CÁCH SỬ DỤNG BLOG NÀY

1. Đi tượng đc gi:1. Nhng bn tr có máu phiêu lưu thích chu du x người trong thi gian dài nhưng vi s tin ti thiu nht có th; 2. Nhng người có tâm hn rng m, sn sàng dp cái tôi và quan đim ca mình sang bên đ tiếp nhn nhng quan đim mi.


2. Quan đim: Bn suy nghĩ khác tôi không có nghĩa là bn đúng, tôi sai hay tôi đúng, bn sai. Bn suy nghĩ khác tôi bi vì tôi và bn không ging nhau. The meaning of life is not in trying to find out who is right, who is wrong; the meaning of life is in accepting each other's differences.


3. Phương tin: "Vi bát cơm ngàn nhà; Mt mình muôn dm xa; Chn chn không phi nhà; Ch nào cũng là nhà."

4. Ni dung: Bao gm nhiu lĩnh vc mà tôi quan tâm 1. Du lch bi (Budget Travelling) 2. Sng ti gin (Minimalism) 3. Tái chế và tái s dng (Upcycle & Repurpose) 4. Tâm linh (Spirituality) 5. Triết lý cuc sng

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

SỐNG SÓT SAU BÃO TUYẾT

Bài viết này là của một cô gái người Việt kể lại sau khi sống sót trong cơn bão tuyết (mới xảy ra) trong chuyến leo núi  Annapurna, Hy Mã Lạp Sơn, Nepal. Mọi người xem nguồn bài viết ở đây. Mọi người vào bài viết gốc để xem các tấm ảnh cô ấy chụp sau trận bão tuyết nhé!


Trước khi kể lại câu chuyện này, tôi muốn làm rõ 1 số thông tin như sau:

1. Một bài báo trên VNE dẫn nguồn AFP cho biết có 29 ng chết trong đó có 1 nạn nhân người Việt tử vong. Hầu hết bạn bè sau khi đọc bài báo ấy đều nghĩ tôi là nạn nhân người Việt đó. Xin confirm một lần nữa, hiện tại tại sức khoẻ tôi vẫn ổn. Tối hôm trước tôi bị mù mắt tạm thời do không đeo kính râm khi ở trên đỉnh núi cao lại quá gần mặt trời. Hôm nay mắt tôi đã bình ổn trở lại, chỉ còn đỏ và hơi đau chút.
Ngoài ra, tôi còn biết một người Việt khác đi cùng tuyến với tôi. Anh tên Phong, gia đình ở HCM nhưng sống và làm việc tại Singapore. Hiện tại anh vẫn khoẻ. Tôi hy vọng thông tin một người Việt tử vong chỉ là sự nhầm lẫn nào đó. Vì mỗi lần dừng tại các trạm dừng để ăn uống ngủ nghỉ, mọi người hỏi chuyện nhau, tôi bảo tôi là người Việt Nam thì cả thảy đều bảo tôi cô gái Việt hiếm hoi trekking. Thậm chí qua những trạm kiểm tra giấy phép leo núi, tôi hay trò chuyện với các cảnh sát ở đây, chụp hình cùng họ thì họ bảo tôi là cô gái Việt đầu tiên họ gặp.
Tuy nhiên tôi sẽ làm việc với cảnh sát để xác nhận danh tín về nạn nhân người Việt này. Bất kỳ bạn nào có bạn bè hoặc người thân trekking trong thời điểm này mà chưa biết số phận họ ra sao xin vui lòng liên hệ với tôi qua số ĐT ở Nepal: +977 9805414080 hoặc số ĐT viber : +84937686994 hoặc text mess ngay trên FB này. Hơn ai hết, tôi mong muốn không có một nạn nhân người Việt nào thiệt mạng trong trận bão tuyết vừa qua.
2. Thông tin 29 người chết mà AFP public chỉ là thông tin tạm thời ngay trong ngày đầu tiên cơn bão tuyết xảy ra. Ngày 15/6, tôi trở về bình an. Sáng sớm ngày 16/6, trước khi chuẩn bị lên xe quay về thủ đô Kathmandu, tôi tranh thủ làm việc với một số cảnh sát cứu hộ ở làng Muktinath. Họ cho biết có 35 thi thể đã tìm kiếm được tính đến thời điểm đó.
Tuy nhiên, căn cứ vào những tấm hình chụp được của tôi về những nạn nhân tử vong tôi gặp trên đường xuống núi, số người chết nhiều hơn thế, thậm chí tôi ước tính khoảng 1/3 trong số những ng leo núi đã tử vong tức nếu có 168 người leo núi hôm đó thì ít nhất 60 người đã ra đi. Tuy nhiên, việc tìm kiếm thi thể nạn nhân tạm thời gặp nhiều khó khăn bởi các mảng tuyết dày đã vùi lấp các thi thể. Tôi sẽ đưa con số tử vong chính xác nhất ngay khi cảnh sát Nepal có kết quả.
3. Các bạn sẽ thắcmắc vì sao bão ập đến mà tôi vẫn chụp được hình. Việc tôi chụp hình ngay cả lúc bão ập đến và chụp xác người vì lý do thói quen kinh nghiệm 5 năm làm phóng viên. Ngay ngày hôm sau khi cơn bão đi qua, tôi cùng một số bạn bè xuống núi và cũng quyết định chụp một số tấm hình lưu giữ khoảnh khắc trên đỉnh Thorung La Pass. Vì chính chúng tôi cũng không biết số phận mình đi về đâu, có xuống núi thành công hay không. Tôi chỉ nghĩ đơn giản một điều rằng, nếu mình gặp bất trắc, cảnh sát nhặt được chiếc máy ảnh của tôi sẽ hiểu những gì đã xảy ra trong hành trình của tôi.
Và bây giờ là những diễn biến xảy ra trong cơn bão:

Một số bạn bè theo dõi FB tôi đều biết tôi bắt đầu chuyến đi trekking ngày 6/10 với Tommy đến từ Indonesia và Pavel đến từ Russia. Lẽ ra ban đầu chỉ có tôi và Tom, 2 đứa lập plan đi vào ngày 1/10. Nhưng sau đó, tôi nhận được tin nhắn của Pavel trên FB rằng anh ta cũng muốn tham gia cùng. Thế là 2 đứa quyết định đợi Pavel và không nghĩ sự trì hoãn này dẫn dắt đến một biến cố lớn.

Ngày 6/10 bọn tôi bắt đầu chuyến trekking. Pavel đi cùng chúng tôi 2 ngày thì bị cảm và quyết định quay về Pokhara vì việc bị cảm rất nguy hiểm đến tính mạng khi leo núi.
Tôi và Tom rong ruổi trên những nẻo đường và ngày 13/10 thì đến High Camp độ cao 4833m. Một điều phiêu lưu lớn đối với tôi là chúng tôi vì tiết kiệm tiền nên không thuê guide (người chỉ đường) và không thuê porter (người khuân vác hành lý). Vì đây là mùa trekking ở Nepal nên tôi và Tom chỉ cần đi theo các đoàn trekking khác là được. Về hành lý, tôi và Tom mỗi người phải tự mang ba lô nặng khoảng 8kg. Mang một ba lô nặng 8kg suốt chặng đường dài hàng chục ngày và phải trèo đèo lội suối quả là việc không đơn giản với người nhỏ con như tôi. Nên có những lúc vì nặng quá, tôi đã vứt vài cái áo, cái quần.
Sau khi đến High Camp, Tom bị nhức đầu nên muốn nghỉ lại ở High Camp 1 ngày rồi sau đó mới chinh phục đích đến là Thorung La Pass độ cạo 5416m. Tôi vì lại muốn chinh phục Thorung la Pass sơm dể trỡ về Kathmandu tiện cậu bạn thân đi châu Âu nên quyết định leo núi một mình không có Tom.
5h sáng ngày 13/10, mọi người dậy sớm chuẩn bị leo núi. Theo ước tính của tôi, có khoảng gần 200 khách leo núi ngày hôm đó. Trước đó 1 ngày, thời tiết rất đẹp. 
Nhưng tối hôm 13/10, High Camp thì trời bắt đầu có tuyết rơi. Tôi vẫn nghĩ đây là chuyện thường tình, vì ở độ cao 4800m khí hậu lạnh sẽ có tuyết. Các trekking guide cũng nghĩ có tuyết chỉ làm thời gian trekking kéo dài 1-2 tiếng chứ không ảnh hưởng gì.

5h sáng, tôi bắt đầu men theo đoàn ng leo núi. Tôi đi rất chạm lại có thói quen chụp ảnh nên hầu như đi sớm nhưng bị mọi ng bỏ lại khá xa. 

Khoảng 6h thì tôi gặp Tom. Cậu bảo cậu thấy tôi leo nên cũng leo chứ ở lại High Camp thì chán. Nhưng vì Tom đi rất nhanh nên chúng tôi nhanh chóng lạc mất nhau. Đến 8h trở đi tuyết bắt đầu rơi mạnh kèm theo gió bão. Tôi cố gắng bám theo đoàn người đi trước nhưng không kịp do găng tay và giày tôi không phải loại chống nước nên dễ dàng bị ướt khiến cả tay và chân tôi gần như bị đóng băng. Một nhóm trek khác tiến lên, tôi cố gắng bước theo họ nhưng cơn bão tuyết mạnh ngang qua khiến tôi không còn thấy dấu chân hay bóng dáng họ nữa và bị lạc giữa thung lũng tuyết không bóng người. Tuyết dày cao đến hông, gió càng lúc càng thổi mạnh khiến tôi nghĩ là mình sẽ bị chết vì kẹt cứng lúc đó. Nhưng tôi nhớ lại lời cậu bạn thân dặn trước lúc đi, có thể không tin bất cứ ai nhưng luôn tin vào bản thân mình. Và tôi tin là tôi có thể vượt qua cơn bảo tuyết đó. tôi cố gắng lê chân cho đến khi nhìn thấy trạm với rất nhiều cờ. Đó chính là Trorung La Pass. Tôi lết vào căn nhà Tea House với chật kín người cũng lạnh cóng như tôi.

Lúc đó khoảng tầm 11-12h trưa. Có khoảng 50 người ở trong căn nhà Tea House lúc đó vì họ quá lạnh không thể đi xuống. Tôi cũng cố gắng chờ cơn bão ngừng để đi xuống nhưng chờ khoảng 2h đồng hờ chỉ thấy thời tiết ngày càng tệ và bão ngày càng mạnh hơn. Mọi người trong nhà bắt đầu hoảng loạn tìm cách thuê ngựa hay thực thăng đến đón. Nhưng một người dân địa phương có mặt trong căn nhà lúc đó bảo không thể có ngựa vào lúc này và trực thăng cũng không thể đáp trên đỉnh Thorung La Pass với thời tiết xấu như vậy. Thêm vào đó chúng tôi đã cố gắng nhưng không bắt được có bất cứ tín hiệu nào từ GPS hay mạng điện thoại.
Khoảng 3h, một người đàn ông từ làng Muktinath lên đến ngôi nhà. Một trekking guide bảo, đây là người đàn ông rành nhất khu vực này. Nếu mọi người đi theo ông ta có thể đến được làng Muktinath và sống sót. Còn nếu ở lại ngôi nhà này sẽ chết vì sức chứa không đủ và thời tiết ngày càng xấu, ở đây sẽ chết cóng vì lạnh.
Khoảng 50 ng trong ngôi nhà bắt đầu náo loạn. Họ quyết định đi cùng người đàn ông thổ địa xuống làng Muktinath. Mỗi người phải trả cho người đàn ông này 60usd. Có khoảng 30 ng theo ổng. Ngay lúc đó, tôi đã nghĩ rằng, để mọi người đi hết đi, tôi sẽ chạy lại xin anh chủ Tea house ở lại ngôi nhà này cùng ảnh. Nhưng người chủ bán trà cũng sợ chết và quyết định đi theo người đàn ông kia. Không còn cách nào khác, tôi cũng phải theo họ.

Tôi rất lạnh vì không có găng tay nên quyết định sẽ chen chấn đứng vào giữa đoàn để không bị lạc. Nhưng khi vừa mang balo ra ngoài, nhìn thấy bão tuyết, tôi thấy tình hình mình không theo nổi nên đã vội vàng quay lại căn nhà và quyết định không đi. Một vài ng trong người chuẩn bị đi thấy tôi quay vào thì hỏi sao không đi. Tôi bảo họ, bão ở bên ngoài rất lớn, nếu các bạn ở lại ngôi nhà này các bạn có thể sống được 3 ngày vì có thức ăn và túi ngủ. Nhưng nếu các bạn xuống núi ngay lúc này, có thể các bạn sẽ chết trong tích tắc. Một vài người nhìn ra ngoài trời và đồng ý với ý kiến của tôi và quyết định ở lại căn nhà.

Khoảng 30 người quyết dịnh xuóng núi và 20 người quyết định ở lại. Trong số 20 ng ở lại, có 3 porter và 2 trekking guide.
1 trekking guide là hướng dẫn viên cho 1 chàng trai Việt Nam. Chình là chàng trai người Việt tên Phong tôi nhắc đến. Tôi đoán chắc anh giàu nên có tiền thuê Trekking guide. Việc leo núi của anh cũng khá thoải mái vì anh không phải đeo chiếc ba lô bặng 8kg như tôi mà tất cả đồ đạc của anh đã được guide mang hộ. Đoạn đường từ High Camp lên Thorung La Pass, guide cũng thuê 1 con ngựa chở anh lên. Khoảng 15000nrs cho việc thuê 1 con ngựa. Nhưng cuối cùng, anh vẫn bị kẹt lại ở Tea house vì người guide này có vẻ mới và không biết đường xuống núi nhất là trong bão tuyết. Nhưng cũng nhờ vậy anh được an toàn và sống sót đến bây giờ.
Tối hôm đó, trong căn nhà phải ngồi tựa vào nhau ngủ vì nhà quá nhỏ và sàn nhà ẩm thấp, mọi đồ đạc gần như bị đóng băng. 1 trong 3 porter là người Nepalese bị sốt cao và sùi bọt mép gần như sắp chết. Nhưng hầu như ai cũng lo mình chết nên không chịu nhường túi ngủ cho cậu bạn này. Tôi bắt buộc phải cởi hết áo quần của cậu bé ra vì áo quần của cậu bị ướt và nếu cứ mặc cậu sẽ chết trong vài giờ tới. Tôi cũng đưa túi ngủ của mình cho cậu choàng vào, lấy diamox cho cậu uống cùng 1 chút chocolate và hạt hạnh nhân chuẩn bị trước khi đi. Sau khi uống thuốc và ăn, cậu bé trở nên tỉnh táo. Nhưng cả tối hôm đó, tôi bị lạnh vì đã phải nhường túi ngủ cho cậu đồng thời cậu kiệt sức nên tựa cả cơ thể vào vai tôi khiến sáng hôm sau vai tôi nhức ê ẩm.
20 con người trong căn nhà chốc chốc lại đánh thức nhau tỉnh dậy vì sợ rằng co người nào đó ngủ quên rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa. Chúng tôi bắt buộc phải đi đái và “ị” ngay trước mặt nhau vì nếu ra ngoài với thời tiết khoảng -10 độ C lúc đó sẽ chết cóng vì lạnh.
Một đêm dài trôi qua, cuối cùng tôi dậy sớm ra ngoài thấy tuyết đã ngừng rơi và bắt đầu hửng nắng. Mọi người trong người chuẩn bị đồ đạc xuống núi. Trước khi đi, mỗi người để lại 1000rs vì đã ăn mì gói, uống trà, đi ị và tàn phá căn ngà của anh chủ tiệm trà.
Đường xuống núi khá nguy hiểm và tuyết đã phủ dày không thấy đường đi. Đi được một đoạn lại thấy một xác người voeis chiếc ba lô bị phủ đầy tuyết. Một trong những người đàn ông bị tuyết che phủ đến dầu nhưng vẫn sống sót thấy chúng tôi đi qua thì lên tiếng kêu cứu. Những chàng trai trong nhóm vội vàng lao ra đào xới tuyết và giải thoát người đàn ông. Tuy vậy, không ai dám ở lại cùng ông vì ai cũng sợ bão tuyết ập tới lần nữa. Tôi đưa túi ngủ của mình cho ông để ông chờ trực thăng đến cứu dù cái túi ngủ đó tôi mượn của bạn và anh bạn dặn đừng ném nó đi vì đó là túi ngủ rất đắt.
Tôi không nhớ là đã bước qua bao nhiêu xác người để đi về. Chỉ biết có những lúc 2-3 xác người nằm cạnh nhau úp mặt xuống tuyết. Lúc đi qua một cái hố sâu, một chàng trai trẻ đã chết nhưng mắt vẫn mở nằm ngay giữa đường. Tôi không dám bước qua xác anh ta để đi nhưng rồi bắt buộc phải nhắm mắt bước qua vì đó là con đường duy nhất.
Lúc lên đến vùng trực thăng cứu hộ, tôi thấy vài cảnh sát và tiến lại gần. Họ thấy tôi từ Thorung laa pass về thì đưa một gói bánh và một túi mì bảo ăn đi kẻo đói. Nhưng chưa kịp ăn thì tôi nhận ra cô bạn người Trung Quốc – một trong 30 người theo người đàn ông Muktinath xuống núi đang đứng co ro vì vừa được cảnh sát cứu từ vực sâu lên. chúng tôi ôm nhau vì nhận ra cả hai đều sống sót dù trước đó ở căn nhà Tea House tôi từng ghét cô bạn vì cô có 2 đôi găng tay nhưng khi tôi hỏi mượn 1 đôi thì cô không chó. Cô bạn kể chuyện trong số 30 người theo người đàn ông Muktinath xuống núi, 1 nửa đã chết vì bão quá lớn và họ không thể theo kịp người đàn ông. Riêng cô bị rơi xuống vực nhưng may mắn có túi ngủ nên chống chọi được.
Cạnh cô bạn, 2 xác người đàn ông vừa được kéo lên. Ở góc khác, một anh bạn đến từ châu Âu ngồi co ro thẩn thờ với 2 tay bị đóng băng. Tôi nhận ra anh đói và khát nhưng cảnh sát cứu hộ bận làm nhiệm vụ nên bỏ rơi anh. Tôi tiến lại gần hỏi anh có đói không, có muốn ăn gì không thì anh bảo tay anh không cử động được. Tôi cắn một miếng bánh đút vào miệng anh và rót một tách trà ấm đút cho anh uống. Anh chỉ về cái xác người nằm ngay trước mặt và bảo, người bạn thân nhất của anh đã ra đi. Tôi lặng người, vỗ vào vai anh động viên an ủi.
Vài phút sau, tôi tiến lại phía cảnh sát hỏi thông tin về người bạn Tom của tôi nhưng họ không biết. Một cô gái đứng cạnh đó đang cố tìm cách mở gói mì nhưng không mở được. Tôi mở giúp cô và hỏi cô ổn không thì cô oà khóc và bảo nhóm đi 3 người nhưng một đã chết một chưa tìm thấy xác và cô thì mắt không nhìn thấy gì. tôi chỉ biết ôm chầm cô kịp giữ những giọt nước mắt cô rơi trên vai tôi.
Đứng ở chỗ cảnh sát 1 tiếng thì tôi phải xuống núi vì mong muốn xem anh bạn tom của tôi có ở làng Muktinath không. Đoạn đường về không còn nguy hiểm nữa nhưng vì quên mang kính chống nắng nên mắt tôi gặp vấn đề. May mắn thay, mắt tôi chỉ bị mù khi tôi đến được làng Muktinath, tắm rửa và gặp lại cậu bạn Tom.

Tom bảo cậu gặp bão và cố gắng đi cho kịp đoàn người nên không đợi tôi được. Lúc về cậu hối hận vì đã bở rơi tôi nên cậu để người ướt dẫm, ôm cái máy hình ra ngoài hiên, cứ ai đi qua thì bảo có thấy cô gái người Việt Nam không. Mọi người đều lắc đầu không biết. Hôm sau cậu vẫn ra hiên đợi. Mọi ngưởi bảo, nếu chiều nay cô gái đó không về thì nghĩa là cổ đã chết. May mắn thay tôi về tới làng lúc 5h chiều.

Mọi người trong làng thấy tôi đeo ba lô cầm cây gậy đi từ phía núi về thì chạy ra chào đón hỏi han. Một trong những trekking guide nhìn tôi và bảo, cô là cô gái may mắn nhất vì không có bạn, không có trekking guide, không có porter đi theo bảo vệ nhưng vẫn sống sót. Một vài người còn chạy lại xin chụp hình với tôi vì họ tin rằng tôi may mắn và chụp hình với tôi sẽ đem niềm may mắn đó đến cho họ.
Đến nay tôi đã an toàn ở khách sạn của anh bạn thân và được anh dẫn đi khám bác sĩ. mọi thứ có vẻ an toàn ngoài việc da mặt tôi bị bỏng rát vì đi giữa trời nắng. 

Bầu trời Nepal những ngày này chưa bao giờ nhiều trực thăng đến thế. Người dân Nepal chưa bao giờ phải nhắc đến tên đỉnh núi Annapurna nhiều thế. Và đỉnh núi Annapurna hiền hoà cũng chưa bao giờ khiến người ta e sợ đến thế. Tháng 10, 11 được xem là mùa du lịch ở Nepal. Nhưng sau sự kiện này, dường như mọi thứ có vẻ thay đổi.

Đọc hết bài viết này, nhiều bạn có vẻ băn khoăn và hỏi tôi, thế liệu có nên trekking không? Tôi sẽ không ngần ngại mà bảo: Có. Vì cuộc sống này vốn dĩ có quá nhiều thứ xấu xa. Nên đôi khi để tìm được niềm tin người ta phải leo lên núi ngắm một bông hoa nở trên đá và nhận ra rằng cuộc sống vẫn đẹp tuyệt vời. Nhưng để có một cái nhìn đẹp, có một bức ảnh đẹp, đôi khi bạn phải chấp nhận trả bằng cả mạng sống. thế nên, điều quan trọng là bạn muốn gì.
dĩ nhiên, tôi không phải trèo lên đỉnh núi annapurna để ngắm một bông hoa nở trên đá. Trước lúc đi, một anh bạn giám độc của công ty trekking guide nhìn tôi và bảo, cô không đi Annapurna Circuit được đâu, được đâu, cô sẽ chết trên núi đấy. Thay vào đó đi annapurna Base Camp đi, an toàn mà vẫn có nhiều cảnh đẹp. tôi bảo là tôi muốn xem sức chịu đựng của mình, nên tôi sẽ đi annapurna circuit. nh bạn đến giờ sẽ ngạc nhiên vì tôi vẫn có thể sống sót sau bão tuyết. Còn tôi thì tự hỏi, phải chăng có quá nhiều người chết nên ông trời niệm tình để cho tôi sống sót.
Một lần nữa, tôi xin chia buồn cùng các nạn nhân xấu số đã ra đi. Mỗi người họ đến từ một vùng miền đất nước khác nhau. Chúng tôi không quen nhưng đã từng sẻ chia những miếng bánh, những ngụm nước và những câu chuyện cười. Và giờ, có những người tôi không bao giờ gặp lại….
18.10.2014
(PS: Các báo cóp nhặt thông tin xin vui lòng ghi rõ nguồn. Chân thành cảm ơn!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét