Kỳ trước: Tôi đi Myanmar – Kỳ 6: Kimpun – Bago (tt)
Cặp vợ chồng người Đức kỳ lạ
Lần đầu tiên tôi gặp cặp vợ chồng này là ở đồi Sagaing, Mandalay. Lúc đó tôi chia taxi cùng 4 người bạn Tây Ban Nha. Chúng tôi từ đồi Sagaing đi xuống và ngồi đợi xe taxi của mình đến thì phía bên kia đường một chiếc taxi dừng lại. Từ trên xe bước xuống một cặp vợ chồng khoảng tuổi trung niên; họ gây ấn tượng bởi chiếc nón tre bé tí đội trên đầu. Mọi người ai trông thấy cũng buồn cười. Trông kiểu cách của họ, tôi đoán họ là người Pháp. Vì thế khi họ đi ngang qua tôi, tôi hỏi thì người chồng vui vẻ nói: Không tôi là người Đức. Người vợ đang đi đằng sau, bằng giọng thân thiện hỏi: Thế còn tôi? Tôi nói: Người Pháp. Bà ta cười nói: Tôi cũng là người Đức. Tôi cảm thấy họ tuy kỳ lạ nhưng thật đáng yêu.
Lần thứ hai tôi gặp họ là trên chiếc phà đi từ Mandalay về Bagan. Tôi muốn ngồi hàng ghế đầu nhưng hầu như không còn chỗ trống, chỉ còn một chỗ bên cạnh một người phụ nữ. Tôi hỏi: Ghế này có trống không? Bà ta trả lời với vẻ nghiêm túc: Không, ghế này là của chồng tôi. Khi người chồng bước đến ghế, ngồi xuống. Tôi cảm thấy họ rất quen nhưng không nhớ đã gặp họ ở đâu. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, tôi mới nhớ ra họ chính là cặp vợ chồng người Đức với cái nón bé tí trên đầu mà tôi gặp ở đồi Sagaing ở Mandalay. Tôi à lên một tiếng và vì ngồi ngay sau lưng người chồng nên tôi khiều ông ta và nói: Ah, tôi nhớ ra là đã gặp ông bà ở Mandalay. Ông ta trả lời: Có thể. Người vợ thì không nói gì hết. Tôi có cảm giác họ không muốn nói chuyện nên thôi không nói chuyện với họ nữa.
Họ ngồi im, không nói chuyện với ai hết, kể cả không nói chuyện với nhau, chỉ nhìn nhau mỉm cười thôi. Tôi cảm giác hình như họ đang đi hưởng tuần trăng mật ấy nhỉ. Đến khoảng giữa trưa, ai cũng mệt mỏi nên mọi người nằm luôn xuống sàn tàu nghỉ ngơi. Anh chàng pêđê Thái Lan đi cùng anh chàng người yêu Mỹ đã trải sẳn một chỗ trên sàn nhưng họ không ở đó mà bỏ đi qua phía sau (mát mẻ hơn) ngồi. Thế là ông chồng Đức tranh thủ chiếm lấy nghỉ ngơi, sau đó bà vợ của ông ta thế chỗ. Vì ông ta ngồi hàng ghế trước nóng nên đẩy lùi ghế ra phiá sau, ngồi cạnh tôi. Mọi người đều chăm chú đọc sách hoặc ghi chép. Bà vợ thình lình mở mắt ra, thấy ông chồng ngồi cạnh tôi nên nói bằng tiếng Đức với ông chồng điều gì đó. Ông chồng kéo ghế lại ngồi ngay phía đầu nằm của bà vợ. Tôikhông hiểu họ nói gì nhưng có cảm giác rắng bà vợ ghen khi thấy ông chồng ngồi cạnh tôi chăng.
Đến khỏang cuối ngày khi tàu gần cập bến thì cặp vợ chồng này làm một chuyện mà ai cũng nhớ bởi vì rất buồn cười. Các người bạn Tây Ban Nha của tôi nhìn họ chằm chằm luôn, không ai thèm ý tứ với họ hết. Bà vợ lấy chai xịt muỗi ra và xịt khắp người mình và ông chồng như thể người ta xịt dầu thơm vậy đó. Bà ta còn xịt cả sau gáy và xịt luôn lên áo của mình và của chồng. Ai cũng buồn cười hết. Anh chàng Miguel người Tây Ban Nha thì cứ lố mắt nhìn họ. Nhưng họ cũng chẳng thèm để ý ai hết.
Lần thứ ba tôi gặp họ là trên chiếc xe buýt đi từ Bagan về Kalaw. Trên chuyến xe này, tôi quen thêm cô Aude người Pháp. Sau naỳ tôi mới biết, cô Aude cũng rất ấn tượng với họ ngay trong chuyến xe này bời vì Aude chào Hello với người vợ nhưng bà ta thậm chí không thèm trả lời dù là xả giao. Ấn tượng thứ hai là bà ta xứt kem chống nắng vào cả sau gáy, thoa thoa như thể người ta thoa dầu thơm vậy.
Lần tiếp theo tôi gặp họ là trong chợ ở Hồ Inlay. Tôi, Aude và Stefan đều cười vui vẻ khi kể về cặp đôi này. Tôi đoán tuổi họ khoảng 50, nhưng Stefan và Aude không đồng ý, nói rằng họ khoảng 40 thôi. Aude rất ghét người phụ nữ, nói rằng bà ta vừa xấu vừa “sảnh sẹ”. Tôi nói nếu tôi gặp lại họ tôi sẽ hỏi tuổi họ. Stefan nói sẽ hỏi họ rằng có phải họ đang đi hưởng tuần trăng mật hay không. Aude sẽ hỏi người chồng rằng ông ta mua cái cái nón ngộ nghĩnh của mình ở đâu. Mỗi người đều có một câu hỏi trong đầu để hỏi cặp vợ chồng khác người này.
Lần tiếp theo tôi gặp họ trong sự bất ngờ bởi tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp họ ở đây. Tôi gặp họ khi đang làm thủ tục đăng ký vào nhà nghỉ ở Kimpun. Khi tôi đang trả tiền phòng thì họ bước vào để lấy chìa phòng. Tôi kinh ngạc đến độ há hốc ra nhìn và quên phắt sự lạnh lung của họ mỗi khi gặp chúng tôi, tôi nói: Xin chào! Dĩ nhiên họ chẳng buồn trả lời. Ôi giời! Đây là hai người Đức khác người nhất mà tôi từng gặp. Tôi nói với Aude và Stefan rằng nhất định lần sau mà gặp tôi sẽ chụp hình họ.
Rồi ngày cuối cùng của tôi tại Myanmar tôi bỏ thời gian lang thang ở chùa Shwedagon, khi đang giơ máy ảnh lên chụp hình thì tôi gặp lại họ một lần nữa ngay tại quầy bán vé. Không thèm ý tứ, tôi chĩa luôn maý ảnh về phía họ và chụp một pô. Khi kiểm tra lại, tôi thấy hình khá tối nên dự định chụp một tấm ảnh khác thì họ biến đâu mất tiêu. Thật tiếc là hình khá tối và họ laị không đội cái nón ngộ nghĩnh ở trên đầu. Tiếc thật!
|
Ảnh cặp vợ chồng người Đức |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét