôi suy nghĩ và tôi tìm thấy câu trả lời theo quan điểm của mình. Các bạn có thể có ý kiến khác; tuy nhiên dưới đây là ý kiến và quan điểm của tôi. Bạn nào thấy mình không thuộc dạng được kể dưới đây thì cứ thầm nghĩ: “Nó có chửi cả làng Vũ Đại thì chắc cũng chừa mình ra rồi.” Nếu thấy hơi giống giống mình thì “có tật giật mình” ráng chịu nhé!!!!!
Điểm qua một tí về lịch sử văn hóa Việt Nam (dù tôi chả biết nhiều nhưng lại khoái nói về nó mới ghê chứ!).
Nào là dân Việt Nam chịu thương, chịu khó. Có lẽ đúng. Nào là dân Việt Nam biết vươn lên trong nghèo khổ. Cái này có lẽ cũng đúng.
Tuy nhiên theo cảm nhận của tôi, những điều trên đúng với ai đó chứ không phải đúng với những bạn độc giả trẻ đang đọc blog của tôi. Vì sao tôi dám khẳng định điều đó. Nó thể hiện qua những câu hỏi, những lời nhận xét của các bạn đấy. Tôi chỉ biết và gặp các bạn qua mạng. Có một số người trò chuyện với tôi qua Skype hoặc Yahoo Messenger. Từ những ý đó mà tôi dám khẳng định quan điểm của mình dưới đây:
Giới trẻ Việt Nam là một giới trẻ chỉ biết hưởng thụ và chỉ biết chờ người ta dâng cơm lên tận miệng, thậm chí còn chờ người ta nhai sẳn rồi mớm cho ăn, chứ còn chưa chịu tự múc cơm và tự nhai nữa cơ đấy!!!
Các bạn cảm thấy bị tôi xúc phạm rồi chứ gì!!!! Thì cứ chửi um lên đi rồi đọc tiếp!!!
Này nhé! Trên thế giới, giới lãnh đạo đang ngày càng trẻ hóa thậm chí ngay cả ở tuổi teens (nghĩa là dưới 20 tuổi, họ đã có thể làm được điều gì ra hồn rồi đấy), trong khi các bạn trẻ Việt Nam thì cứ sống….. dật dờ trong công sở hoặc trường học. Có bạn bảo phải chờ khi nào qua tuổi 30 rồi mới thực hiện điều mình muốn. Lúc ấy muộn rồi các bạn ạ!!! Vì sao các bạn không muốn làm ngay lúc này? Tại nhiều lý do, trong đó có lý do là tại lười, tại thích hưởng thụ, thích thoải mái, tiện nghi, thích ngồi….. chảy thây hơn là lao đầu vào cuộc sống.
Đảm bảo khi đọc đến đây, nhiều bạn sẽ phản đối cật lực và nói rằng tôi nói bậy bạ nhảm nhí bởi các bạn vẫn đang đi làm……… quần quật để nuôi……. cha yếu mẹ già mà sao tôi lại bảo là lười chảy thây.
Đúng là các bạn đang đi làm thật. Nhưng khi đi làm mà vẫn có thời gian vào đọc blog của tôi trong giờ làm việc thì không thể nào gọi là “quần quật” được đâu nhé!!!! (Hehehehehehehehehe)
Đúng là các bạn cần phải nuôi cha yếu mẹ già. Các bạn nuôi dưỡng bằng cách gì thế? Mỗi tháng gửi tiền về cha mẹ hay sau giờ làm việc về nấu cơm cho cha mẹ ăn hay đang chăm sóc cha mẹ đang bệnh. Những trường hợp các bạn đang sống cùng cha mẹ và phải nấu cơm, phục vụ cha mẹ đang bệnh hay già yếu đến nỗi phải lệ thuộc vào bạn thì tôi không kể đến ở đây. Các bạn đang chăm sóc cha mẹ kiểu ấy thì các bạn quả là có hiếu; tôi nghiêng mình bày tỏ sự hâm mộ và khâm phục bởi vì đó là điều mà tôi không làm được.
Còn nếu các bạn chỉ có bổn phận gửi tiền về hàng tháng cho ba mẹ tiêu xài thì các bạn được liệt kê trong bài viết này đấy!!!
Tại sao tôi bảo các bạn chỉ biết hưởng thụ dù các bạn đang sống với….. đồng lương ít ỏi và đang ở trong căn nhà trọ…….. bé bằng cái lỗ mũi (dù tôi biết nhiều bạn có cuộc sống khá hơn cuộc sống tôi vừa liệt kê nhiều nhưng tôi cứ lấy cái tối thiểu nhất ra mà làm thước đo để cho các bạn thấy mình…….sung sướng và hưởng thụ đến mức nào.)
Các bạn có mạng internet trong nhà trọ nên ngoài thời gian lướt web ở công ty, các bạn còn về nhà trọ lướt web nữa nè. Thậm chí còn đi tụ tập với bạn bè, nhà hàng, quán nhậu, cà phê cà pháo, karaokê; cuối tuần còn phượt đâu đó mua sắm, tủ quần áo thì chật cứng, đồ mặc thường chưa cũ là đã có nguy cơ lên đường rồi. Các bạn than: Ôi, cuộc sống của tôi sao mà khổ thế!!! Suốt ngày chỉ lo kiếm tiền là tiền mà chưa bao giờ đủ cả.
Cuộc sống của các bạn khổ quá hén!!!!!!!! Khổ là vì thích hưởng thụ mà không muốn khó, không muốn bỏ công sức, chỉ muốn tiền bạc từ trên trời rơi xuống, muốn ai đó tài trợ, trợ cấp, cứu giúp. Có bạn còn mơ mộng đến nỗi: phải chi mình có một người bà con giàu có ở nước nào đó, chết bất đắc kỳ tử và di chúc của cải lại cho mình; hay mình trúng số độc đắc vào một ngày đẹp trời nào đó,…. Những cái này nếu không gọi là muốn sống hưởng thụ mà không muốn “đụng móng tay” thì còn từ nào đẹp hơn để miêu tả không các bạn nhỉ???
Có thể các bạn sẽ tự hỏi là làm sao mà tôi biết thế nhỉ??? Câu trả lời dễ ẹt: vì ngày xưa, tôi cũng…….. nghĩ thế mà (chúng ta ngồi cùng thuyền rồi nhé!!) Đó là giai đoạn tôi dưới 30 tuổi. Tuy nhiên thời đại của tôi là thời đại đã qua rồi, thuộc dạng thế hệ cổ lỗ sĩ, thế hệ già rồi. Bây giờ mà bạn vẫn nghĩ thế thì chả phải các bạn lạc hậu quá rồi chăng???
Vì sao tôi bảo các bạn chỉ biết hưởng thụ???? Đừng tưởng hưởng thụ là chỉ dành cho những bạn sinh ra trong các gia đình khá giả hay giàu có không đâu nhé!!! Nếu các bạn không khá giả, không giàu có nhưng có ước mơ (ước mơ đi du lịch bụi chẳng hạn) nhưng không chịu động não tìm giải pháp, không chịu làm việc để tích lũy cho ước mơ ấy thì các bạn cũng thuộc dạng hưởng thụ đấy!
Đến đây, lại có bạn phản đối cho rằng tôi đang nói nhảm vì lương làm ra còn không đủ ăn thì lấy đâu ra mà tích lũy, phải giật gấu vá vai mới không mắc nợ thì làm sao mà hưởng với thụ.
Đối với những bạn công nhân làm lương tháng 100 đô Mỹ và phải sống ở các thành phố lớn thì tôi không nói làm gì bởi vì cuộc sống các bạn ấy quả là khó khăn thật!!! Còn những bạn tốt nghiệp đại học, làm việc văn phòng hay tóm lại là giới ăn trắng mặc trơn ấy thì lương các bạn mỗi tháng là bao nhiêu tiền vậy? (Câu hỏi này là câu hỏi thật đấy bởi tôi không biết mức lương bây giờ là như thế nào? Tôi đã không nhận lương mấy năm nay rồi nên làm sao mà biết chứ???)
Tôi nói với các bạn điều này thật 100% đấy nhé!!! Người đi bụi trường kỳ kháng chiến tiêu xài còn ít hơn khi ở nhà nhiều đấy!!!! Và chỉ dân đi bụi trường kỳ kháng chiến là người hiểu rõ nhất giá trị của 1 xu đấy. Chưa chắc bọn ăn xin hiểu rõ hơn họ giá trị của 1 xu đâu? Vì sao? Ăn xin còn có…….. thu nhập chứ dân đi bụi thì không (ngoại trừ khi họ trúng một phi vụ nào đó mà thôi.) Điều này đúng không chỉ với tôi, một người đến từ một quốc gia nghèo như Việt Nam mà cả các bạn đến từ các nước giàu có như Nhật, Hàn, Mỹ, Úc, Châu Âu,….
Tại sao tôi bảo các bạn hưởng thụ???? Các bạn quả thật là hưởng thụ khi các bạn không thể làm những việc sau:
Khi các bạn không thể vác ba lô đi bộ mấy cây số dưới trời nắng gắt chỉ để tiết kiệm vài đồng, tiền đi taxi hay xe kéo.
Khi các bạn không thể nhịn uống nước ngoài đường để vào siêu thị mua nước uống rẻ hơn vài xu.
Khi các bạn không thể đi rảo rảo vài vòng tính toán so sánh giá cả để tìm nơi đổi tiền có tỷ giá cao nhất hay tìm đại lý bán vé rẻ nhất.
Khi các bạn vào nhà hàng gọi món ăn thoải mái mà không cần suy tính xem hôm nay mình đã tiêu bao nhiêu đô Mỹ rồi, có thâm vào ngân quỹ chi tiêu 10 đô/ngày hay không?
Khi các bạn không vác ba lô đi lòng vòng giữa đêm khuya mà tìm nhà trọ có giá rẻ nhất.
Khi các bạn không nhịn nổi việc mua một món quần áo hay một món hàng nào đó mà mình thấy cực kỳ ưng mắt nhưng nếu không có nó thì mình cũng chả chết.
Khi các bạn không thể ngủ ngay trước cửa toilet khi những nơi khác trong dorm đã hết chỗ.
Khi các bạn không sẳn sàng nằm ngủ dưới đất hay nằm trong bụi mà ngủ.
Khi các bạn không thể chỉ tiêu 100 đô Mỹ/tháng trong khi lương của mình là 1.000 đô/tháng.
Khi các bạn không nhịn nổi những buổi tiệc hay tụ tập với bạn bè vô bổ để lao vào công việc.
Khi các bạn không chịu nổi một cuộc sống cực kỳ đơn giản để tiết kiệm tiền cho một ước mơ.
Khi các bạn không thể sống dưới gầm cầu thang và nhai mì gói để được nhìn thấy quốc gia mà mình mơ ước đến.
Khi các bạn không thể hàng ngày sống bằng cách chỉ nhai bánh mì và uống nước lã để cho ra một công trình nào đó.
Khi các bạn không sẳn sàng mang nặng thêm 1 kilo chỉ để tiết kiệm một đô Mỹ.
Vân vân và vân vân
Những điều kể trên có bao nhiêu điều các bạn thực hiện được và bao nhiêu điều các bạn không làm được.
Và tôi nói cho bạn biết nhé!!! Tất cả những điều trên bọn đi bụi trường kỳ làm được hết đó và thậm chí bọn chúng còn làm được những điều khổ hơn nữa kia.
Do đó, đối với tôi, đi bụi, đặc biệt là đi trường kỳ chưa bao giờ đồng nghĩa với đi chơi. Dân đi bụi trường kỳ không đi chơi; nếu đi chơi thì bọn chúng không chịu nổi những cái gian khó ở trên. Vậy bọn chúng đi để hành xác và chịu khổ như thế để làm gì???? Tôi biết câu trả lời nhưng không muốn nói ra ở đây. Các bạn phải tự mình trải nghiệm mà tìm đi nhé!!!
Lưu ý: Mỗi người có một kiểu đi khác nhau; đồng ý!!! Tuy nhiên, blog của tôi và các bài viết của tôi là nhằm vào những người muốn đi bụi trường kỳ kháng chiến trong thời gian kéo dài vài năm chứ không dành cho những đối tượng làm việc quanh năm và tranh thủ nghỉ phép vài ngày hay vài tuần hay vài tháng để đi.
Nếu các bạn làm được những điều mà bọn đi bụi trường kỳ có thể làm thì các bạn không những để dành được tiền để đi mà thậm chí còn có thể vác ba lô lên đường khi trong túi chỉ có một số tiền vô cùng ít ỏi nữa đấy!!!!!
Các bài liên quan: